Thấy lời nhắc nhở của Phân Tích, Tiêu Tử Lăng cả kinh trong lòng, cậu muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai cánh tay của Sở Chích Thiên như đai sắt ôm lấy thắt lưng cậu chặt cứng. Đáng sợ hơn chính là, hạ thể của cậu cảm nhận thấy dị dạng, cự vật mềm xuống nào đó còn nghỉ ngơi ở bên trong. Mặt Tiêu Tử Lăng tăng một cái đỏ lên, sự tồn tại của thứ đó trong cơ thể khiến cho Tiêu Tử Lăng nhớ tới thảm trạng trước khi tỉnh lại, cậu thế mà hai mắt đẫm lệ mông lung cầu xin ở dưới thân Sở Chích Thiên?
“Hừ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, Sở Chích Thiên!” Tiêu Tử Lăng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia trong mộng đẹp mà vẫn một bộ ăn uống no đủ thỏa mãn như trước, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Thật vất vả mới vặn bung được đôi cánh tay đó ra, cẩn thận di động mông, chợt nghe thấy một tiếng “phốc” cực nhẹ, cự vật rốt cục trượt ra từ trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, theo sau đó một luồng nhiệt liên miên không ngừng chảy ra từ trong cơ thể cậu, từ gốc đùi chảy lên trên giường bạch ngọc. Tiêu Tử Lăng nhịn không được cau mày, cảm giác khác thường này khiến cho cậu rất không vui, cậu biết đó là thứ gì.
Tiêu Tử Lăng nhẹ tay nhẹ chân cố sức bò dậy, ngược lại không phải bởi vì cúc hoa đau đớn, nơi đó được Thanh Tâm Thuật chữa trị thập phần đắc lực, tuyệt không để cho Tiêu Tử Lăng đau đến mức không thể hành động, sở dĩ cố sức như vậy, là bởi vì toàn thân Tiêu Tử Lăng đã không còn khí lực, cả người mềm nhũn vô cùng, cậu thực sự rất muốn nằm nghỉ ngơi thêm một hồi, để cho cậu hòa hoãn được một hơi. Đây vẫn là do thể chất người thức tỉnh cấp sáu của cậu, cùng với tốc độ khôi phục đắc lực của Thanh Tâm Thuật, nếu như hai điều thiếu một, phỏng đoán có thể tỉnh lại hay không đều phải nói sau.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng mệt cả người muốn tê liệt ngã xuống, bất quá chính như Phân Tích nhắc nhở, cậu nhất định phải lập tức chỉnh lý bản thân sạch sẽ, kéo mình ra khỏi sự kiện giải độc này. Cậu không thể để cho Sở Chích Thiên biết là cậu giúp anh ta giải mị độc, cậu hiểu rất rõ sự bá đạo của Sở Chích Thiên, khẳng định sẽ quẹt mũi hếch mắt, không để ý tới ý nguyện của cậu, ép cậu tiếp tục để cho cậu phụ trách dục vọng của anh ta.
Đáng tiếc, cậu không muốn, trước đây không muốn, về sau cũng không muốn, đương nhiên cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cậu bởi vì một lần tình sự này mà sợ hãi. Tuyệt đối không thừa nhận.
Tình hình lúc này đây cũng để cho cậu hiểu rõ, muốn thành người bên gối Sở Chích Thiên còn phải có sức chịu đựng cấp bậc yêu nghiệt. Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được âm thầm bội phục những nữ nhân nguyện ý leo giường của Sở Chích Thiên. Các cô thật không dễ dàng, loại chuyện này làm không tốt còn phải mất mạng, leo giường cũng là việc cần kỹ thuật a, về sau Tiêu Tử Lăng tuyệt đối sẽ không khinh bỉ những nữ nhân leo giường đó nữa, ai muốn leo cậu sẽ giơ hai tay tán thành, thậm chí còn nguyện ý thúc đẩy một phen.
Tuy rằng thần trí Tiêu Tử Lăng bay ra ngoài trời, nghĩ bảy nghĩ tám, nhưng động tác trên tay lại không chậm. Cậu rất nhanh đã chỉnh lý bản thân sạch sẽ mát mẻ, thấy thảm trạng toàn thân trên dưới bản thân đều đủ loại ô mai gần như không có một khối da lành lặn, tâm tình rất không xong. Sở Chích Thiên thế mà gặm khắp toàn thân trên dưới cậu một lần, chẳng lẽ kiếp trước anh ta là con cẩu hay sao? Đáng tiếc cậu không thể tìm anh ta báo thù, bởi vì cậu nhất định phải giấu sạch sự thực này. Nói cách khác thiệt thòi này cậu phải ăn không công. Tiêu Tử Lăng cảm thấy lòng của cậu đang co rút đau đớn, cậu còn chưa từng chịu thiệt qua như thế a. . .
Tiêu Tử Lăng ăn mặc chỉnh tề chung quy cảm thấy trên thân thể còn vết tích gì đó, cậu lo lắng nhanh chóng móc ra chiếc gương, kiểm tra bản thân trên dưới trái phải trong trong ngoài ngoài hết một lượt, phát hiện không có bất kỳ sơ hở nào, lúc này mới yên tâm thanh lý quần áo nát bấy mất trật tự xung quanh. Ách, phải giấu đi cái quần bị xé rách không còn ra bộ dáng này, không thể để cho Sở Chích Thiên phát hiện. Hửm? Cái dây dài nhỏ dính cùng áo khoác Sở Chích Thiên kia sao nhìn quen mắt thế nhỉ, loạn vào từ đâu? Mặc kệ, cũng giấu đi, bất kỳ vật khả nghi nào cũng phải tiêu diệt. . .
Tiêu Tử Lăng bận bịu một hồi, thật vất vả mới chỉnh lý thỏa đáng được hết thảy mảnh vụn thuộc về cậu, cậu bắt đầu nhìn về phía giường lớn bạch ngọc, tìm kiếm vết tích cậu để lại trên đó.
Trên giường, thân thể trần trụi, Sở Chích Thiên ngủ nửa nghiêng, toàn bộ đường cong thân thể anh thập phần hoàn mỹ cường tráng, Tiêu Tử Lăng cho dù đều là nam nhân cũng nhìn có chút thừ người, tâm sinh hâm mộ, quả nhiên không hổ là Sở Chích Thiên, vóc người rất rất tốt, rất đẹp mắt.
Bất quá đợi đến khi Tiêu Tử Lăng thấy tên nhóc vượt quá người thường dưới hông Sở Chích Thiên, thấy bên trên nó dính vật ngày hôm qua bọn họ hoan ái, đầu mi lần nữa nhăn nhăn. Được rồi, cậu quả quyết chán ghét thứ đó, trong lòng cậu mơ hồ có loại xung động, muốn thừa lúc Sở Chích Thiên ngủ say, cắt phứt thứ đó đi. . . Tiêu Tử Lăng biết đây khẳng định là chấp niệm mà Lăng hắc hóa mang cho cậu sau khi hợp thể, tên đó luôn tâm tâm niệm niệm muốn chặt cái mầm tai hoạ đó.
Có lẽ ánh mắt của Tiêu Tử Lăng quá mức sắc bén, Sở Chích Thiên trong lúc ngủ mơ có điều cảm ứng, chỉ thấy anh trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hai cánh tay thoáng ôm về phía phương hướng Tiêu Tử Lăng vốn nằm, lại ôm trống không, anh phát hiện không thích hợp nhất thời mở mắt, thấy bên người không còn ai khác. Anh lo lắng đột ngột ngồi dậy, liền thấy Tiểu Lăng anh tâm ái đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên giường nhìn anh.
Lúc này, trong mắt Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng đã không phải là Tiêu Tử Lăng hình tượng vị thành niên ấu trĩ hồn nhiên kia, cũng không phải Lăng hắc hóa thành thục yêu diễm Kinh Hồng thoáng hiện kia, Tiêu Tử Lăng lúc này đan xen giữa hai bên, một cậu thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, còn mang theo sự ngây ngô cùng ngây thơ đang chuyển biến hướng tới một nam nhân thành thục, lần đầu tiên thấy Tiêu Tử Lăng như vậy, Sở Chích Thiên cảm thấy nhân nhi trước mắt quá chói mắt quá động nhân, khiến cho anh thú huyết sôi trào, vì vậy vật dưới hông anh lại trở nên cứng thẳng lên, khiến Tiêu Tử Lăng hung hăng quăng một ánh mắt khinh bỉ cực cực bự cho anh.
Được rồi, đối với Sở Chích Thiên mà nói, chỉ cần là Tiêu Tử Lăng, bất kể là bộ dáng gì, đều có thể khiến cho anh hóa thân thành sói. Ở trong mắt anh, bất kể Tiểu Lăng của anh thay đổi thế nào đều là đáng yêu, xinh đẹp, hoàn mỹ, ý nghĩ này tuyệt đối là một tên ngốc rơi vào trong tình yêu mới có thể nghĩ ra được.
Sở Chích Thiên dâng cao tính thú, sung sướng mà cười, trực tiếp lóa chói mắt Tiêu Tử Lăng. . .
“Tiểu Lăng, xin lỗi, ngày hôm qua anh mê mất tâm thần, lại đả thương tới em, anh. . .” Lúc này Sở Chích Thiên lại nhớ tới sự dã man lúc đầu của anh, làm Tiêu Tử Lăng bị thương, yêu thương không thôi, đầy bụng ảo não cùng áy náy, khiến cho anh trực tiếp mở miệng nhận lỗi.
“Sở ca, sau khi anh hôn mê rất khắc chế, căn bản không đả thương đến bất kỳ ai trong bọn em.” Tiêu Tử Lăng vừa nghe những lời này của Sở Chích Thiên liền cảm thấy có chút không ổn, vì vậy lập tức mở miệng ngắt lời.
Sở Chích Thiên sửng sốt, anh vô ý thức nhìn về phía vết máu đã khô trên giường lớn bạch ngọc, đó chính là chứng cứ Tiêu Tử Lăng bị thương lưu lại a.
Tiêu Tử Lăng cũng thấy được vết đó, khuôn mặt già mơ hồ phát nóng, cậu nhanh chóng nói: “Lần này Sở ca trúng mị độc, em tạm thời bắt một nữ nhân giải độc cho anh. . .”
Lời này vừa ra, khiến cho khí tức cả người Sở Chích Thiên lạnh lẽo. Anh thu liễm nụ cười, hung hăng nhìn chăm chú Tiêu Tử Lăng trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: “Nữ nhân?”
Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên nhìn mà hốt hoảng trong lòng, trong nội tâm cảm thấy hàn khí âm trầm, cậu nhanh chóng triệu hoán Giám Định Phân Tích ra thương lượng. . .
Tiêu Tử Lăng vội hỏi: Khi đó khẳng định Sở Chích Thiên hôn mê, ý thức không rõ?
Giám Định còn chưa nói, Phân Tích đã nhảy ra trả lời: Thân. Tôi rất xác định, khẳng định Sở Chích Thiên không biết hết thảy chuyện đó.
Giám Định chỉ đành trầm mặc, nó còn nhớ thỉnh cầu trước đó của Phân Tích, mà nó là một người trọng lời hứa như ngàn vàng.
Nhận được đáp án khẳng định của Phân Tích, tâm tình Tiêu Tử Lăng thả lỏng. Cậu nỗ lực duy trì ánh mắt thản nhiên của mình, để cho mình không nên tránh né đường nhìn của Sở Chích Thiên, lúc này mới bình tĩnh đáp: “Phải. Nữ nhân! Hơn nữa còn là một xử nữ!” Như vậy là có thể giải thích được vì sao có vết máu xuất hiện đi.
Đường nhìn băng hàn của Sở Chích Thiên hung hăng lăng trì người nỗ lực che giấu hết thảy trước mắt, trong lòng anh cuồng nộ, không biết vì sao tới một bước này rồi, Tiêu Tử Lăng còn không chịu thừa nhận quan hệ của hai người, đều đã gạo nấu thành cơm, Tiểu Lăng của anh thế mà còn muốn quăng sạch quan hệ giữa bọn họ. Chẳng lẽ đã quên ngày hôm qua em ấy ở dưới hông anh thở gấp rên rỉ, nức nở cầu xin, dục tiên dục tử sao?
“Như vậy người đó ở đâu? Anh phải tận tình cảm tạ người đó! Dù sao người đó cũng là ân nhân cứu mạng của anh!” Sở Chích Thiên nói phải nói là nghiến răng nghiến lợi a. Trong lòng anh hận, biên đi, em cứ tiếp tục biên đi. Anh xem em có thể biên đến đâu.
Tiêu Tử Lăng rất bình tĩnh đáp: “Em đã tiễn cô ta đi rồi, về phần thù lao cũng đã trả toàn bộ.”
“Hóa ra người đó cứu anh còn có thù lao a, Tiểu Lăng. . .” Sở Chích Thiên như cười như không. “Xem ra em chịu thiệt rồi a.”
Tiêu Tử Lăng sửng sốt: “Hửm? Chịu thiệt?”
“Không phải thù lao sao? Nếu anh chưa cho, vậy khẳng định là em cho, anh còn phải cảm tạ em, bất quá, tới cùng là thù lao gì, có thể để cho nữ nhân kia tự động hiến thân?” Sở Chích Thiên nhếch mi, anh muốn xem Tiêu Tử Lăng lấp liếm thế nào.
“Thức ăn. . .” Thanh âm Tiêu Tử Lăng càng ngày càng nhẹ, mạt thế thiếu thức ăn, nữ nhân vì cái này bán mình rất bình thường, vì sao cậu nói lại chột dạ như thế?
“Không ngờ Sở Chích Thiên tôi đây thế mà không bằng một số thức ăn, nữ nhân đó làm chuyện thật đúng là thiển cận a.” Nụ cười của Sở Chích Thiên càng khiếp người.
Lúc này Tiêu Tử Lăng mới hiểu được vì sao ban nãy chột dạ, Sở Chích Thiên rõ ràng chính là một cường giả, nữ nhân bình thường thiếu thức ăn thấy cường giả như vậy, hơn nữa còn có quan hệ, đều sẽ lựa chọn bám víu không buông mới đúng, cái cớ cậu nói thực có chút gượng ép.
“Ách, cô ta có người yêu rồi. . .” Được rồi, một lời nói dối phải cần vô số lời nói dối khác để toàn vẹn nó, Tiêu Tử Lăng nhịn không được ngẩng đầu nhìn nóc nhà, haiz cậu sắp biên không nổi nữa rồi, mạt thế còn có nữ nhân vì tình yêu mà từ bỏ phiếu cơm trường kỳ sao? Ừ, hẳn là có đi, cậu nên có lòng tin đối với nữ nhân.
Sở Chích Thiên rất muốn hỏi một vấn đề trí mạng nhất, nhưng anh vẫn cắn răng nuốt vào, Tử Phủ là nơi không phải bất cứ sinh mệnh nào cũng có thể đi vào, chỉ có anh với Tiêu Tử Lăng, hiện tại thêm Sở Tiểu Thất với Tiếu Tiếu, như vậy đến tột cùng nữ nhân kia vào Tử Phủ thế nào, không vào Tử Phủ, như vậy giường lớn bạch ngọc thế nào sẽ có vết tích hoan ái chứ?
Anh nhịn không được thầm than trong lòng: Tiểu Lăng a Tiểu Lăng, đến tột cùng lúc nào em mới có thể thành thành thật thật thừa nhận thân phận của anh? Chẳng lẽ anh còn phải tiếp tục không rõ thân phận như thế sao? Rõ ràng anh đã là nam nhân của em a.
Sở Chích Thiên quyết định không bức bách Tiêu Tử Lăng nữa, từ thái độ ban nãy, anh đã sáng tỏ thái độ của Tiêu Tử Lăng, khẳng định là đánh chết cũng không thừa nhận quan hệ của hai người. Bức đến sau cùng, hoặc là em ấy sẽ càn quấy chỉ trích anh muốn thượng em ấy muốn đến mức mê muội, huyễn tưởng nữ nhân giải độc thành em ấy, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hoặc là chân tướng rõ ràng, nhưng phỏng đoán Tiêu Tử Lăng sẽ lựa chọn trốn xa tha hương, rời khỏi anh, phải biết rằng ba năm nay Tiêu Tử Lăng không ngừng làm những động tác nhỏ, trong lòng anh biết rõ ràng đó là Tiêu Tử Lăng đang an bài vấn đề đường lui, anh giả như không biết, lại âm thầm nắm giữ hết thảy hướng đi, chính vì phòng ngừa ngày đó đến.
Sở Chích Thiên bất đắc dĩ thở ra một hơi, Tiểu Lăng của anh không phải đèn cạn dầu, trước mắt anh còn chưa thể nắm giữ được toàn bộ, còn chưa đến lúc được ăn cả ngả về không. Nếu em ấy muốn bịt tai trộm chuông, muốn duy trì quan hệ đại ca đàn em, như vậy cứ theo em ấy đi. Mình cứ nhịn thêm nữa, nhịn đến khi xác định được không một sơ hở, dù sao ba năm đều đã nhịn, cũng không kém mấy ngày này.
Sở Chích Thiên đã có quyết đoán đành phải làm bộ tin tưởng Tiêu Tử Lăng, kết thúc chủ đề này, sau đó Sở Chích Thiên đã khôi phục dị năng, mang theo mấy người Tiêu Tử Lăng quang minh chính đại về lại căn cứ Lăng Thiên.
“Hừ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, Sở Chích Thiên!” Tiêu Tử Lăng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia trong mộng đẹp mà vẫn một bộ ăn uống no đủ thỏa mãn như trước, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Thật vất vả mới vặn bung được đôi cánh tay đó ra, cẩn thận di động mông, chợt nghe thấy một tiếng “phốc” cực nhẹ, cự vật rốt cục trượt ra từ trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, theo sau đó một luồng nhiệt liên miên không ngừng chảy ra từ trong cơ thể cậu, từ gốc đùi chảy lên trên giường bạch ngọc. Tiêu Tử Lăng nhịn không được cau mày, cảm giác khác thường này khiến cho cậu rất không vui, cậu biết đó là thứ gì.
Tiêu Tử Lăng nhẹ tay nhẹ chân cố sức bò dậy, ngược lại không phải bởi vì cúc hoa đau đớn, nơi đó được Thanh Tâm Thuật chữa trị thập phần đắc lực, tuyệt không để cho Tiêu Tử Lăng đau đến mức không thể hành động, sở dĩ cố sức như vậy, là bởi vì toàn thân Tiêu Tử Lăng đã không còn khí lực, cả người mềm nhũn vô cùng, cậu thực sự rất muốn nằm nghỉ ngơi thêm một hồi, để cho cậu hòa hoãn được một hơi. Đây vẫn là do thể chất người thức tỉnh cấp sáu của cậu, cùng với tốc độ khôi phục đắc lực của Thanh Tâm Thuật, nếu như hai điều thiếu một, phỏng đoán có thể tỉnh lại hay không đều phải nói sau.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng mệt cả người muốn tê liệt ngã xuống, bất quá chính như Phân Tích nhắc nhở, cậu nhất định phải lập tức chỉnh lý bản thân sạch sẽ, kéo mình ra khỏi sự kiện giải độc này. Cậu không thể để cho Sở Chích Thiên biết là cậu giúp anh ta giải mị độc, cậu hiểu rất rõ sự bá đạo của Sở Chích Thiên, khẳng định sẽ quẹt mũi hếch mắt, không để ý tới ý nguyện của cậu, ép cậu tiếp tục để cho cậu phụ trách dục vọng của anh ta.
Đáng tiếc, cậu không muốn, trước đây không muốn, về sau cũng không muốn, đương nhiên cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cậu bởi vì một lần tình sự này mà sợ hãi. Tuyệt đối không thừa nhận.
Tình hình lúc này đây cũng để cho cậu hiểu rõ, muốn thành người bên gối Sở Chích Thiên còn phải có sức chịu đựng cấp bậc yêu nghiệt. Nghĩ tới đây, cậu nhịn không được âm thầm bội phục những nữ nhân nguyện ý leo giường của Sở Chích Thiên. Các cô thật không dễ dàng, loại chuyện này làm không tốt còn phải mất mạng, leo giường cũng là việc cần kỹ thuật a, về sau Tiêu Tử Lăng tuyệt đối sẽ không khinh bỉ những nữ nhân leo giường đó nữa, ai muốn leo cậu sẽ giơ hai tay tán thành, thậm chí còn nguyện ý thúc đẩy một phen.
Tuy rằng thần trí Tiêu Tử Lăng bay ra ngoài trời, nghĩ bảy nghĩ tám, nhưng động tác trên tay lại không chậm. Cậu rất nhanh đã chỉnh lý bản thân sạch sẽ mát mẻ, thấy thảm trạng toàn thân trên dưới bản thân đều đủ loại ô mai gần như không có một khối da lành lặn, tâm tình rất không xong. Sở Chích Thiên thế mà gặm khắp toàn thân trên dưới cậu một lần, chẳng lẽ kiếp trước anh ta là con cẩu hay sao? Đáng tiếc cậu không thể tìm anh ta báo thù, bởi vì cậu nhất định phải giấu sạch sự thực này. Nói cách khác thiệt thòi này cậu phải ăn không công. Tiêu Tử Lăng cảm thấy lòng của cậu đang co rút đau đớn, cậu còn chưa từng chịu thiệt qua như thế a. . .
Tiêu Tử Lăng ăn mặc chỉnh tề chung quy cảm thấy trên thân thể còn vết tích gì đó, cậu lo lắng nhanh chóng móc ra chiếc gương, kiểm tra bản thân trên dưới trái phải trong trong ngoài ngoài hết một lượt, phát hiện không có bất kỳ sơ hở nào, lúc này mới yên tâm thanh lý quần áo nát bấy mất trật tự xung quanh. Ách, phải giấu đi cái quần bị xé rách không còn ra bộ dáng này, không thể để cho Sở Chích Thiên phát hiện. Hửm? Cái dây dài nhỏ dính cùng áo khoác Sở Chích Thiên kia sao nhìn quen mắt thế nhỉ, loạn vào từ đâu? Mặc kệ, cũng giấu đi, bất kỳ vật khả nghi nào cũng phải tiêu diệt. . .
Tiêu Tử Lăng bận bịu một hồi, thật vất vả mới chỉnh lý thỏa đáng được hết thảy mảnh vụn thuộc về cậu, cậu bắt đầu nhìn về phía giường lớn bạch ngọc, tìm kiếm vết tích cậu để lại trên đó.
Trên giường, thân thể trần trụi, Sở Chích Thiên ngủ nửa nghiêng, toàn bộ đường cong thân thể anh thập phần hoàn mỹ cường tráng, Tiêu Tử Lăng cho dù đều là nam nhân cũng nhìn có chút thừ người, tâm sinh hâm mộ, quả nhiên không hổ là Sở Chích Thiên, vóc người rất rất tốt, rất đẹp mắt.
Bất quá đợi đến khi Tiêu Tử Lăng thấy tên nhóc vượt quá người thường dưới hông Sở Chích Thiên, thấy bên trên nó dính vật ngày hôm qua bọn họ hoan ái, đầu mi lần nữa nhăn nhăn. Được rồi, cậu quả quyết chán ghét thứ đó, trong lòng cậu mơ hồ có loại xung động, muốn thừa lúc Sở Chích Thiên ngủ say, cắt phứt thứ đó đi. . . Tiêu Tử Lăng biết đây khẳng định là chấp niệm mà Lăng hắc hóa mang cho cậu sau khi hợp thể, tên đó luôn tâm tâm niệm niệm muốn chặt cái mầm tai hoạ đó.
Có lẽ ánh mắt của Tiêu Tử Lăng quá mức sắc bén, Sở Chích Thiên trong lúc ngủ mơ có điều cảm ứng, chỉ thấy anh trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hai cánh tay thoáng ôm về phía phương hướng Tiêu Tử Lăng vốn nằm, lại ôm trống không, anh phát hiện không thích hợp nhất thời mở mắt, thấy bên người không còn ai khác. Anh lo lắng đột ngột ngồi dậy, liền thấy Tiểu Lăng anh tâm ái đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở bên giường nhìn anh.
Lúc này, trong mắt Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng đã không phải là Tiêu Tử Lăng hình tượng vị thành niên ấu trĩ hồn nhiên kia, cũng không phải Lăng hắc hóa thành thục yêu diễm Kinh Hồng thoáng hiện kia, Tiêu Tử Lăng lúc này đan xen giữa hai bên, một cậu thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, còn mang theo sự ngây ngô cùng ngây thơ đang chuyển biến hướng tới một nam nhân thành thục, lần đầu tiên thấy Tiêu Tử Lăng như vậy, Sở Chích Thiên cảm thấy nhân nhi trước mắt quá chói mắt quá động nhân, khiến cho anh thú huyết sôi trào, vì vậy vật dưới hông anh lại trở nên cứng thẳng lên, khiến Tiêu Tử Lăng hung hăng quăng một ánh mắt khinh bỉ cực cực bự cho anh.
Được rồi, đối với Sở Chích Thiên mà nói, chỉ cần là Tiêu Tử Lăng, bất kể là bộ dáng gì, đều có thể khiến cho anh hóa thân thành sói. Ở trong mắt anh, bất kể Tiểu Lăng của anh thay đổi thế nào đều là đáng yêu, xinh đẹp, hoàn mỹ, ý nghĩ này tuyệt đối là một tên ngốc rơi vào trong tình yêu mới có thể nghĩ ra được.
Sở Chích Thiên dâng cao tính thú, sung sướng mà cười, trực tiếp lóa chói mắt Tiêu Tử Lăng. . .
“Tiểu Lăng, xin lỗi, ngày hôm qua anh mê mất tâm thần, lại đả thương tới em, anh. . .” Lúc này Sở Chích Thiên lại nhớ tới sự dã man lúc đầu của anh, làm Tiêu Tử Lăng bị thương, yêu thương không thôi, đầy bụng ảo não cùng áy náy, khiến cho anh trực tiếp mở miệng nhận lỗi.
“Sở ca, sau khi anh hôn mê rất khắc chế, căn bản không đả thương đến bất kỳ ai trong bọn em.” Tiêu Tử Lăng vừa nghe những lời này của Sở Chích Thiên liền cảm thấy có chút không ổn, vì vậy lập tức mở miệng ngắt lời.
Sở Chích Thiên sửng sốt, anh vô ý thức nhìn về phía vết máu đã khô trên giường lớn bạch ngọc, đó chính là chứng cứ Tiêu Tử Lăng bị thương lưu lại a.
Tiêu Tử Lăng cũng thấy được vết đó, khuôn mặt già mơ hồ phát nóng, cậu nhanh chóng nói: “Lần này Sở ca trúng mị độc, em tạm thời bắt một nữ nhân giải độc cho anh. . .”
Lời này vừa ra, khiến cho khí tức cả người Sở Chích Thiên lạnh lẽo. Anh thu liễm nụ cười, hung hăng nhìn chăm chú Tiêu Tử Lăng trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: “Nữ nhân?”
Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên nhìn mà hốt hoảng trong lòng, trong nội tâm cảm thấy hàn khí âm trầm, cậu nhanh chóng triệu hoán Giám Định Phân Tích ra thương lượng. . .
Tiêu Tử Lăng vội hỏi: Khi đó khẳng định Sở Chích Thiên hôn mê, ý thức không rõ?
Giám Định còn chưa nói, Phân Tích đã nhảy ra trả lời: Thân. Tôi rất xác định, khẳng định Sở Chích Thiên không biết hết thảy chuyện đó.
Giám Định chỉ đành trầm mặc, nó còn nhớ thỉnh cầu trước đó của Phân Tích, mà nó là một người trọng lời hứa như ngàn vàng.
Nhận được đáp án khẳng định của Phân Tích, tâm tình Tiêu Tử Lăng thả lỏng. Cậu nỗ lực duy trì ánh mắt thản nhiên của mình, để cho mình không nên tránh né đường nhìn của Sở Chích Thiên, lúc này mới bình tĩnh đáp: “Phải. Nữ nhân! Hơn nữa còn là một xử nữ!” Như vậy là có thể giải thích được vì sao có vết máu xuất hiện đi.
Đường nhìn băng hàn của Sở Chích Thiên hung hăng lăng trì người nỗ lực che giấu hết thảy trước mắt, trong lòng anh cuồng nộ, không biết vì sao tới một bước này rồi, Tiêu Tử Lăng còn không chịu thừa nhận quan hệ của hai người, đều đã gạo nấu thành cơm, Tiểu Lăng của anh thế mà còn muốn quăng sạch quan hệ giữa bọn họ. Chẳng lẽ đã quên ngày hôm qua em ấy ở dưới hông anh thở gấp rên rỉ, nức nở cầu xin, dục tiên dục tử sao?
“Như vậy người đó ở đâu? Anh phải tận tình cảm tạ người đó! Dù sao người đó cũng là ân nhân cứu mạng của anh!” Sở Chích Thiên nói phải nói là nghiến răng nghiến lợi a. Trong lòng anh hận, biên đi, em cứ tiếp tục biên đi. Anh xem em có thể biên đến đâu.
Tiêu Tử Lăng rất bình tĩnh đáp: “Em đã tiễn cô ta đi rồi, về phần thù lao cũng đã trả toàn bộ.”
“Hóa ra người đó cứu anh còn có thù lao a, Tiểu Lăng. . .” Sở Chích Thiên như cười như không. “Xem ra em chịu thiệt rồi a.”
Tiêu Tử Lăng sửng sốt: “Hửm? Chịu thiệt?”
“Không phải thù lao sao? Nếu anh chưa cho, vậy khẳng định là em cho, anh còn phải cảm tạ em, bất quá, tới cùng là thù lao gì, có thể để cho nữ nhân kia tự động hiến thân?” Sở Chích Thiên nhếch mi, anh muốn xem Tiêu Tử Lăng lấp liếm thế nào.
“Thức ăn. . .” Thanh âm Tiêu Tử Lăng càng ngày càng nhẹ, mạt thế thiếu thức ăn, nữ nhân vì cái này bán mình rất bình thường, vì sao cậu nói lại chột dạ như thế?
“Không ngờ Sở Chích Thiên tôi đây thế mà không bằng một số thức ăn, nữ nhân đó làm chuyện thật đúng là thiển cận a.” Nụ cười của Sở Chích Thiên càng khiếp người.
Lúc này Tiêu Tử Lăng mới hiểu được vì sao ban nãy chột dạ, Sở Chích Thiên rõ ràng chính là một cường giả, nữ nhân bình thường thiếu thức ăn thấy cường giả như vậy, hơn nữa còn có quan hệ, đều sẽ lựa chọn bám víu không buông mới đúng, cái cớ cậu nói thực có chút gượng ép.
“Ách, cô ta có người yêu rồi. . .” Được rồi, một lời nói dối phải cần vô số lời nói dối khác để toàn vẹn nó, Tiêu Tử Lăng nhịn không được ngẩng đầu nhìn nóc nhà, haiz cậu sắp biên không nổi nữa rồi, mạt thế còn có nữ nhân vì tình yêu mà từ bỏ phiếu cơm trường kỳ sao? Ừ, hẳn là có đi, cậu nên có lòng tin đối với nữ nhân.
Sở Chích Thiên rất muốn hỏi một vấn đề trí mạng nhất, nhưng anh vẫn cắn răng nuốt vào, Tử Phủ là nơi không phải bất cứ sinh mệnh nào cũng có thể đi vào, chỉ có anh với Tiêu Tử Lăng, hiện tại thêm Sở Tiểu Thất với Tiếu Tiếu, như vậy đến tột cùng nữ nhân kia vào Tử Phủ thế nào, không vào Tử Phủ, như vậy giường lớn bạch ngọc thế nào sẽ có vết tích hoan ái chứ?
Anh nhịn không được thầm than trong lòng: Tiểu Lăng a Tiểu Lăng, đến tột cùng lúc nào em mới có thể thành thành thật thật thừa nhận thân phận của anh? Chẳng lẽ anh còn phải tiếp tục không rõ thân phận như thế sao? Rõ ràng anh đã là nam nhân của em a.
Sở Chích Thiên quyết định không bức bách Tiêu Tử Lăng nữa, từ thái độ ban nãy, anh đã sáng tỏ thái độ của Tiêu Tử Lăng, khẳng định là đánh chết cũng không thừa nhận quan hệ của hai người. Bức đến sau cùng, hoặc là em ấy sẽ càn quấy chỉ trích anh muốn thượng em ấy muốn đến mức mê muội, huyễn tưởng nữ nhân giải độc thành em ấy, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hoặc là chân tướng rõ ràng, nhưng phỏng đoán Tiêu Tử Lăng sẽ lựa chọn trốn xa tha hương, rời khỏi anh, phải biết rằng ba năm nay Tiêu Tử Lăng không ngừng làm những động tác nhỏ, trong lòng anh biết rõ ràng đó là Tiêu Tử Lăng đang an bài vấn đề đường lui, anh giả như không biết, lại âm thầm nắm giữ hết thảy hướng đi, chính vì phòng ngừa ngày đó đến.
Sở Chích Thiên bất đắc dĩ thở ra một hơi, Tiểu Lăng của anh không phải đèn cạn dầu, trước mắt anh còn chưa thể nắm giữ được toàn bộ, còn chưa đến lúc được ăn cả ngả về không. Nếu em ấy muốn bịt tai trộm chuông, muốn duy trì quan hệ đại ca đàn em, như vậy cứ theo em ấy đi. Mình cứ nhịn thêm nữa, nhịn đến khi xác định được không một sơ hở, dù sao ba năm đều đã nhịn, cũng không kém mấy ngày này.
Sở Chích Thiên đã có quyết đoán đành phải làm bộ tin tưởng Tiêu Tử Lăng, kết thúc chủ đề này, sau đó Sở Chích Thiên đã khôi phục dị năng, mang theo mấy người Tiêu Tử Lăng quang minh chính đại về lại căn cứ Lăng Thiên.
/283
|