Mọi người xuyên qua cánh cửa lớn đó, ánh vào mi mắt chính là một mảnh cảnh tượng bận rộn. Vô số người sống sót đang cúi đầu làm việc cật lực, dựng lên một trận tuyến phòng thủ mới ở bên trong xưởng quân công. Xem ra doanh địa thiết kế là nhiều đạo phòng tuyến, sợ bị tang thi đột phá trận tuyến phòng thủ ngoài cùng mà rơi vào tuyệt cảnh.
Mấy người Hứa Tấn Dương vừa đến doanh địa liền thập phần thấp thỏm, không biết người phụ trách ở nơi đây có thể tiếp nhận bọn họ hay không, lúc này thấy tình cảnh trước mắt, vô số người sống sót bình thường làm việc ở doanh địa, sự lo lắng trong lòng thoáng buông xuống một chút.
Bên trong doanh địa, một tuyến đường chính ngang dọc nam bắc, mỗi khi cách vài trăm thước thì có một con đường hướng đông tây phân chia doanh địa ra một số khối. Hết thảy trận tuyến phòng thủ đều tiến hành trên những con đường đó.
Mỗi trăm mét trên tuyến đường chính thì có một vị người thức tỉnh canh ở bên đó, không chỉ là vì chấn nhiếp những người sống sót bình thường kia, cũng là vì duy trì trật tự, đương nhiên cũng có hàm nghĩa bảo hộ ở trong đó, tùy xem ngươi lý giải thế nào mà thôi.
Dọc đường đi tới, hết thảy người thức tỉnh thấy ba người Lục Vân Đào, đều vẻ mặt ý cười chào hỏi. Hứa Tấn Dương hiểu rõ nhìn hai người Lục Vân Đào Tào Dương một cái, thoạt nhìn hai người này phi thường có địa vị tại doanh địa này (anh trực tiếp bài trừ Tiêu Tử Lăng. . . Khuôn mặt kia vừa thấy đã biết là một người được chiếu cố, chả có liên hệ gì với cường giả). Anh âm thầm thấy may mắn bản thân ngay lúc đó đã quyết định rất nhanh, nếu có thể thuận lợi ở lại nơi đây, có Lục Vân Đào Tào Dương chiếu cố, bọn họ sinh hoạt ở chỗ này sẽ không quá gian nan.
Lúc này, Tiêu Tử Lăng dọc theo đường đi nói chuyện với Tiêu Tình Vân trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy gì đó, ánh mắt cậu thoáng cái sáng lập lòe, bước nhanh chạy vội qua, trong miệng hô lớn: “Sở ~ ca, em đã trở về!!” Một tiếng Sở ca này, thực sự là kêu rung động đến tâm can.
Được rồi, cậu kích động, bởi vì tìm được tiểu cô, cậu cao hứng, hy vọng có người có thể chia sẻ, không khéo Sở Chích Thiên chính là người duy nhất cậu muốn chia sẻ, đương nhiên chính yếu là vì cậu muốn tận tình biểu hiện một chút, bán manh chơi xấu thêm một phen, để cho Sở Chích Thiên có thể cho phép tiểu cô lưu lại đội. Vì vậy cậu quả quyết bổ nhào qua. . .
Sở Chích Thiên đang cúi đầu nghiên cứu những việc về công trình phòng thủ với Trần Cảnh Văn, đột nhiên nghe thấy thanh âm mang theo lấy lòng vô hạn này, thân thể vốn cao ngất kiên định, run rẩy một chút cơ hồ không thể thấy được. Mặt không biểu cảm nhất thời rét đi ba phần, chân phải anh chuyển nửa bước nhỏ, vừa vặn né qua thân ảnh bổ nhào tới của Tiêu Tử Lăng.
Hử? Vậy mà hổng có nhào tới được? Sở Chích Thiên thế nào phán đoán được phương hướng? Tiêu Tử Lăng tiếc hận đứng vững thân thể, vốn muốn nhiệt tình biểu hiện tâm tình tưởng niệm của bản thân một chút, nói cho lão đại nhà mình mặc dù cách anh ta hai ngày, nhưng vẫn thủy chung nhớ anh ta vào trong lòng, đàn em như cậu đây tuyệt đối tử trung không cần phải nói.
Không đợi Tiêu Tử Lăng xoay người, một cái cốc đầu cường lực đã đập lên trên đầu cậu, thanh âm băng lãnh gần như là bài trừ ra từ trong hàm răng vang lên sát lỗ tai cậu: “Tiêu Tử Lăng, cậu lại muốn làm xiếc gì đấy?”
Sở Chích Thiên cơ trí làm sao không rõ lần biểu diễn nhiệt tình này của tên nhóc này khẳng định là có việc cầu người, nếu không có mục đích, khẳng định tên nhóc này sẽ qua loa cho xong, chào hỏi với mọi người một câu xong liền biến người. Nói đến cùng, tên nhóc này chính là ‘không có lợi sẽ không dậy sớm’.
Trần Cảnh Văn đối mặt sự quấy rầy của Tiêu Tử Lăng, hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh buông ra. Anh quay đầu gật gật đầu nói với Lục Vân Đào cùng Tào Dương theo sau đó: “Các cậu vất vả rồi.” Loại lời nói trấn an này Sở Chích Thiên sẽ không nói, chỉ có anh ra mặt.
Lục Vân Đào với Tào Dương cảm động nhìn Trần Cảnh Văn một cái, nhóm lão đại tuyệt không có xem nhẹ sự trả giá của bọn họ.
Tiêu Tử Lăng cười ngu sờ đầu bị gõ đau hai cái, chạy đến bên người Tiêu Tình Vân bị một màn trước mắt này làm cho cả kinh hoa mắt, kéo cô đến trước mặt Sở Chích Thiên, cười giới thiệu: “Sở ca, đây là tiểu cô của em Tiêu Tình Vân. Đây là lão đại nhà cháu Sở Chích Thiên.”
Tiêu Tình Vân bị vị nam nhân toàn thân tràn ngập khí tức băng lãnh khí phách vô song trước mắt này làm cho kinh hách. Cô co quắp giương giương miệng, có chút nói lắp hô: “Cái này, Sở. . . Sở tiên sinh, chào cậu!
Sở Chích Thiên nhàn nhạt nhìn Tiêu Tình Vân một cái trả lời: “Ừm, chào cô.” Nói xong tiếp tục thả lực chú ý lại trên bản đồ phòng ngự trong tay, đối với Sở Chích Thiên mà nói, Tiêu Tình Vân chỉ là người xa lạ, một nhân vật bởi vì Tiêu Tử Lăng mà xuất hiện, dành cho đáp lại đã đầy đủ rồi, anh không cần coi trọng.
Biểu tình lãnh đạm của Sở Chích Thiên, khiến cho Tiêu Tử Lăng tức giận không thôi, oán hận cho lão đại nhà mình một ánh mắt trắng dã thật to làm khinh bỉ, sau đó an ủi tiểu cô bị khí thế băng lãnh của Sở Chích Thiên kinh hách.
Tuy rằng thoát đi đường nhìn áp lực mười phần của Sở Chích Thiên, Tiêu Tình Vân vẫn qua thật lâu mới hồi thần lại, cô kéo Tiêu Tử Lăng nhỏ giọng hỏi: “Đó là đại ca của cháu? Đội trưởng của tiểu đội các cháu?” Nam nhân này quá cường đại. . .
“Đúng vậy, Sở ca rất lợi hại.” Tiêu Tử Lăng cười nói, tuy rằng cậu trọng sinh trở về, bàn tay vàng cũng được mở không ít, nhưng so sánh với Sở Chích Thiên, thì vẫn yếu đến bạo, bất kể đời trước hay là đời này, Sở Chích Thiên vĩnh viễn là người mạnh nhất.
Trên mặt Tiêu Tình Vân treo lên nụ cười an tâm, tuy rằng cô bị khí thế của Sở Chích Thiên làm cho sợ hãi, nhưng cháu trai nhà mình theo một đại ca cường đại, không thể nghi ngờ an toàn hơn rất nhiều, bất quá cô rất nhanh nghi hoặc nói: “Tiểu Lăng, ban nãy cháu thế nào vậy? Cái loại biểu hiện đó với tuổi tác của cháu. . .” Lời nói tiếp sau còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tiêu Tử Lăng một phen che miệng lại.
Tiêu Tử Lăng cẩn thận ngắm lão đại nhà mình vài lần, phát hiện anh ta không chú ý đến nơi đây, ngón tay đặt ở bên miệng làm một nhắc nhở nhỏ giọng, lúc này mới buông tay che miệng tiểu cô ra, cậu lặng lẽ nói: “Tiểu cô, chuyện này chờ lát nữa giải thích với cô, ở chỗ này nghìn vạn lần nghìn vạn lần đừng đề cập đến tuổi tác của cháu.” Lúc này bị lão đại nhà mình biết tình hình thực tế, cậu không chết cũng sẽ bị lột một tầng da.
Tiêu Tình Vân phản ứng rất nhanh, nhìn nhìn khuôn mặt mang tính trẻ con của cháu trai nhà mình, phỏng đoán là dựa vào khuôn mặt này trà trộn được vào tiểu đội, cô vội vã im tiếng không đề cập tới nữa, có một chỗ dựa vững chắc cường lực so với cái gì cũng quan trọng hơn, vì điểm ấy, thế nào cũng phải phối hợp cháu trai của mình.
Mọi người kiên trì đứng ở một bên chờ, khi thấy Trần Cảnh Văn đầy mặt nụ cười cuộn lại bản đồ phòng ngự, đã biết hai vị lão đại đã thương thảo hoàn tất.
Lục Vân Đào nhanh chóng tiến lên một bước mở miệng nói: “Sở đội, Trần phó đội, đây là bằng hữu mà chúng tôi gặp được ở Phụ Thành, kêu Hứa Tấn Dương, tiểu đội của bọn họ giúp chúng tôi rất nhiều, lần này hy vọng có thể gia nhập doanh địa của chúng ta, vì vậy tôi dẫn bọn họ lại đây.” Lục Vân Đào với Hứa Tấn Dương được cho là mới gặp như đã quen, vì vậy có thể giúp được một phen thì là một phen.
Sở Chích Thiên thoáng nhếch mi, một cái lãnh nhãn nhìn qua, Hứa Tấn Dương liền cảm thấy một luồng khí rét lạnh từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu, anh đột nhiên lĩnh ngộ, chỉ có cường giả như Lục Vân Đào mới có thể làm việc ở dưới tay vị bá chủ Sở Chích Thiên này, khí thế này quá khủng bố, thực lực kém chút nữa, tư cách đứng ở trước mặt cậu ta cũng không có.
Sự áp bách đẳng cấp vượt qua vài cấp khiến cho Hứa Tấn Dương thức tỉnh cấp thấp hoàn toàn cảm thụ được, nam nhân trước mắt này, tuyệt đối không dưới cấp ba, có lẽ, đã đạt được đẳng cấp trong truyền thuyết trước mắt -- cấp bốn. Anh lần nữa xem nhẹ biểu hiện tùy ý tự nhiên của Tiêu Tử Lăng ở trước mặt Sở Chích Thiên, thử nghĩ có thể biểu hiện thoải mái tự nhiên ở trước mặt cường giả như vậy, thực lực của bản thân tuyệt đối không kém hơn nơi nào, ít nhất cũng có tiêu chuẩn của Lục Vân Đào.
So với sự lãnh đạm của Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn lại ý cười đầy mặt nhìn người Hứa Tấn Dương mang đến xung quanh, anh hiểu rõ trong tâm hòa khí dò hỏi: “Xem ra tiểu đội của các anh chỉ có Hứa đội trưởng anh là người thức tỉnh, không biết Hứa đội trưởng thức tỉnh là năng lực phương diện nào?”
Hứa Tấn Dương không bị nụ cười ôn nhuận của Trần Cảnh Văn che mờ, tuy rằng khí thế của vị phó đội này không cường đại như Sở đội trưởng, nhưng khí tức ẩn hàm cũng là sâu không thấy đáy. Anh cẩn thận hồi đáp: “Tôi cũng không rõ được tính là thức tỉnh phương diện nào, chỉ là được gia tăng rất nhiều ở trên mặt phụ trọng.”
Một đội viên bên cạnh Hứa Tấn Dương nhịn không được giải thích: “Hứa ca có thể vác được thứ trên dưới nghìn cân (500kg), đi lại vẫn như bình thường, một chút chuyện cũng không có.”
Trần Cảnh Văn có chút hiếu kỳ, dị năng này thật đúng là hiếm thấy, trên cơ bản không ăn khớp được với chiến đấu, anh gật gật đầu: “Ngược lại là một tay vận tải giỏi, Hứa đội trưởng chắc hẳn vẫn là cấp một sơ đoạn đúng không.”
Hứa Tấn Dương gật gật đầu, dọc đường đi tới, khí tức của người thức tỉnh duy trì trật tự đều cường đại hơn so với anh, cho dù những người đó không phải cấp hai, khẳng định cũng là trình độ cấp một trung đoạn thậm chí là cấp một đỉnh cấp, ở chỗ này nói bản thân là người thức tỉnh cũng ngại mất mặt.
Trần Cảnh Văn suy nghĩ một chút, có chút tiếc nuối nói: “Hứa đội trưởng, bởi vì người thức tỉnh của tiểu đội các anh không vượt qua năm người, vì vậy không thể thành đối tượng hợp tác của chúng tôi, chỉ có thể ủy khuất các anh ở lại chỗ người sống sót bình thường.” Nếu muốn thu được địa vị ở chỗ này, không chỉ có bản thân phải có năng lực, bên người còn cần đồng bọn cường lực, mà những điều này Hứa Tấn Dương đều không có, cho dù Hứa Tấn Dương dành cho bọn Lục Vân Đào sự trợ giúp ở Phụ Thành, anh cũng không thể vi phạm chuẩn tắc của anh.
Bản thân Hứa Tấn Dương thì lại một chút tiếc nuối cũng không có, anh trái lại đặc biệt cảm kích, bởi vì Trần Cảnh Văn không đề cập tới bất kỳ giá cả nào liền thu lưu bọn họ, phải biết rằng bọn họ còn có tám đứa trẻ vị thành niên, không thể nghi ngờ những đứa đó sẽ làm nặng thêm gánh vác của doanh địa.
Lục Vân Đào sớm đã biết sẽ là kết quả như vậy, dù sao bọn Hứa Tấn Dương nói là tiểu đội, kỳ thực ngoại trừ Hứa Tấn Dương đều không phải là người thức tỉnh, ở chỗ này căn bản không có đủ tư cách thành lập tiểu đội, trừ phi Hứa Tấn Dương vứt bỏ những người đó, lựa chọn gia nhập tiểu đội khác, bằng không căn bản không có khả năng trở thành đồng bọn hợp tác của doanh địa, hoặc là thành viên của tiểu đội nhà mình.
Anh nghe thấy Trần Cảnh Văn nói như vậy, liền xung phong nhận việc dắt Hứa Tấn Dương đi điểm cư trú của người sống sót bình thường, tuy rằng chuyện khác anh không thể giúp, nhưng vẫn có biện pháp lấy được một điểm cư trú hoàn cảnh tương đối tốt cho những đứa trẻ kia.
Rất nhanh Hứa Tấn Dương dưới sự dẫn dắt của Lục Vân Đào rời khỏi nơi đây, lúc này Tào Dương bên cạnh nhịn không được đánh ngáp, anh ngọ ngoạy nói với hai vị lão đại: “Sở đội, Trần phó đội, tôi đi xuống nghỉ ngơi trước.”
Trần phó đội cười phất phất tay, biểu thị bọn họ đã biết. Lúc này Tào Dương mới vội rống rống chạy đi, anh còn phải tìm người hỏi một chút, tổ công kiên được an bài nghỉ ngơi ở nơi nào, chỉ qua hai ngày, mà anh đã cảm thấy chả còn biết mô tê gì hết.
Mấy người Hứa Tấn Dương vừa đến doanh địa liền thập phần thấp thỏm, không biết người phụ trách ở nơi đây có thể tiếp nhận bọn họ hay không, lúc này thấy tình cảnh trước mắt, vô số người sống sót bình thường làm việc ở doanh địa, sự lo lắng trong lòng thoáng buông xuống một chút.
Bên trong doanh địa, một tuyến đường chính ngang dọc nam bắc, mỗi khi cách vài trăm thước thì có một con đường hướng đông tây phân chia doanh địa ra một số khối. Hết thảy trận tuyến phòng thủ đều tiến hành trên những con đường đó.
Mỗi trăm mét trên tuyến đường chính thì có một vị người thức tỉnh canh ở bên đó, không chỉ là vì chấn nhiếp những người sống sót bình thường kia, cũng là vì duy trì trật tự, đương nhiên cũng có hàm nghĩa bảo hộ ở trong đó, tùy xem ngươi lý giải thế nào mà thôi.
Dọc đường đi tới, hết thảy người thức tỉnh thấy ba người Lục Vân Đào, đều vẻ mặt ý cười chào hỏi. Hứa Tấn Dương hiểu rõ nhìn hai người Lục Vân Đào Tào Dương một cái, thoạt nhìn hai người này phi thường có địa vị tại doanh địa này (anh trực tiếp bài trừ Tiêu Tử Lăng. . . Khuôn mặt kia vừa thấy đã biết là một người được chiếu cố, chả có liên hệ gì với cường giả). Anh âm thầm thấy may mắn bản thân ngay lúc đó đã quyết định rất nhanh, nếu có thể thuận lợi ở lại nơi đây, có Lục Vân Đào Tào Dương chiếu cố, bọn họ sinh hoạt ở chỗ này sẽ không quá gian nan.
Lúc này, Tiêu Tử Lăng dọc theo đường đi nói chuyện với Tiêu Tình Vân trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy gì đó, ánh mắt cậu thoáng cái sáng lập lòe, bước nhanh chạy vội qua, trong miệng hô lớn: “Sở ~ ca, em đã trở về!!” Một tiếng Sở ca này, thực sự là kêu rung động đến tâm can.
Được rồi, cậu kích động, bởi vì tìm được tiểu cô, cậu cao hứng, hy vọng có người có thể chia sẻ, không khéo Sở Chích Thiên chính là người duy nhất cậu muốn chia sẻ, đương nhiên chính yếu là vì cậu muốn tận tình biểu hiện một chút, bán manh chơi xấu thêm một phen, để cho Sở Chích Thiên có thể cho phép tiểu cô lưu lại đội. Vì vậy cậu quả quyết bổ nhào qua. . .
Sở Chích Thiên đang cúi đầu nghiên cứu những việc về công trình phòng thủ với Trần Cảnh Văn, đột nhiên nghe thấy thanh âm mang theo lấy lòng vô hạn này, thân thể vốn cao ngất kiên định, run rẩy một chút cơ hồ không thể thấy được. Mặt không biểu cảm nhất thời rét đi ba phần, chân phải anh chuyển nửa bước nhỏ, vừa vặn né qua thân ảnh bổ nhào tới của Tiêu Tử Lăng.
Hử? Vậy mà hổng có nhào tới được? Sở Chích Thiên thế nào phán đoán được phương hướng? Tiêu Tử Lăng tiếc hận đứng vững thân thể, vốn muốn nhiệt tình biểu hiện tâm tình tưởng niệm của bản thân một chút, nói cho lão đại nhà mình mặc dù cách anh ta hai ngày, nhưng vẫn thủy chung nhớ anh ta vào trong lòng, đàn em như cậu đây tuyệt đối tử trung không cần phải nói.
Không đợi Tiêu Tử Lăng xoay người, một cái cốc đầu cường lực đã đập lên trên đầu cậu, thanh âm băng lãnh gần như là bài trừ ra từ trong hàm răng vang lên sát lỗ tai cậu: “Tiêu Tử Lăng, cậu lại muốn làm xiếc gì đấy?”
Sở Chích Thiên cơ trí làm sao không rõ lần biểu diễn nhiệt tình này của tên nhóc này khẳng định là có việc cầu người, nếu không có mục đích, khẳng định tên nhóc này sẽ qua loa cho xong, chào hỏi với mọi người một câu xong liền biến người. Nói đến cùng, tên nhóc này chính là ‘không có lợi sẽ không dậy sớm’.
Trần Cảnh Văn đối mặt sự quấy rầy của Tiêu Tử Lăng, hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh buông ra. Anh quay đầu gật gật đầu nói với Lục Vân Đào cùng Tào Dương theo sau đó: “Các cậu vất vả rồi.” Loại lời nói trấn an này Sở Chích Thiên sẽ không nói, chỉ có anh ra mặt.
Lục Vân Đào với Tào Dương cảm động nhìn Trần Cảnh Văn một cái, nhóm lão đại tuyệt không có xem nhẹ sự trả giá của bọn họ.
Tiêu Tử Lăng cười ngu sờ đầu bị gõ đau hai cái, chạy đến bên người Tiêu Tình Vân bị một màn trước mắt này làm cho cả kinh hoa mắt, kéo cô đến trước mặt Sở Chích Thiên, cười giới thiệu: “Sở ca, đây là tiểu cô của em Tiêu Tình Vân. Đây là lão đại nhà cháu Sở Chích Thiên.”
Tiêu Tình Vân bị vị nam nhân toàn thân tràn ngập khí tức băng lãnh khí phách vô song trước mắt này làm cho kinh hách. Cô co quắp giương giương miệng, có chút nói lắp hô: “Cái này, Sở. . . Sở tiên sinh, chào cậu!
Sở Chích Thiên nhàn nhạt nhìn Tiêu Tình Vân một cái trả lời: “Ừm, chào cô.” Nói xong tiếp tục thả lực chú ý lại trên bản đồ phòng ngự trong tay, đối với Sở Chích Thiên mà nói, Tiêu Tình Vân chỉ là người xa lạ, một nhân vật bởi vì Tiêu Tử Lăng mà xuất hiện, dành cho đáp lại đã đầy đủ rồi, anh không cần coi trọng.
Biểu tình lãnh đạm của Sở Chích Thiên, khiến cho Tiêu Tử Lăng tức giận không thôi, oán hận cho lão đại nhà mình một ánh mắt trắng dã thật to làm khinh bỉ, sau đó an ủi tiểu cô bị khí thế băng lãnh của Sở Chích Thiên kinh hách.
Tuy rằng thoát đi đường nhìn áp lực mười phần của Sở Chích Thiên, Tiêu Tình Vân vẫn qua thật lâu mới hồi thần lại, cô kéo Tiêu Tử Lăng nhỏ giọng hỏi: “Đó là đại ca của cháu? Đội trưởng của tiểu đội các cháu?” Nam nhân này quá cường đại. . .
“Đúng vậy, Sở ca rất lợi hại.” Tiêu Tử Lăng cười nói, tuy rằng cậu trọng sinh trở về, bàn tay vàng cũng được mở không ít, nhưng so sánh với Sở Chích Thiên, thì vẫn yếu đến bạo, bất kể đời trước hay là đời này, Sở Chích Thiên vĩnh viễn là người mạnh nhất.
Trên mặt Tiêu Tình Vân treo lên nụ cười an tâm, tuy rằng cô bị khí thế của Sở Chích Thiên làm cho sợ hãi, nhưng cháu trai nhà mình theo một đại ca cường đại, không thể nghi ngờ an toàn hơn rất nhiều, bất quá cô rất nhanh nghi hoặc nói: “Tiểu Lăng, ban nãy cháu thế nào vậy? Cái loại biểu hiện đó với tuổi tác của cháu. . .” Lời nói tiếp sau còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tiêu Tử Lăng một phen che miệng lại.
Tiêu Tử Lăng cẩn thận ngắm lão đại nhà mình vài lần, phát hiện anh ta không chú ý đến nơi đây, ngón tay đặt ở bên miệng làm một nhắc nhở nhỏ giọng, lúc này mới buông tay che miệng tiểu cô ra, cậu lặng lẽ nói: “Tiểu cô, chuyện này chờ lát nữa giải thích với cô, ở chỗ này nghìn vạn lần nghìn vạn lần đừng đề cập đến tuổi tác của cháu.” Lúc này bị lão đại nhà mình biết tình hình thực tế, cậu không chết cũng sẽ bị lột một tầng da.
Tiêu Tình Vân phản ứng rất nhanh, nhìn nhìn khuôn mặt mang tính trẻ con của cháu trai nhà mình, phỏng đoán là dựa vào khuôn mặt này trà trộn được vào tiểu đội, cô vội vã im tiếng không đề cập tới nữa, có một chỗ dựa vững chắc cường lực so với cái gì cũng quan trọng hơn, vì điểm ấy, thế nào cũng phải phối hợp cháu trai của mình.
Mọi người kiên trì đứng ở một bên chờ, khi thấy Trần Cảnh Văn đầy mặt nụ cười cuộn lại bản đồ phòng ngự, đã biết hai vị lão đại đã thương thảo hoàn tất.
Lục Vân Đào nhanh chóng tiến lên một bước mở miệng nói: “Sở đội, Trần phó đội, đây là bằng hữu mà chúng tôi gặp được ở Phụ Thành, kêu Hứa Tấn Dương, tiểu đội của bọn họ giúp chúng tôi rất nhiều, lần này hy vọng có thể gia nhập doanh địa của chúng ta, vì vậy tôi dẫn bọn họ lại đây.” Lục Vân Đào với Hứa Tấn Dương được cho là mới gặp như đã quen, vì vậy có thể giúp được một phen thì là một phen.
Sở Chích Thiên thoáng nhếch mi, một cái lãnh nhãn nhìn qua, Hứa Tấn Dương liền cảm thấy một luồng khí rét lạnh từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu, anh đột nhiên lĩnh ngộ, chỉ có cường giả như Lục Vân Đào mới có thể làm việc ở dưới tay vị bá chủ Sở Chích Thiên này, khí thế này quá khủng bố, thực lực kém chút nữa, tư cách đứng ở trước mặt cậu ta cũng không có.
Sự áp bách đẳng cấp vượt qua vài cấp khiến cho Hứa Tấn Dương thức tỉnh cấp thấp hoàn toàn cảm thụ được, nam nhân trước mắt này, tuyệt đối không dưới cấp ba, có lẽ, đã đạt được đẳng cấp trong truyền thuyết trước mắt -- cấp bốn. Anh lần nữa xem nhẹ biểu hiện tùy ý tự nhiên của Tiêu Tử Lăng ở trước mặt Sở Chích Thiên, thử nghĩ có thể biểu hiện thoải mái tự nhiên ở trước mặt cường giả như vậy, thực lực của bản thân tuyệt đối không kém hơn nơi nào, ít nhất cũng có tiêu chuẩn của Lục Vân Đào.
So với sự lãnh đạm của Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn lại ý cười đầy mặt nhìn người Hứa Tấn Dương mang đến xung quanh, anh hiểu rõ trong tâm hòa khí dò hỏi: “Xem ra tiểu đội của các anh chỉ có Hứa đội trưởng anh là người thức tỉnh, không biết Hứa đội trưởng thức tỉnh là năng lực phương diện nào?”
Hứa Tấn Dương không bị nụ cười ôn nhuận của Trần Cảnh Văn che mờ, tuy rằng khí thế của vị phó đội này không cường đại như Sở đội trưởng, nhưng khí tức ẩn hàm cũng là sâu không thấy đáy. Anh cẩn thận hồi đáp: “Tôi cũng không rõ được tính là thức tỉnh phương diện nào, chỉ là được gia tăng rất nhiều ở trên mặt phụ trọng.”
Một đội viên bên cạnh Hứa Tấn Dương nhịn không được giải thích: “Hứa ca có thể vác được thứ trên dưới nghìn cân (500kg), đi lại vẫn như bình thường, một chút chuyện cũng không có.”
Trần Cảnh Văn có chút hiếu kỳ, dị năng này thật đúng là hiếm thấy, trên cơ bản không ăn khớp được với chiến đấu, anh gật gật đầu: “Ngược lại là một tay vận tải giỏi, Hứa đội trưởng chắc hẳn vẫn là cấp một sơ đoạn đúng không.”
Hứa Tấn Dương gật gật đầu, dọc đường đi tới, khí tức của người thức tỉnh duy trì trật tự đều cường đại hơn so với anh, cho dù những người đó không phải cấp hai, khẳng định cũng là trình độ cấp một trung đoạn thậm chí là cấp một đỉnh cấp, ở chỗ này nói bản thân là người thức tỉnh cũng ngại mất mặt.
Trần Cảnh Văn suy nghĩ một chút, có chút tiếc nuối nói: “Hứa đội trưởng, bởi vì người thức tỉnh của tiểu đội các anh không vượt qua năm người, vì vậy không thể thành đối tượng hợp tác của chúng tôi, chỉ có thể ủy khuất các anh ở lại chỗ người sống sót bình thường.” Nếu muốn thu được địa vị ở chỗ này, không chỉ có bản thân phải có năng lực, bên người còn cần đồng bọn cường lực, mà những điều này Hứa Tấn Dương đều không có, cho dù Hứa Tấn Dương dành cho bọn Lục Vân Đào sự trợ giúp ở Phụ Thành, anh cũng không thể vi phạm chuẩn tắc của anh.
Bản thân Hứa Tấn Dương thì lại một chút tiếc nuối cũng không có, anh trái lại đặc biệt cảm kích, bởi vì Trần Cảnh Văn không đề cập tới bất kỳ giá cả nào liền thu lưu bọn họ, phải biết rằng bọn họ còn có tám đứa trẻ vị thành niên, không thể nghi ngờ những đứa đó sẽ làm nặng thêm gánh vác của doanh địa.
Lục Vân Đào sớm đã biết sẽ là kết quả như vậy, dù sao bọn Hứa Tấn Dương nói là tiểu đội, kỳ thực ngoại trừ Hứa Tấn Dương đều không phải là người thức tỉnh, ở chỗ này căn bản không có đủ tư cách thành lập tiểu đội, trừ phi Hứa Tấn Dương vứt bỏ những người đó, lựa chọn gia nhập tiểu đội khác, bằng không căn bản không có khả năng trở thành đồng bọn hợp tác của doanh địa, hoặc là thành viên của tiểu đội nhà mình.
Anh nghe thấy Trần Cảnh Văn nói như vậy, liền xung phong nhận việc dắt Hứa Tấn Dương đi điểm cư trú của người sống sót bình thường, tuy rằng chuyện khác anh không thể giúp, nhưng vẫn có biện pháp lấy được một điểm cư trú hoàn cảnh tương đối tốt cho những đứa trẻ kia.
Rất nhanh Hứa Tấn Dương dưới sự dẫn dắt của Lục Vân Đào rời khỏi nơi đây, lúc này Tào Dương bên cạnh nhịn không được đánh ngáp, anh ngọ ngoạy nói với hai vị lão đại: “Sở đội, Trần phó đội, tôi đi xuống nghỉ ngơi trước.”
Trần phó đội cười phất phất tay, biểu thị bọn họ đã biết. Lúc này Tào Dương mới vội rống rống chạy đi, anh còn phải tìm người hỏi một chút, tổ công kiên được an bài nghỉ ngơi ở nơi nào, chỉ qua hai ngày, mà anh đã cảm thấy chả còn biết mô tê gì hết.
/283
|