Buổi tối cỡ tám giờ, bất kể là chiến đội do người thức tỉnh cấu thành, hay là đội ngũ phòng ngự do người sống sót bình thường cấu thành, chỉ cần là người có năng lực chiến đấu đều tập trung toàn bộ trong sở tổng chỉ huy, yên lặng chờ đợi tin tức mới nhất của bộ đội tra xét của tổ chiến đấu Sở Chích Thiên. Sở tổng chỉ huy, được đặt ở điểm trung tâm của toàn bộ xưởng quân công, vốn là nhà xưởng nào đó dùng để sản xuất của xưởng quân công, lúc này máy móc bên trong đã sớm được thanh lý trống, trong không gian 2000 mét vuông, chỉ có ở bộ vị trung tâm được đặt bốn cái sô pha ba người. Bốn cái sô pha làm thành một vòng tròn, chính giữa đặt một cái bàn trà hình chữ nhật.
Lúc này, bốn cái sô pha đều có người ngồi. Sô pha đối diện cửa lớn phía bắc, Sở Chích Thiên một mình khí phách ngồi giữa sô pha, áo khoác đồng phục được anh tùy ý khoác trên vai, cổ áo sơmi bên trong mở rộng, chỉ cài hai cúc áo ở bụng, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng cổ. Tay trái anh đặt trên lưng sô pha, tay phải lại đang chơi đùa năm sáu trái cầu kim loại nhỏ, ngón tay nhanh chóng chuyển động, để cho trái cầu nhỏ trong bàn tay va chạm lẫn nhau bắn ngược lại, sau đó lại nhanh chóng dùng năm ngón tay cản lại, anh cứ như vậy một bên luyện tập độ linh hoạt của ngón tay, một bên kiên trì chờ đợi tin tức mới nhất mà tổ chiến đấu truyền về.
Sát phía sau sô pha, Tiêu Tử Lăng mặc đồng phục của tổ công kiên kỹ lưỡng chỉnh tề, mang kính râm, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đó, một bộ tác phong thiếp thân thị vệ. Đây là kết quả thua trận mà cậu với ba người bọn Lục Vân Đào tỷ thí oẳn tù tì, đối với chuyện ai đi theo bên cạnh Sở Chích Thiên, bốn người bọn họ không hề có hứng thú. Ba người Lục Vân Đào là bởi vì đi theo bên cạnh Sở Chích Thiên, cảm giác áp bách của chênh lệch cấp bậc quá mạnh mẽ, mỗi phút mỗi giây đều có cảm giác trầm nặng bị gánh nặng nghìn cân đè người. Phỏng đoán không cần bao lâu hai chân sẽ run lên, trực tiếp bị đè nằm úp sấp, vì vậy bọn họ đều không muốn đi để thất thố mất mặt. Mà Tiêu Tử Lăng thì cảm thấy đứng ở bên cạnh Sở Chích Thiên, nghiêm mặt không chút động đậy. . . Điều này quá khó cho người hoạt bát như cậu. Vì vậy cậu cũng không muốn đi chịu hình. Vì vậy bốn người không cách nào đạt được ý kiến thống nhất chỉ có thể lấy oẳn tù tì định thắng bại. Không biết có phải nhân phẩm ngày hôm nay của Tiêu Tử Lăng quá kém hay không, không được nữ thần may mắn để mắt, mỗi lần đều thua. Sau cùng nhiệm vụ gian khổ này liền rơi lên đầu cậu.
Vì vậy mới có một màn ban nãy. Trên sô pha mặt đông, Trần Cảnh Văn ngồi dựa vào mặt bắc, anh mặc một bộ âu phục màu tím mới tinh cơ hồ không thấy một nếp nhăn, trên ngực gắn một ngực chương, hai bông lúa mạch màu vàng kim phân ra hai bên nâng lên một thiểm điện màu vàng kim, áo sơmi trắng noãn bên trong phối với một cái cà vạt màu tím sáng, đó là đồng phục của tổ hậu cần bọn họ. Anh nghiêng thân tựa vào tay vịn. Ngón tay trái vô ý thức nhanh chóng xoay tròn một cái bật lửa bằng kim loại, tâm tình có chút lo lắng, đặc biệt muốn biết kết quả mà tiền tuyến dò xét.
Bởi vì thời gian Trương Ngải Ngải tiên đoán là ngày mai mà không phải đêm nay, thế nhưng Sở Chích Thiên nói, dị năng của anh ngày hôm nay sớm đã có dị thường. Càng tới gần buổi tối, lại càng cường liệt, anh nói loại tình huống này lúc ở bến tàu đã từng có, hẳn là sự cảnh báo nguy cơ, sợ rằng đêm nay sẽ có dị biến. Bên người Trần Cảnh Văn, là Chân Nhất Long mặc đồng phục tương đồng đang ngồi, ngoại trừ ngực Chương màu vàng kim trên ngực biến thành màu bạc. Lúc này anh chỉ lên bản đồ bố trí canh phòng xưởng quân công trên bàn trà, giới thiệu tình hình tương quan cho mấy vị đội trưởng bên cạnh. Lần này anh là người phân tích tin tức của cả trận chiến dịch, phụ trách báo cáo phân tích toàn bộ tình hình phòng ngự của đại bản doanh với tin tức mới nhất cho các vị đội trưởng đang ngồi. Phía tây. Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi một thân đỏ thẫm đường hoàng ngồi ở chỗ đó, đồng phục của bọn họ rất có sự trùng kích thị giác, cũng là bộ trang phục giống quân phục nhất.
Cổ đứng, hai bên cổ áo thêu đồ án thiểm điện tương đồng, Đổng Hạo Triết là màu vàng kim, Đới Hồng Phi là màu bạc. Vạt áo xẻ tà xuống phía bên phải. Áo trên rất dài, gần như tới chỗ đầu gối, một sợi dây lưng quân đội màu đen rộng bốn ngón tay thắt chặt trên thắt lưng, dưới thân là quần đồng màu, mang giày quân đội ống cao màu đen, thập phần oai hùng. Trên cánh tay trái của bọn họ cũng có một phù hiệu, nền là một đao một kiếm giao nhau, thiểm điện vuông góc xuống chính giữa, đồng dạng Đổng Hạo Triết là màu vàng kim, Đới Hồng Phi là màu bạc. Ba tổ lấy hai màu vàng bạc để phân chia người phụ trách với đội viên. Hai người Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi cúi đầu áp tai giao lưu với nhau, đôi khi cũng ra dấu mỗi một phương hướng vị trí của nhân viên tra xét trên bản đồ bố trí canh phòng, xem xem có phải có điều để sót hay không.
Bất kỳ một chỗ sai lầm nào, đều có thể mang đến cho bọn họ tai ương ngập đầu, vì vậy bọn họ không được phép buông lơi. Trên sô pha mặt nam, lại là ba đại biểu của chiến đội hợp tác: lần lượt là đội trưởng của chiến đội Hy Vọng Dương Bình Chương, đội trưởng của chiến đội Bất Khuất Vương Quang Lương cùng với đội trưởng của chiến đội Tự Cường Lý Mạc Ngôn. Ngồi ở chính giữa chính là Dương Bình Chương, đã 48 tuổi, nhân xưng Lão Dương râu ria, mặc đồng phục trang phục vận động màu lục nhạt thuộc về chiến đội của bọn họ, để cho cả người ông ta trẻ tuổi hơn rất nhiều, lúc này ông ta đang nghiêm túc nhìn bản đồ bố trí canh phòng trên bàn trà, xác nhận vị trí lát nữa mình cần đi. Thực lực chỉnh thể của chiến đội Hy Vọng tuyệt không tính là quá mạnh mẽ, nhưng bản nhân Dương Bình Chương lại là một cường giả cấp hai, dị năng của ông ta là một chi nhánh của hệ thổ, hệ thạch (đá), có lực phá hoại siêu cường. Lão Dương là một người lòng dạ cởi mở sang sảng, từng vô số lần cứu trợ người sống sót, rất được sự tín nhiệm sâu sắc của chiến đội khác, vì vậy lần này đề cử ông ta là đại biểu thứ nhất.
Ngồi bên tay trái Dương Bình Chương là một nam thanh niên mang kính mắt có phong độ của người trí thức rất nồng, tuổi tác trên dưới 27, 28 tuổi, mặc một thân trang phục vận động màu trắng chỉ có chỗ bờ vai thêu đồ án trừu tượng màu lam. Anh ta là đội trưởng của chiến đội Bất Khuất Vương Quang Lương, cường giả cấp hai, người dị năng hệ mộc. Dị năng hệ mộc của Vương Quang Lương rất đắc lực, thuộc về dị năng khống chế phạm vi lớn, không ít chiến đội thích tìm tiểu đội bọn họ hợp tác làm nhiệm vụ, vừa dùng ít sức lại an toàn, đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất anh ta được tiểu đội khác đề cử làm đại biểu.
Lúc này anh ta đang hỏi thăm Chân Nhất Long nên an bài lực lượng phòng ngự thế nào ở mấy vị trí tương đối khó phòng thủ trên bản đồ bố trí canh phòng. Ngồi bên tay phải Dương Bình Chương thì là một vị nữ nhân khoảng chừng trên dưới 30 tuổi cứng cỏi cool mười phần, cô mặc một thân trang phục vận động màu đen, tóc cắt ngắn hoạt bát, không có bất kỳ biểu tình nào nhắm mắt ngồi. Cô là đội trưởng của chiến đội Tự Cường Lý Mạc Ngôn, cường giả cấp hai, dị năng rất kỳ lạ -- Hàn Diễm, một loại hỏa diễm băng lãnh đến mức tận cùng. Miễn cưỡng xem như là dị năng hệ hỏa.
Chiến đội Tự Cường của Lý Mạc Ngôn gần như thuần một sắc đều là nữ, hơn nữa thực lực của chiến đội tuyệt không yếu, không ngừng tự cường là khẩu hiệu của các cô, hoàn thành các loại nhiệm vụ cũng không thua kém chiến đội khác, bởi vậy chiến đội Tự Cường ở trong đại bản doanh rất nổi tiếng. Chiến đội khác cũng suy nghĩ đến việc hai đại biểu đã là nam, thế nào cũng phải suy nghĩ một chút đến bên nhóm người thức tỉnh nữ, vì vậy mọi người nhất trí đồng ý giao danh ngạch đại biểu thứ ba cho Lý Mạc Ngôn.
Cứ như vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi đồng hồ chỉ về phía mười giờ, ở ngay cửa lớn đột nhiên rối loạn một trận, hóa ra đội viên của nhóm phụ trách điều tra đầu tiên đã trở về.
Ở cửa sở tổng chỉ huy. Một đạo màu đỏ lóa mắt xuất hiện, là người phụ trách của đội tra xét thứ nhất, Tần Thượng Phong lệ thuộc tổ chiến đấu. Anh nhanh chóng chạy vội tới, la lớn: “Thi triều đã tới.”
Một tiếng này khiến cho tất cả mọi người ở sở tổng chỉ huy đều xôn xao lên, tuy rằng Sở Chích Thiên đã phái người thông tri mọi người ngày hôm nay chuẩn bị chiến đấu, nhưng vẫn có rất nhiều người tuyệt không tin cái gọi là thi triều, dù sao bọn họ không cách nào tưởng tượng tang thi không có ý thức tụ tập lại chủ động công kích doanh địa của nhân loại, điều này thực sự quá không có đạo lý.
Trần Cảnh Văn nhảy dựng lên: “Đến tột cùng là tình hình gì, nói tỉ mỉ chút.” Không ngờ tới dự cảm của Sở ca đã trở thành sự thật.
Tần Thượng Phong chạy đến bên người Đổng Hạo Triết. Không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm lấy cái chén nào đó trên bàn trà điên cuồng uống một ngụm, khiến cho Lý Mạc Ngôn bên kia hơi hơi nhíu đầu mi một chút, cái chén mà Tần Thượng Phong lấy không khéo chính là của cô. Tần Thượng Phong buông chén xuống, dùng tay áo lau một chút thở hổn hển một hơi lúc này mới nói: “Vốn còn chưa có động tĩnh gì, nhưng bắt đầu từ chín giờ tối. Tang thi liền bắt đầu dị thường, mấy đoàn thể nhỏ gần nhau bắt đầu chỉnh hợp thành đoàn tang thi cỡ lớn, gần đến mười giờ, xung quanh chúng ta đã hình thành sáu đoàn tang thi cỡ lớn, không chỉ như vậy, đoàn tang thi cỡ lớn vẫn còn đang trong gia tăng, tôi phát hiện tình hình không ổn, liền nhanh chóng trở về báo cáo. Bất quá tôi đã lệnh đội viên tiếp tục giám sát, có tin tức mới sẽ tiếp tục đưa về.”
“Sáu. . . Vẫn còn gia tăng. . .”
“Chúng ta thế nào có thể địch nổi? Nếu như bị bao vây. . .”
“Có phải chúng ta trốn không thoát được hay không? Có thể chết hay không a.”
Tin tức mà Tần Thượng Phong mang đến quá mức kinh hãi. Khiến cho một bộ phận người sống sót bình thường bắt đầu tan vỡ, không ít người rơi vào trong tuyệt vọng. Không biết ai hô một câu: “Sợ cái gì, chúng ta có Sở đội trưởng.”
Một câu này khiến cho tinh thần của mọi người rung lên, không sai, người đã từng kiến thức qua thủ đoạn của Sở Chích Thiên đều biết, lực sát thương của dị năng Sở Chích Thiên chính là đại diện tích. Có lẽ không hỏng như bọn họ tưởng tượng.
Sở Chích Thiên đột nhiên nắm chặt tay phải, gắt gao nắm những trái cầu nhỏ tán loạn trong lòng bàn tay, hai mắt anh lãnh liệt ngẩng đầu quả quyết mệnh lệnh Tần Thượng Phong: “Kêu người của anh trở về toàn bộ.”
“Vâng, Sở đội!” Tần Thượng Phong ba một cái động thân đứng thẳng, tiếp theo lập tức xoay người đi đến tuyến đầu kêu đội viên của anh trở về. Sở Chích Thiên đứng lên, một luồng khí thế vô hình khiến cho tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng đứng lên, im tiếng chờ mệnh lệnh của Sở Chích Thiên.
“Hết thảy tiểu đội, vào vị trí mỗi đội. Bắt đầu hành động!”
Thanh âm âm vang hữu lực của Sở Chích Thiên truyền vào trong tai mỗi người.
“Vâng!” Toàn bộ người của ban chỉ huy đều chỉnh tề hô lớn. Mỗi một người phụ trách bắt đầu mang theo đội ngũ của mình lao tới chiến trường của mỗi người, tất cả mọi người không biết khi thi triều qua đi, bọn họ còn có thể sống hay không, nhưng vì người thân, bằng hữu, người yêu ở phía sau, bọn họ không chút sợ hãi.
“Tiểu Lăng, theo tôi đi hiện trường xem xem.” Sở Chích Thiên không quay đầu lại phân phó một câu, tay phải kéo đồng phục khoác trên vai, vung ra sau mặc lên, một bước không ngừng đi đến phía cửa.
“Vâng, Sở ca.” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đuổi theo. Thấy Sở Chích Thiên đi ra, mọi người tự động tránh ra nhường ra một con đường rộng mở, mà ba người Lục Vân Đào, Ngô Khánh Vân, Tào Dương trốn ở một bên lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Tử Lăng, theo Sở Chích Thiên một đường chạy tới cửa lớn mặt nam của xưởng quân công.
Sở Chích Thiên hơi hơi nghiêng đầu, ám chỉ Tiêu Tử Lăng điều tra tình hình. Dưới kính râm, Tiêu Tử
Lăng mở ra Linh Nhãn, phạm vi thăm dò của Linh Nhãn được thăng cấp đã tới 500 mét, lúc này cậu phát hiện khoảng chừng ở chỗ 400 mét đã xuất hiện đàn tang thi, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng lồ, rậm rạp kéo dài đến phạm vi cực hạn của Linh Nhãn cũng chưa thấy ít đi. Tay phải bày ra một thủ thế bốn, đây là ám hiệu cậu cùng với Sở Chích Thiên ước định, chỉ cần đàn tang thi xuất hiện trong phạm vi của Linh Nhãn, thì dùng tay ra hiệu ám chỉ, một ngón tay đại biểu cự ly 100 mét.
“Xem xem mặt đông.” Sở Chích Thiên nhanh chóng đi đến mặt đông, Tiêu Tử Lăng đồng dạng đưa ra bốn ngón tay. Tiếp theo lại đến mặt bắc, sau cùng tới mặt tây, khi tới mặt tây, thủ thế của Tiêu Tử Lăng có biến hóa, trong bốn ngón tay có một ngón nửa gấp, điều này đại biểu cự ly của đàn tang thi ở mặt này cách bọn họ đã rút ngắn tới 350 mét. Xem ra thi triều đã hình thành, mà chúng nó đã bắt đầu hành động.
Lúc này, bốn cái sô pha đều có người ngồi. Sô pha đối diện cửa lớn phía bắc, Sở Chích Thiên một mình khí phách ngồi giữa sô pha, áo khoác đồng phục được anh tùy ý khoác trên vai, cổ áo sơmi bên trong mở rộng, chỉ cài hai cúc áo ở bụng, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng cổ. Tay trái anh đặt trên lưng sô pha, tay phải lại đang chơi đùa năm sáu trái cầu kim loại nhỏ, ngón tay nhanh chóng chuyển động, để cho trái cầu nhỏ trong bàn tay va chạm lẫn nhau bắn ngược lại, sau đó lại nhanh chóng dùng năm ngón tay cản lại, anh cứ như vậy một bên luyện tập độ linh hoạt của ngón tay, một bên kiên trì chờ đợi tin tức mới nhất mà tổ chiến đấu truyền về.
Sát phía sau sô pha, Tiêu Tử Lăng mặc đồng phục của tổ công kiên kỹ lưỡng chỉnh tề, mang kính râm, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đó, một bộ tác phong thiếp thân thị vệ. Đây là kết quả thua trận mà cậu với ba người bọn Lục Vân Đào tỷ thí oẳn tù tì, đối với chuyện ai đi theo bên cạnh Sở Chích Thiên, bốn người bọn họ không hề có hứng thú. Ba người Lục Vân Đào là bởi vì đi theo bên cạnh Sở Chích Thiên, cảm giác áp bách của chênh lệch cấp bậc quá mạnh mẽ, mỗi phút mỗi giây đều có cảm giác trầm nặng bị gánh nặng nghìn cân đè người. Phỏng đoán không cần bao lâu hai chân sẽ run lên, trực tiếp bị đè nằm úp sấp, vì vậy bọn họ đều không muốn đi để thất thố mất mặt. Mà Tiêu Tử Lăng thì cảm thấy đứng ở bên cạnh Sở Chích Thiên, nghiêm mặt không chút động đậy. . . Điều này quá khó cho người hoạt bát như cậu. Vì vậy cậu cũng không muốn đi chịu hình. Vì vậy bốn người không cách nào đạt được ý kiến thống nhất chỉ có thể lấy oẳn tù tì định thắng bại. Không biết có phải nhân phẩm ngày hôm nay của Tiêu Tử Lăng quá kém hay không, không được nữ thần may mắn để mắt, mỗi lần đều thua. Sau cùng nhiệm vụ gian khổ này liền rơi lên đầu cậu.
Vì vậy mới có một màn ban nãy. Trên sô pha mặt đông, Trần Cảnh Văn ngồi dựa vào mặt bắc, anh mặc một bộ âu phục màu tím mới tinh cơ hồ không thấy một nếp nhăn, trên ngực gắn một ngực chương, hai bông lúa mạch màu vàng kim phân ra hai bên nâng lên một thiểm điện màu vàng kim, áo sơmi trắng noãn bên trong phối với một cái cà vạt màu tím sáng, đó là đồng phục của tổ hậu cần bọn họ. Anh nghiêng thân tựa vào tay vịn. Ngón tay trái vô ý thức nhanh chóng xoay tròn một cái bật lửa bằng kim loại, tâm tình có chút lo lắng, đặc biệt muốn biết kết quả mà tiền tuyến dò xét.
Bởi vì thời gian Trương Ngải Ngải tiên đoán là ngày mai mà không phải đêm nay, thế nhưng Sở Chích Thiên nói, dị năng của anh ngày hôm nay sớm đã có dị thường. Càng tới gần buổi tối, lại càng cường liệt, anh nói loại tình huống này lúc ở bến tàu đã từng có, hẳn là sự cảnh báo nguy cơ, sợ rằng đêm nay sẽ có dị biến. Bên người Trần Cảnh Văn, là Chân Nhất Long mặc đồng phục tương đồng đang ngồi, ngoại trừ ngực Chương màu vàng kim trên ngực biến thành màu bạc. Lúc này anh chỉ lên bản đồ bố trí canh phòng xưởng quân công trên bàn trà, giới thiệu tình hình tương quan cho mấy vị đội trưởng bên cạnh. Lần này anh là người phân tích tin tức của cả trận chiến dịch, phụ trách báo cáo phân tích toàn bộ tình hình phòng ngự của đại bản doanh với tin tức mới nhất cho các vị đội trưởng đang ngồi. Phía tây. Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi một thân đỏ thẫm đường hoàng ngồi ở chỗ đó, đồng phục của bọn họ rất có sự trùng kích thị giác, cũng là bộ trang phục giống quân phục nhất.
Cổ đứng, hai bên cổ áo thêu đồ án thiểm điện tương đồng, Đổng Hạo Triết là màu vàng kim, Đới Hồng Phi là màu bạc. Vạt áo xẻ tà xuống phía bên phải. Áo trên rất dài, gần như tới chỗ đầu gối, một sợi dây lưng quân đội màu đen rộng bốn ngón tay thắt chặt trên thắt lưng, dưới thân là quần đồng màu, mang giày quân đội ống cao màu đen, thập phần oai hùng. Trên cánh tay trái của bọn họ cũng có một phù hiệu, nền là một đao một kiếm giao nhau, thiểm điện vuông góc xuống chính giữa, đồng dạng Đổng Hạo Triết là màu vàng kim, Đới Hồng Phi là màu bạc. Ba tổ lấy hai màu vàng bạc để phân chia người phụ trách với đội viên. Hai người Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi cúi đầu áp tai giao lưu với nhau, đôi khi cũng ra dấu mỗi một phương hướng vị trí của nhân viên tra xét trên bản đồ bố trí canh phòng, xem xem có phải có điều để sót hay không.
Bất kỳ một chỗ sai lầm nào, đều có thể mang đến cho bọn họ tai ương ngập đầu, vì vậy bọn họ không được phép buông lơi. Trên sô pha mặt nam, lại là ba đại biểu của chiến đội hợp tác: lần lượt là đội trưởng của chiến đội Hy Vọng Dương Bình Chương, đội trưởng của chiến đội Bất Khuất Vương Quang Lương cùng với đội trưởng của chiến đội Tự Cường Lý Mạc Ngôn. Ngồi ở chính giữa chính là Dương Bình Chương, đã 48 tuổi, nhân xưng Lão Dương râu ria, mặc đồng phục trang phục vận động màu lục nhạt thuộc về chiến đội của bọn họ, để cho cả người ông ta trẻ tuổi hơn rất nhiều, lúc này ông ta đang nghiêm túc nhìn bản đồ bố trí canh phòng trên bàn trà, xác nhận vị trí lát nữa mình cần đi. Thực lực chỉnh thể của chiến đội Hy Vọng tuyệt không tính là quá mạnh mẽ, nhưng bản nhân Dương Bình Chương lại là một cường giả cấp hai, dị năng của ông ta là một chi nhánh của hệ thổ, hệ thạch (đá), có lực phá hoại siêu cường. Lão Dương là một người lòng dạ cởi mở sang sảng, từng vô số lần cứu trợ người sống sót, rất được sự tín nhiệm sâu sắc của chiến đội khác, vì vậy lần này đề cử ông ta là đại biểu thứ nhất.
Ngồi bên tay trái Dương Bình Chương là một nam thanh niên mang kính mắt có phong độ của người trí thức rất nồng, tuổi tác trên dưới 27, 28 tuổi, mặc một thân trang phục vận động màu trắng chỉ có chỗ bờ vai thêu đồ án trừu tượng màu lam. Anh ta là đội trưởng của chiến đội Bất Khuất Vương Quang Lương, cường giả cấp hai, người dị năng hệ mộc. Dị năng hệ mộc của Vương Quang Lương rất đắc lực, thuộc về dị năng khống chế phạm vi lớn, không ít chiến đội thích tìm tiểu đội bọn họ hợp tác làm nhiệm vụ, vừa dùng ít sức lại an toàn, đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất anh ta được tiểu đội khác đề cử làm đại biểu.
Lúc này anh ta đang hỏi thăm Chân Nhất Long nên an bài lực lượng phòng ngự thế nào ở mấy vị trí tương đối khó phòng thủ trên bản đồ bố trí canh phòng. Ngồi bên tay phải Dương Bình Chương thì là một vị nữ nhân khoảng chừng trên dưới 30 tuổi cứng cỏi cool mười phần, cô mặc một thân trang phục vận động màu đen, tóc cắt ngắn hoạt bát, không có bất kỳ biểu tình nào nhắm mắt ngồi. Cô là đội trưởng của chiến đội Tự Cường Lý Mạc Ngôn, cường giả cấp hai, dị năng rất kỳ lạ -- Hàn Diễm, một loại hỏa diễm băng lãnh đến mức tận cùng. Miễn cưỡng xem như là dị năng hệ hỏa.
Chiến đội Tự Cường của Lý Mạc Ngôn gần như thuần một sắc đều là nữ, hơn nữa thực lực của chiến đội tuyệt không yếu, không ngừng tự cường là khẩu hiệu của các cô, hoàn thành các loại nhiệm vụ cũng không thua kém chiến đội khác, bởi vậy chiến đội Tự Cường ở trong đại bản doanh rất nổi tiếng. Chiến đội khác cũng suy nghĩ đến việc hai đại biểu đã là nam, thế nào cũng phải suy nghĩ một chút đến bên nhóm người thức tỉnh nữ, vì vậy mọi người nhất trí đồng ý giao danh ngạch đại biểu thứ ba cho Lý Mạc Ngôn.
Cứ như vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi đồng hồ chỉ về phía mười giờ, ở ngay cửa lớn đột nhiên rối loạn một trận, hóa ra đội viên của nhóm phụ trách điều tra đầu tiên đã trở về.
Ở cửa sở tổng chỉ huy. Một đạo màu đỏ lóa mắt xuất hiện, là người phụ trách của đội tra xét thứ nhất, Tần Thượng Phong lệ thuộc tổ chiến đấu. Anh nhanh chóng chạy vội tới, la lớn: “Thi triều đã tới.”
Một tiếng này khiến cho tất cả mọi người ở sở tổng chỉ huy đều xôn xao lên, tuy rằng Sở Chích Thiên đã phái người thông tri mọi người ngày hôm nay chuẩn bị chiến đấu, nhưng vẫn có rất nhiều người tuyệt không tin cái gọi là thi triều, dù sao bọn họ không cách nào tưởng tượng tang thi không có ý thức tụ tập lại chủ động công kích doanh địa của nhân loại, điều này thực sự quá không có đạo lý.
Trần Cảnh Văn nhảy dựng lên: “Đến tột cùng là tình hình gì, nói tỉ mỉ chút.” Không ngờ tới dự cảm của Sở ca đã trở thành sự thật.
Tần Thượng Phong chạy đến bên người Đổng Hạo Triết. Không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm lấy cái chén nào đó trên bàn trà điên cuồng uống một ngụm, khiến cho Lý Mạc Ngôn bên kia hơi hơi nhíu đầu mi một chút, cái chén mà Tần Thượng Phong lấy không khéo chính là của cô. Tần Thượng Phong buông chén xuống, dùng tay áo lau một chút thở hổn hển một hơi lúc này mới nói: “Vốn còn chưa có động tĩnh gì, nhưng bắt đầu từ chín giờ tối. Tang thi liền bắt đầu dị thường, mấy đoàn thể nhỏ gần nhau bắt đầu chỉnh hợp thành đoàn tang thi cỡ lớn, gần đến mười giờ, xung quanh chúng ta đã hình thành sáu đoàn tang thi cỡ lớn, không chỉ như vậy, đoàn tang thi cỡ lớn vẫn còn đang trong gia tăng, tôi phát hiện tình hình không ổn, liền nhanh chóng trở về báo cáo. Bất quá tôi đã lệnh đội viên tiếp tục giám sát, có tin tức mới sẽ tiếp tục đưa về.”
“Sáu. . . Vẫn còn gia tăng. . .”
“Chúng ta thế nào có thể địch nổi? Nếu như bị bao vây. . .”
“Có phải chúng ta trốn không thoát được hay không? Có thể chết hay không a.”
Tin tức mà Tần Thượng Phong mang đến quá mức kinh hãi. Khiến cho một bộ phận người sống sót bình thường bắt đầu tan vỡ, không ít người rơi vào trong tuyệt vọng. Không biết ai hô một câu: “Sợ cái gì, chúng ta có Sở đội trưởng.”
Một câu này khiến cho tinh thần của mọi người rung lên, không sai, người đã từng kiến thức qua thủ đoạn của Sở Chích Thiên đều biết, lực sát thương của dị năng Sở Chích Thiên chính là đại diện tích. Có lẽ không hỏng như bọn họ tưởng tượng.
Sở Chích Thiên đột nhiên nắm chặt tay phải, gắt gao nắm những trái cầu nhỏ tán loạn trong lòng bàn tay, hai mắt anh lãnh liệt ngẩng đầu quả quyết mệnh lệnh Tần Thượng Phong: “Kêu người của anh trở về toàn bộ.”
“Vâng, Sở đội!” Tần Thượng Phong ba một cái động thân đứng thẳng, tiếp theo lập tức xoay người đi đến tuyến đầu kêu đội viên của anh trở về. Sở Chích Thiên đứng lên, một luồng khí thế vô hình khiến cho tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng đứng lên, im tiếng chờ mệnh lệnh của Sở Chích Thiên.
“Hết thảy tiểu đội, vào vị trí mỗi đội. Bắt đầu hành động!”
Thanh âm âm vang hữu lực của Sở Chích Thiên truyền vào trong tai mỗi người.
“Vâng!” Toàn bộ người của ban chỉ huy đều chỉnh tề hô lớn. Mỗi một người phụ trách bắt đầu mang theo đội ngũ của mình lao tới chiến trường của mỗi người, tất cả mọi người không biết khi thi triều qua đi, bọn họ còn có thể sống hay không, nhưng vì người thân, bằng hữu, người yêu ở phía sau, bọn họ không chút sợ hãi.
“Tiểu Lăng, theo tôi đi hiện trường xem xem.” Sở Chích Thiên không quay đầu lại phân phó một câu, tay phải kéo đồng phục khoác trên vai, vung ra sau mặc lên, một bước không ngừng đi đến phía cửa.
“Vâng, Sở ca.” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đuổi theo. Thấy Sở Chích Thiên đi ra, mọi người tự động tránh ra nhường ra một con đường rộng mở, mà ba người Lục Vân Đào, Ngô Khánh Vân, Tào Dương trốn ở một bên lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Tử Lăng, theo Sở Chích Thiên một đường chạy tới cửa lớn mặt nam của xưởng quân công.
Sở Chích Thiên hơi hơi nghiêng đầu, ám chỉ Tiêu Tử Lăng điều tra tình hình. Dưới kính râm, Tiêu Tử
Lăng mở ra Linh Nhãn, phạm vi thăm dò của Linh Nhãn được thăng cấp đã tới 500 mét, lúc này cậu phát hiện khoảng chừng ở chỗ 400 mét đã xuất hiện đàn tang thi, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng lồ, rậm rạp kéo dài đến phạm vi cực hạn của Linh Nhãn cũng chưa thấy ít đi. Tay phải bày ra một thủ thế bốn, đây là ám hiệu cậu cùng với Sở Chích Thiên ước định, chỉ cần đàn tang thi xuất hiện trong phạm vi của Linh Nhãn, thì dùng tay ra hiệu ám chỉ, một ngón tay đại biểu cự ly 100 mét.
“Xem xem mặt đông.” Sở Chích Thiên nhanh chóng đi đến mặt đông, Tiêu Tử Lăng đồng dạng đưa ra bốn ngón tay. Tiếp theo lại đến mặt bắc, sau cùng tới mặt tây, khi tới mặt tây, thủ thế của Tiêu Tử Lăng có biến hóa, trong bốn ngón tay có một ngón nửa gấp, điều này đại biểu cự ly của đàn tang thi ở mặt này cách bọn họ đã rút ngắn tới 350 mét. Xem ra thi triều đã hình thành, mà chúng nó đã bắt đầu hành động.
/283
|