Sở Chích Thiên không trực tiếp đưa cậu đến phòng luyện công, hung hăng thao luyện cậu một phen lấy làm giáo huấn như tưởng tượng của Tiêu Tử Lăng. Mà là trực tiếp xách cậu đến trong phòng tiếp khách, không chút khách khí vứt Tiêu Tử Lăng lên trên một tấm sô pha ba người.
Bên kia, lại vẻ mặt cẩn thận nâng Tiếu Tiếu ở trong tay đặt lên sô pha đơn người bên cạnh.
Tiêu Tử Lăng giãy dụa bò lên, vừa vặn nhìn thấy một màn ôn nhu đó của Sở Chích Thiên, trong lòng lập tức dâng lên một chút vị chua. Phắc, người thực không bằng cẩu a, lúc nào thái độ của lão đại đối với cậu mới tốt hơn được một chút chứ, không cầu có bao nhiêu ôn nhu, chỉ cần không khinh bỉ không cốc đầu cậu là được.
Bất quá, Tiêu Tử Lăng cũng âm thầm may mắn, xem ra cậu không cần làm bao cát thịt người, xem như là đã tránh được một kiếp.
Sở Chích Thiên mới mặc kệ tâm tư đầy bụng của Tiêu Tử Lăng, anh trở về phòng ngủ của mình, rất nhanh liền lấy ra một túi đồ từ bên trong vứt cho Tiêu Tử Lăng.
“Quý trọng một chút, chỉ có một bộ này, hỏng thì phải dùng điểm cống hiến của bản thân đổi.” Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói.
Điểm cống hiến là một loại phương thức phân phối dựa theo lao động đặc hữu của tiểu đội Sở Chích Thiên, tổ chiến đấu với tổ hậu cần đều nhất định phải dựa vào chiến đấu với làm việc để thu được điểm cống hiến, chỉ có tổ công kiên ngoại lệ, không cần làm nhiệm vụ mỗi ngày cũng có điểm cống hiến cố định vào sổ, đương nhiên xuất động một lần, điểm cống hiến có được cũng không phải hai tổ khác có thể so sánh, đó chính là lượng gấp mấy lần.
Vì vậy nói, tổ công kiên là nơi bất kỳ kẻ nào cũng muốn vào, chẳng qua cánh cửa này tương đối cao, thực lực là một chuyện, còn phải được tam đại đầu sỏ đề cử, Sở Chích Thiên không cần suy nghĩ, cơ bản không chuẩn bị tự mình thu người, một lần trượt chân liền thành hận nghìn đời (chỉ sự kiện Tiêu Tử Lăng), anh sợ. Chỉ có ở chỗ Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn mới có thể lấy được danh ngạch, vì vậy việc cạnh tranh thập phần thảm liệt.
Bất quá tổ công kiên có đãi ngộ như vậy rất bình thường. Là lực lượng mạnh nhất của tiểu đội, bình thường sẽ không đơn giản xuất động. Chỉ có ở dưới tiền đề tổ chiến đấu với tổ hậu cần không có biện pháp giải quyết, mới có thể tiếp nhận, vì vậy bình thường không có nhiệm vụ chẳng lẽ bọn họ phải ăn không khí sao?
Sở Chích Thiên nói xong liền đến ngồi xuống trên một tấm sô pha đơn người khác. Động tác này khiến cho khóa kéo tùy ý kéo lên của anh dường như trượt xuống một chút. Nhất thời cảnh xuân chợt lộ.
Tiêu Tử Lăng thấy thế nhanh chóng cúi đầu, cậu bị kinh hách. . . Có vẻ nơi đó của lão đại rất cường đại, quả nhiên không hổ là nam nhân cường đại nhất mạt thế. Linh kiện gì cũng vượt người ta một bậc.
Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm phi lễ chớ nhìn bắt đầu nghiên cứu thứ trong túi.
Bên trong túi có một bộ đồng phục, một cái áo sơmi trắng rất đơn giản, kiểu dáng rất bình thường, phối hợp với một bộ quần quân đội với giày quân đội màu đen, áo khoác bên ngoài lại rất có đặc sắc, một cái áo khoác dài bó eo màu đen, vài đường cong màu bạc vô cùng đơn giản may men theo đường cong quần áo. Khiến cho áo khoác tràn ngập cảm giác hoạt bát, không nặng nề nữa.
Đặc điểm lớn nhất là chỗ cánh tay trái, đóng lên một khối phù hiệu dường như vải mà không phải vải, sắt cũng không phải sắt, lấy hình dạng một cái khiên đỏ như máu làm nền. Một đạo thiểm điện màu bạc bừng bừng buông xuống từ trên không, ở giữa hai đồ án là một chữ số 2 Ả Rập, cơ hồ không thể thấy được. Nếu không phải cậu sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn mà đau mắt hột, vì vậy liều mạng ném đường nhìn ở trên y phục, phỏng đoán cũng sẽ xem nhẹ mất, vì chữ số đó thực sự quá khó phát hiện.
“Đây là cái gì?” Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ hỏi.
“Đồng phục của tổ công kiên chúng ta.” Lúc này trong tay Sở Chích Thiên xuất hiện một chai bia, đang nhấm nháp hưởng thụ, nam nhân có không gian chính là tiêu sái, cần cái gì thì có cái đó.
“Không phải. . .” Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu. Lần nữa cấp tốc cúi đầu, cậu chỉ vào chữ số trong phù hiệu nói: “Em nói chính là chữ số bên trong.”
Phắc, lão đại, phiền anh có thể ngồi đoan chính một chút hay không, tôi biết điều kiện của anh siêu cấp xịn, nhưng không cần kích thích tôi như thế chứ. . . Anh đây là khoe khoang trắng chợn chợn đó. Đâm thủng vết sẹo người rải muối ở trong lòng tôi a! Quá không phúc hậu.
Sở Chích Thiên ngửa đầu uống một ngụm bia trong tay, lúc này mới liếc liếc nhìn Tiêu Tử Lăng bị đả kích rơi vào thế giới u ám không có biện pháp ngẩng đầu, có chút tán dương nói: “Sức quan sát của cậu không tồi, vậy mà bị cậu thấy được điểm ấy, sự huyền bí của đồng phục này chỉ có cậu nhìn ra.” Tiêu Tử Lăng là người sau cùng lĩnh đồng phục, người khác căn bản không hề chú ý tới điểm này, cho rằng đồ án trên phù hiệu chỉ là tiêu chí của tổ công kiên, không có hàm nghĩa khác.
Anh đứng dậy, đi đến bên người Tiêu Tử Lăng, sờ sờ đầu cậu có chút cảm thán nói: “Chữ số đó là trình tự trước sau tiến vào tổ công kiên, mà tôi lại là chữ số một, bất quá cậu phải nỗ lực lên, đừng bởi vì theo không kịp chúng tôi mà bị giáng xuống tổ khác.”
Sở Chích Thiên sẽ không nói cho Tiêu Tử Lăng hàm nghĩa chân thực của chữ số này, nó đại biểu cho địa vị thực tế của người đeo ở tổ công kiên, vì cái này, anh đã không lưu tình chút nào bác bỏ sự phản đối của Trần Cảnh Văn.
Tiêu Tử Lăng gật đầu trọng trọng, cậu lớn tiếng đáp: “Sở ca, yên tâm đi, em sẽ nỗ lực.”
Sở Chích Thiên vui mừng gật đầu, tiếp theo khí thế cả người anh thay đổi, toàn thân tràn ra một luồng khí tức rét lạnh, hai tay anh nắm vào nhau, phát sinh tiếng xương vang crack crack, lãnh khốc nói: “Như vậy, kế tiếp chính là thời khắc cậu nỗ lực.”
Nguy hiểm!! Chuông cảnh báo của Tiêu Tử Lăng kêu điên cuồng, chẳng lẽ kết cục bao cát thịt người, cậu vẫn không có biện pháp tránh được?
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng đại biến, nhanh chóng lấy lòng nói: “Sở ca, anh là người bận rộn, thì không phiền anh vất vả thao luyện em. . . Em sẽ tìm Vân Đào ca tận tình luyện tập, tuyệt đối tuyệt đối nỗ lực. Sở ca, xin tin tưởng em! Lão ngài tiếp tục tắm đi! Em đi. . .”
Tiêu Tử Lăng ôm túi muốn chạy trốn, chẳng qua không thực hiện được, sau cổ cậu bị Sở Chích Thiên vững vàng xách lên, Sở Chích Thiên hờ hững nói: “Tắm tôi không vội, chờ lát nữa có thể tiếp tục, hiếm thấy tôi rảnh rỗi, đương nhiên phải tận tình chiếu cố tổ viên của tôi một chút.”
Tiêu Tử Lăng biết lần này chạy trời không khỏi nắng, mắt to tròn tròn lập tức trượt trượt chuyển, đề nghị: “Cơ hội hiếm thấy như vậy, không bằng kêu bọn Vân Đào ca cùng đến, nghiêm túc học tập với Sở ca anh. . . Thuận tiện gia tăng cảm tình trong tổ của chúng ta.” Muốn chết mọi người cùng chết, Tiêu Tử Lăng chuẩn bị kéo mọi người cùng nhau xuống địa ngục.
Khóe miệng Sở Chích Thiên nở ra một nụ cười khiến người ta rùng mình: “Không cần, cậu là số hai, ngày hôm nay cứ bắt đầu từ chỗ cậu đi. . .”
Cứ như vậy, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên túm vào trong phòng luyện công nghiêm hình tra tấn, hung hăng thao luyện một phen mới được thả ra. Vẻ mặt cậu lập lòe ánh xanh, thống khổ toét miệng rộng đi tới bên sô pha ngả xuống.
Vẻ mặt Sở Chích Thiên hờ hững đi ra, quần vốn miễn cưỡng treo ở phần hông vậy mà còn có thể kiên cường ở nơi đó, không có bất kỳ thay đổi nào, có thể thấy được Sở Chích Thiên ung dung như thế nào, dùng lực lượng mang tính áp đảo tuyệt đối ngược Tiêu Tử Lăng hoàn toàn.
Thấy bộ dáng thoi thóp tựa lên sô pha của Tiêu Tử Lăng, anh nhịn không được giãn mặt ra nói: “Còn không quay về?”
Tiêu Tử Lăng miễn cưỡng ngẩng đầu, hung hăng cho lão đại nhà mình một ánh mắt khinh bỉ cực bự, đều đã bị ngược thành như vậy, còn không cho người ta nghỉ ngơi một chút?
Hai tay Sở Chích Thiên khoanh ngực tựa nghiêng ở cửa phòng ngủ, khóe miệng thoáng nhếch, một luồng khí tức tà mị đập thẳng vào mặt: “Chẳng lẽ cậu muốn tắm chung với tôi?”
Tiêu Tử Lăng như thỏ bị chấn kinh nhảy mạnh lên, cầm lấy túi trên bàn trà liền tông cửa mà chạy. . . Tốc độ đó, không kém hơn chỗ nào với tốc độ ở thời khắc đỉnh phong của cậu, nào còn thái độ uể oải nửa chết nửa sống ban nãy nữa.
“Đúng rồi, bắt đầu từ hôm nay, các tổ thực hành chế độ đồng phục, nhớ kỹ phải mặc, bằng không sẽ trừ điểm cống hiến.” Sở Chích Thiên ở phía sau Tiêu Tử Lăng có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Trả lời Sở Chích Thiên chính là một tiếng vang lớn, cửa phòng bị Tiêu Tử Lăng tàn bạo đóng lại, luân phiên trêu chọc cậu nổi giận.
Sở Chích Thiên rốt cục cười ra tiếng, tiếng cười sang sảng vang vọng toàn bộ gian phòng. Phản ứng của tên nhóc này thực chơi quá vui, cho dù tắm chung thì có gì ngại, tất cả mọi người đều là nam nhân, nên có đều có, có cái gì phải kỵ.
Lão đại khốn nạn, lại đùa giỡn tôi a! Tiêu Tử Lăng bi phẫn trở lại gian phòng của mình, chẳng lẽ mình dễ khi dễ như vậy? Không thể không nói Tiêu Tử Lăng thực chân tướng.
Bên kia, lại vẻ mặt cẩn thận nâng Tiếu Tiếu ở trong tay đặt lên sô pha đơn người bên cạnh.
Tiêu Tử Lăng giãy dụa bò lên, vừa vặn nhìn thấy một màn ôn nhu đó của Sở Chích Thiên, trong lòng lập tức dâng lên một chút vị chua. Phắc, người thực không bằng cẩu a, lúc nào thái độ của lão đại đối với cậu mới tốt hơn được một chút chứ, không cầu có bao nhiêu ôn nhu, chỉ cần không khinh bỉ không cốc đầu cậu là được.
Bất quá, Tiêu Tử Lăng cũng âm thầm may mắn, xem ra cậu không cần làm bao cát thịt người, xem như là đã tránh được một kiếp.
Sở Chích Thiên mới mặc kệ tâm tư đầy bụng của Tiêu Tử Lăng, anh trở về phòng ngủ của mình, rất nhanh liền lấy ra một túi đồ từ bên trong vứt cho Tiêu Tử Lăng.
“Quý trọng một chút, chỉ có một bộ này, hỏng thì phải dùng điểm cống hiến của bản thân đổi.” Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói.
Điểm cống hiến là một loại phương thức phân phối dựa theo lao động đặc hữu của tiểu đội Sở Chích Thiên, tổ chiến đấu với tổ hậu cần đều nhất định phải dựa vào chiến đấu với làm việc để thu được điểm cống hiến, chỉ có tổ công kiên ngoại lệ, không cần làm nhiệm vụ mỗi ngày cũng có điểm cống hiến cố định vào sổ, đương nhiên xuất động một lần, điểm cống hiến có được cũng không phải hai tổ khác có thể so sánh, đó chính là lượng gấp mấy lần.
Vì vậy nói, tổ công kiên là nơi bất kỳ kẻ nào cũng muốn vào, chẳng qua cánh cửa này tương đối cao, thực lực là một chuyện, còn phải được tam đại đầu sỏ đề cử, Sở Chích Thiên không cần suy nghĩ, cơ bản không chuẩn bị tự mình thu người, một lần trượt chân liền thành hận nghìn đời (chỉ sự kiện Tiêu Tử Lăng), anh sợ. Chỉ có ở chỗ Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn mới có thể lấy được danh ngạch, vì vậy việc cạnh tranh thập phần thảm liệt.
Bất quá tổ công kiên có đãi ngộ như vậy rất bình thường. Là lực lượng mạnh nhất của tiểu đội, bình thường sẽ không đơn giản xuất động. Chỉ có ở dưới tiền đề tổ chiến đấu với tổ hậu cần không có biện pháp giải quyết, mới có thể tiếp nhận, vì vậy bình thường không có nhiệm vụ chẳng lẽ bọn họ phải ăn không khí sao?
Sở Chích Thiên nói xong liền đến ngồi xuống trên một tấm sô pha đơn người khác. Động tác này khiến cho khóa kéo tùy ý kéo lên của anh dường như trượt xuống một chút. Nhất thời cảnh xuân chợt lộ.
Tiêu Tử Lăng thấy thế nhanh chóng cúi đầu, cậu bị kinh hách. . . Có vẻ nơi đó của lão đại rất cường đại, quả nhiên không hổ là nam nhân cường đại nhất mạt thế. Linh kiện gì cũng vượt người ta một bậc.
Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm phi lễ chớ nhìn bắt đầu nghiên cứu thứ trong túi.
Bên trong túi có một bộ đồng phục, một cái áo sơmi trắng rất đơn giản, kiểu dáng rất bình thường, phối hợp với một bộ quần quân đội với giày quân đội màu đen, áo khoác bên ngoài lại rất có đặc sắc, một cái áo khoác dài bó eo màu đen, vài đường cong màu bạc vô cùng đơn giản may men theo đường cong quần áo. Khiến cho áo khoác tràn ngập cảm giác hoạt bát, không nặng nề nữa.
Đặc điểm lớn nhất là chỗ cánh tay trái, đóng lên một khối phù hiệu dường như vải mà không phải vải, sắt cũng không phải sắt, lấy hình dạng một cái khiên đỏ như máu làm nền. Một đạo thiểm điện màu bạc bừng bừng buông xuống từ trên không, ở giữa hai đồ án là một chữ số 2 Ả Rập, cơ hồ không thể thấy được. Nếu không phải cậu sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn mà đau mắt hột, vì vậy liều mạng ném đường nhìn ở trên y phục, phỏng đoán cũng sẽ xem nhẹ mất, vì chữ số đó thực sự quá khó phát hiện.
“Đây là cái gì?” Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ hỏi.
“Đồng phục của tổ công kiên chúng ta.” Lúc này trong tay Sở Chích Thiên xuất hiện một chai bia, đang nhấm nháp hưởng thụ, nam nhân có không gian chính là tiêu sái, cần cái gì thì có cái đó.
“Không phải. . .” Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu. Lần nữa cấp tốc cúi đầu, cậu chỉ vào chữ số trong phù hiệu nói: “Em nói chính là chữ số bên trong.”
Phắc, lão đại, phiền anh có thể ngồi đoan chính một chút hay không, tôi biết điều kiện của anh siêu cấp xịn, nhưng không cần kích thích tôi như thế chứ. . . Anh đây là khoe khoang trắng chợn chợn đó. Đâm thủng vết sẹo người rải muối ở trong lòng tôi a! Quá không phúc hậu.
Sở Chích Thiên ngửa đầu uống một ngụm bia trong tay, lúc này mới liếc liếc nhìn Tiêu Tử Lăng bị đả kích rơi vào thế giới u ám không có biện pháp ngẩng đầu, có chút tán dương nói: “Sức quan sát của cậu không tồi, vậy mà bị cậu thấy được điểm ấy, sự huyền bí của đồng phục này chỉ có cậu nhìn ra.” Tiêu Tử Lăng là người sau cùng lĩnh đồng phục, người khác căn bản không hề chú ý tới điểm này, cho rằng đồ án trên phù hiệu chỉ là tiêu chí của tổ công kiên, không có hàm nghĩa khác.
Anh đứng dậy, đi đến bên người Tiêu Tử Lăng, sờ sờ đầu cậu có chút cảm thán nói: “Chữ số đó là trình tự trước sau tiến vào tổ công kiên, mà tôi lại là chữ số một, bất quá cậu phải nỗ lực lên, đừng bởi vì theo không kịp chúng tôi mà bị giáng xuống tổ khác.”
Sở Chích Thiên sẽ không nói cho Tiêu Tử Lăng hàm nghĩa chân thực của chữ số này, nó đại biểu cho địa vị thực tế của người đeo ở tổ công kiên, vì cái này, anh đã không lưu tình chút nào bác bỏ sự phản đối của Trần Cảnh Văn.
Tiêu Tử Lăng gật đầu trọng trọng, cậu lớn tiếng đáp: “Sở ca, yên tâm đi, em sẽ nỗ lực.”
Sở Chích Thiên vui mừng gật đầu, tiếp theo khí thế cả người anh thay đổi, toàn thân tràn ra một luồng khí tức rét lạnh, hai tay anh nắm vào nhau, phát sinh tiếng xương vang crack crack, lãnh khốc nói: “Như vậy, kế tiếp chính là thời khắc cậu nỗ lực.”
Nguy hiểm!! Chuông cảnh báo của Tiêu Tử Lăng kêu điên cuồng, chẳng lẽ kết cục bao cát thịt người, cậu vẫn không có biện pháp tránh được?
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng đại biến, nhanh chóng lấy lòng nói: “Sở ca, anh là người bận rộn, thì không phiền anh vất vả thao luyện em. . . Em sẽ tìm Vân Đào ca tận tình luyện tập, tuyệt đối tuyệt đối nỗ lực. Sở ca, xin tin tưởng em! Lão ngài tiếp tục tắm đi! Em đi. . .”
Tiêu Tử Lăng ôm túi muốn chạy trốn, chẳng qua không thực hiện được, sau cổ cậu bị Sở Chích Thiên vững vàng xách lên, Sở Chích Thiên hờ hững nói: “Tắm tôi không vội, chờ lát nữa có thể tiếp tục, hiếm thấy tôi rảnh rỗi, đương nhiên phải tận tình chiếu cố tổ viên của tôi một chút.”
Tiêu Tử Lăng biết lần này chạy trời không khỏi nắng, mắt to tròn tròn lập tức trượt trượt chuyển, đề nghị: “Cơ hội hiếm thấy như vậy, không bằng kêu bọn Vân Đào ca cùng đến, nghiêm túc học tập với Sở ca anh. . . Thuận tiện gia tăng cảm tình trong tổ của chúng ta.” Muốn chết mọi người cùng chết, Tiêu Tử Lăng chuẩn bị kéo mọi người cùng nhau xuống địa ngục.
Khóe miệng Sở Chích Thiên nở ra một nụ cười khiến người ta rùng mình: “Không cần, cậu là số hai, ngày hôm nay cứ bắt đầu từ chỗ cậu đi. . .”
Cứ như vậy, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên túm vào trong phòng luyện công nghiêm hình tra tấn, hung hăng thao luyện một phen mới được thả ra. Vẻ mặt cậu lập lòe ánh xanh, thống khổ toét miệng rộng đi tới bên sô pha ngả xuống.
Vẻ mặt Sở Chích Thiên hờ hững đi ra, quần vốn miễn cưỡng treo ở phần hông vậy mà còn có thể kiên cường ở nơi đó, không có bất kỳ thay đổi nào, có thể thấy được Sở Chích Thiên ung dung như thế nào, dùng lực lượng mang tính áp đảo tuyệt đối ngược Tiêu Tử Lăng hoàn toàn.
Thấy bộ dáng thoi thóp tựa lên sô pha của Tiêu Tử Lăng, anh nhịn không được giãn mặt ra nói: “Còn không quay về?”
Tiêu Tử Lăng miễn cưỡng ngẩng đầu, hung hăng cho lão đại nhà mình một ánh mắt khinh bỉ cực bự, đều đã bị ngược thành như vậy, còn không cho người ta nghỉ ngơi một chút?
Hai tay Sở Chích Thiên khoanh ngực tựa nghiêng ở cửa phòng ngủ, khóe miệng thoáng nhếch, một luồng khí tức tà mị đập thẳng vào mặt: “Chẳng lẽ cậu muốn tắm chung với tôi?”
Tiêu Tử Lăng như thỏ bị chấn kinh nhảy mạnh lên, cầm lấy túi trên bàn trà liền tông cửa mà chạy. . . Tốc độ đó, không kém hơn chỗ nào với tốc độ ở thời khắc đỉnh phong của cậu, nào còn thái độ uể oải nửa chết nửa sống ban nãy nữa.
“Đúng rồi, bắt đầu từ hôm nay, các tổ thực hành chế độ đồng phục, nhớ kỹ phải mặc, bằng không sẽ trừ điểm cống hiến.” Sở Chích Thiên ở phía sau Tiêu Tử Lăng có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Trả lời Sở Chích Thiên chính là một tiếng vang lớn, cửa phòng bị Tiêu Tử Lăng tàn bạo đóng lại, luân phiên trêu chọc cậu nổi giận.
Sở Chích Thiên rốt cục cười ra tiếng, tiếng cười sang sảng vang vọng toàn bộ gian phòng. Phản ứng của tên nhóc này thực chơi quá vui, cho dù tắm chung thì có gì ngại, tất cả mọi người đều là nam nhân, nên có đều có, có cái gì phải kỵ.
Lão đại khốn nạn, lại đùa giỡn tôi a! Tiêu Tử Lăng bi phẫn trở lại gian phòng của mình, chẳng lẽ mình dễ khi dễ như vậy? Không thể không nói Tiêu Tử Lăng thực chân tướng.
/283
|