Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 99: Hậu cung? Đại ca thực sự không ngựa giống.
/283
|
Trên con đường cao tốc đoàn xe thật dài đang thong thả bò tới, tuyến tiên phong phía trước đang thanh lý xe cộ ngăn giữa đường, cùng với tang thi linh tinh du đãng, dù sao cũng là đường cao tốc hoàn toàn phong bế, không có nhiều tang thi ở trong đó.
Một bảng hiệu quốc lộ giắt ngang không trung cho cậu biết bọn họ đã rời khỏi khu vực Nam Đô, tiến vào khu vực Hoài Thành. Hai bên quốc lộ thỉnh thoảng có xe bị thanh lý qua bên cạnh, cùng với một số thi thể của tang thi, cho dù có tang thi cá biệt bị bỏ sót từ trên tuyến tiên phong, khi vẫn còn thở dốc giãy dụa, đã bị tuần tra viên của đội tuần tra qua lại bên cạnh đoàn xe nhanh chóng giải quyết.
Đoàn xe ít đi không ít xe, Tiêu Tử Lăng sớm đã có dự liệu quả nhiên xe buýt ít đi rất nhiều, vốn mấy chục chiếc xe buýt nhanh chóng giảm còn tám chiếc. Xem ra ngoại trừ người nhà của tiểu đội cùng với một số rất ít người sống sót vẫn nguyện ý đi theo Sở Chích Thiên bắc thượng, phần lớn người khác vẫn lựa chọn căn cứ Nam Đô xem ra rất an ổn trước mắt.
Tiêu Tử Lăng tiếc hận thay những người thiển cận đó, bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất đi theo bá chủ cường đại nhất mạt thế. . . Cậu biết rõ, mục tiêu cuối cùng của chuyến này, chính là địa phương thành lập căn cứ Lăng Thiên, điều này đại biểu Sở Chích Thiên sẽ chính thức bước lên hàng ngũ có thể tranh giành bá chủ thiên hạ.
Mà người lúc ban đầu đi theo anh ta, theo sự hoàn thiện của căn cứ, sự đề thăng của thực lực với sự đề cao của địa vị Sở Chích Thiên, lợi ích thực tế đạt được sẽ càng ngày càng nhiều, đó không phải thứ mà người hậu kỳ đi theo anh ta có thể hưởng thụ được. . .
Tiêu Tử Lăng sau khi cảm thán liền có chút buồn chán, cậu nhìn nhìn lão đại Sở Chích Thiên một bộ trạng thái làm việc, xin miễn hết thảy quấy rầy ở bên cạnh, biết hiện tại không phải lúc gây phiền anh ta. Một trong những chuẩn tắc của đàn em, nhất định phải thời khắc nắm giữ nhu cầu trạng thái của lão đại. Không làm được hỗ trợ giải quyết, cũng không thể thêm phiền phức cho lão đại.
Vì vậy, cậu không có đối tượng nói chuyện phiếm bắt đầu nhàm chán đếm xe tải lớn chuyên chở vật tư, 1, 2, 3. . . 18. Hử? Hết rồi? Rõ ràng lúc xuất phát có hai mươi sáu chiếc, ít đi gần một phần ba. Chẳng lẽ là bọn họ ăn quá nhiều, tiêu hao mất nhiều vật tư như vậy? Hiện tại lên đường chỉ mới hai ngày a!
Dân lấy lương làm gốc. Huống hồ thức ăn ở mạt thế vốn đã là vật tư trân quý nhất, không thể không khiến cho Tiêu Tử Lăng coi trọng, cậu không để ý đến chuẩn tắc đàn em gì nữa, nhanh chóng tìm lão đại lấy đáp án. Cũng đừng trách Tiêu Tử Lăng khẩn trương, kiếp trước vì tìm chút đồ ăn, cậu phải hao tổn tâm cơ. . . Sau cùng không có cách nào vì mạng sống nên ăn thịt có chứa bệnh độc, khiến cho cả người cậu người không ra người quỷ không ra quỷ. Vừa nghĩ đến đoạn từng trải đó, Tiêu Tử Lăng lại càng không bình tĩnh.
“Sở ca, vì sao xe vận chuyển vật tư ít đi nhiều như vậy? Ít nhất một phần ba đã không còn, phát sinh chuyện gì?” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng rất khẩn trương, tuy rằng cậu có không gian có thức ăn, nhưng xin tha thứ tư tưởng nông dân cá thể của cậu, lấy ra từ trong túi cậu chút đồ, đó là đâm tâm can của cậu a. Vì vậy không đến thời khắc sau cùng, Tiêu Tử Lăng tuyệt đối sẽ không sử dụng thức ăn trong không gian của cậu, rất có ý đồ tiểu nhân ăn sạch lấy sạch của người khác.
Sở Chích Thiên vẫn chuyên chú vào địa đồ trong tay, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Hóa ra cậu cũng sẽ phát hiện?”
Tiêu Tử Lăng nhịn không được lật cho một ánh mắt xem thường cực bự, sự thực rõ ràng như thế, cậu không mù cũng không ngu, thế nào có thể không phát hiện được chứ? Lão đại nói lời này là có ý gì? Là châm chọc cậu trì độn sao?
Sở Chích Thiên tuyệt không giải thích nghi hoặc. Anh đứng lên, đấm đấm bờ vai có chút cứng ngắc của bản thân, sau đó gấp lại địa đồ trong tay, trong miệng hỏi ngược lại một câu: “Vậy cậu không phát hiện còn ít đi cái gì sao?”
Còn ít đi đồ nữa? Tiêu Tử Lăng ngược lại không chú ý, bởi vì sau khi thấy xe vận tải vật tư ít đi, thì không chú ý tới thứ khác nữa. Được Sở Chích Thiên nhắc nhở, cậu liền dùng Linh Nhãn kiểm tra xung quanh, xem xem tới cùng còn có gì khác biệt.
Sau khi nghiêm túc kiểm tra so sánh đối chiếu, rốt cục đã để cho cậu tìm được: “Xe việt dã cũng ít đi rất nhiều, xe tuần tra của chúng ta thế nào thưa thớt như thế? Mở đường phía trước cũng ít đi không ít người, khó trách tốc độ chậm như thế, chẳng lẽ đội viên của tiểu đội chúng ta làm phản?” Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Tử Lăng nổi giận, cậu ghét nhất phản đồ các loại.
Pạch một tiếng, Sở Chích Thiên không thể nhịn được nữa, bản vẽ đã gấp lại trong tay không chút nào lưu tình đập lên trên đầu Tiêu Tử Lăng, khẩu khí băng lãnh nói: “Cậu không thể nghĩ đến việc bình thường hơn chút sao?” Chẳng lẽ tên nhóc này cho rằng anh không có năng lực khống chế thủ hạ? Làm phản? Thật đúng là mệt cho cậu ta nghĩ ra được. . . Sở Chích Thiên lần nữa xác nhận phương thức tư duy của tên nhóc này khác hẳn với người thường.
Làm phản thì không bình thường sao? Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân rất vô tội, cậu nói là lời trong lòng đó, hổng có bán manh mà nói đâu.
Thấy vẻ mặt vô tội của Tiêu Tử Lăng, đã biết cái đầu nhỏ của tên nhóc này có chút đơn giản, phi thường cách biệt đối với một số phân tranh lợi ích, đấu mưu tính kế các loại, vì vậy Sở Chích Thiên mở miệng giải thích: “Cậu không nghĩ tới còn có chiến đội liên minh sao? Đừng chuyện gì cũng kéo đến trên người của tiểu đội chúng ta.”
Tiêu Tử Lăng lĩnh ngộ, hóa ra ít đi chính là tiểu đội liên minh a? Cậu đột nhiên nghĩ đến một đội nhân mã, thốt ra: “Chiến đội Tự Cường cũng đi rồi? Thực đáng tiếc a.”
“Đáng tiếc cái gì?” Sở Chích Thiên cảm thấy mê mang nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, không biết vì sao chiến đội chả có quan hệ gì với cậu ta lại khiến cho cậu để tâm như thế, còn bày vẻ mặt tiếc nuối.
“Trong tiểu đội đều là mỹ nữ nha.” Tiêu Tử Lăng rốt cục nói ra nguyên nhân cậu tiếc hận, mấy cô ấy ở đây để nuôi đẹp mắt cũng tốt, bằng không đều là đàn ông đàn anh ở cùng nhau, thời gian dài qua đi, khi nhìn lại nữ nhân, lợn mẹ cũng sẽ thành Điêu Thuyền. Về phần những nữ nhân ở tổ hậu cần, nghĩ đến Giang Khinh Ngữ nguy hiểm, cùng với Trương Ngải Ngải bị Trần Cảnh Văn bí mật ẩn tàng đi, cậu liền không có hứng thú tới đó bái phỏng.
Sở Chích Thiên câm nín, tên nhóc này mới mấy tuổi a, nhanh như vậy đã hiếu kỳ đối với nữ nhân? Chẳng lẽ thời kỳ trưởng thành đã tới? Vì vậy anh nói đùa: “Chẳng lẽ Tiểu Lăng muốn kết giao với một bạn gái nhỏ? Có muốn tôi giới thiệu một người cho cậu không?”
Tiêu Tử Lăng quả quyết lắc đầu: “Không muốn!”
Sở Chích Thiên hiếu kỳ: “Vì sao?”
Tiêu Tử Lăng bày một bộ dáng hơi sờ sợ: “Sở ca giới thiệu đến, còn gì tốt nữa chứ.”
Khi Sở Chích Thiên vừa định hỏi vì sao không tín nhiệm đối với ánh mắt của anh như thế, chợt nghe thấy Tiêu Tử Lăng lại tự nhủ nói: “Người tốt cơ bản đều đã bị Sở ca thu vào hậu cung, còn lại còn có thể nhìn sao. . .” Nói xong còn xem thường bĩu môi lấy làm khinh thường.
Nghe vậy, Sở Chích Thiên không nói hai lời, trực tiếp vỗ một chưởng xuống: “Nói bậy, vì sao cậu luôn nghĩ đại ca nhà cậu không thể thiếu nữ nhân?” Sở Chích Thiên cảm thấy bản thân rất oan, anh trước mắt một nữ nhân cũng không có, không biết Tiêu Tử Lăng từ nơi nào nhìn ra anh là ngựa giống?
Tiêu Tử Lăng sờ đầu bị vỗ của mình liếc nghiêng Sở Chích Thiên, trong mắt tràn ngập khinh bỉ, sự thực ở kiếp trước đã chứng minh Sở Chích Thiên là một con đại ngựa giống siêu cấp, tuy rằng kiếp này còn chưa có nữ nhân, đó là bởi vì còn chưa tới lúc, chờ khi căn cứ Lăng Thiên thành lập lên, tin tưởng khẳng định Sở Chích Thiên sẽ ai đến cũng không cự tuyệt. . . Ừ, không sai, lúc buôn dưa lê trước đây, khi nghe thấy chuyện xấu của Sở Chích Thiên, đều là bắt đầu từ sau khi có căn cứ.
Sở Chích Thiên làm sao nhìn không ra được sự khinh bỉ với không tin trong mắt Tiêu Tử Lăng, trong lòng cười khổ, thoạt nhìn hình tượng ngựa giống của anh đã thâm căn cố đế trong lòng đàn em nhà anh rồi, nếu muốn vãn hồi lại, chỉ dựa vào ngôn ngữ thuyết phục sợ rằng không được, xem ra nhất định phải dùng sự thực để chứng minh sự thuần khiết của anh. Sở Chích Thiên không cho rằng bản thân có thời gian dây dưa với nữ nhân, vì vậy từ hình dung ngựa giống này tuyệt đối vô duyên với anh.
Sở Chích Thiên vì vãn hồi hình tượng quang huy của anh ở trong cảm nhận của đàn em nhà mình, trong thời gian sau này khinh thường ra mặt đối với hết thảy những nữ nhân có ý đồ quấy rối nỗ lực tiếp cận anh, kiên quyết bảo trì cự ly trên ba mét với mấy cô ả, để chứng minh đại ca anh đây thực sự không ngựa giống.
Sở Chích Thiên biết tiếp tục chủ đề này rất bất lợi đối với anh, vì vậy liền nói sang chuyện khác giải thích nghi hoặc cho Tiêu Tử Lăng: “Chiến đội Hy Vọng với chiến đội Tự Cường vẫn còn ở lại chỗ chúng ta, vì vậy mỹ nữ cậu có thể tiếp tục nhìn. Bất quá chiến đội khác đều đã đi căn cứ Nam Đô, bởi vì vật tư có một phần là do bọn họ lấy được, vì vậy tôi đã đem phần đó để cho bọn họ mang đi.”
Sở Chích Thiên là người kiêu ngạo, sẽ không vì một chút vật tư mà bất hoà với người, anh cho rằng không đáng, không cho rằng mấy thứ đó đáng cho đội viên của anh dùng sinh mệnh đi cướp đoạt.
Vì vậy khi những chiến đội đó đề xuất muốn lấy đi vật tư, tuy rằng Trần Cảnh Văn phản đối, nhưng anh vẫn đáp ứng. Đương nhiên anh có thể sảng khoái đáp ứng cũng bởi vì có không gian vật tư làm hậu thuẫn, bằng không khẳng định sẽ không đơn giản đáp ứng như vậy, có lẽ sẽ đàm phán với nhau, sau cùng thu được kết quả hai bên đều thỏa mãn mới được.
Bất quá cũng bởi vì như vậy, đoàn xe trực tiếp giảm mạnh đi phân nửa, từ đoàn xe siêu cỡ lớn trước đây biến thành cỡ trung tương đối. Để cho tiểu đội vốn bởi vì chiến đội liên minh rời đi, phương diện nhân thủ bảo hộ giật gấu vá vai nhưng vẫn có thể tiếp tục vận chuyển, chẳng qua đội ngũ tuần tra trung gian rõ ràng ít đi rất nhiều.
Nhân viên của đội ngũ Sở Chích Thiên trước mắt như sau: tổ chiến đấu, trước mắt có 7 tổ, mỗi tổ 10-12 người, tổng cộng 79 người. Tổ công kiên ít nhất, cộng thêm Sở Chích Thiên mới có 5 người, người của tổ hậu cần nhiều nhất, bộ hậu cần có 9 người, đoàn súng trường lệ thuộc vào tổ hậu cần hơn 300 người, tổ chiến đấu hậu cần 15 người, tổ chữa thương 9 người. . .
Hơn nữa người nhà của các tiểu đội cùng với bộ phận nhỏ người sống sót nguyện ý đi theo Sở Chích Thiên bắc thượng, hợp thành một đội ngũ gần nghìn người, tiến hành đại di chuyển cự ly xa.
Tiêu Tử Lăng trải qua sự giải thích của Sở Chích Thiên, hiểu rõ chuyện vì sao vật tư ít đi, nghĩ tới Thạch Nhạc Quần bị Sở Chích Thiên răng rắc kia, hiếu kỳ hỏi: “Chiến đội Cuồng Phong gì gì đó kia, không có phản ứng gì đã đi?” Dù sao chết chính là em trai của đội trưởng tiểu đội, đội trưởng ca ca kia sẽ không thờ ơ đấy chứ.
Sở Chích Thiên liếc liếc nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, nhàn nhạt nói: “Còn có thể thế nào?” Khi đội trưởng của chiến đội Cuồng Phong rời đi, ánh mắt đích xác mang theo cừu hận, bất quá Sở Chích Thiên thấy không quan trọng, một người biến dị cấp hai nho nhỏ, nhảy nhót thế nào cũng không thành được chuyện lớn gì. Đương nhiên tiền đề là anh phải tiếp tục bảo trì loại áp chế vượt cấp bậc hiện tại, đây cũng là một trong những nguyên nhân Sở Chích Thiên cho rằng hổng có thời gian tìm nữ nhân.
Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, gật gật đầu. Cũng đúng, ở trước mặt Sở Chích Thiên, còn có thể thế nào, đội trưởng Cuồng Phong kia dù hận thế nào cũng phải nuốt cục tức này vào.
“Đi cũng tốt, bằng không cuối cùng sẽ gây chuyện.” Tai hoạ ngầm trong lòng Tiêu Tử Lăng đã được tiêu trừ, cậu không còn ưu phiền khi vừa định nói chút lời hay dỗ dành lão đại nhà mình hài lòng, cậu dưới trạng thái Linh Nhãn, thấy được một tình huống dị thường, sắc mặt cậu đại biến hô to: “Không tốt, bầu trời có cái gì đó đánh tới phía đoàn xe của chúng ta.”
Nghe vậy, Sở Chích Thiên lập tức tiếp nối đến phát thanh của đoàn xe: “Toàn thể chú ý, bầu trời có dị vật, chú ý tránh né.”
Một bảng hiệu quốc lộ giắt ngang không trung cho cậu biết bọn họ đã rời khỏi khu vực Nam Đô, tiến vào khu vực Hoài Thành. Hai bên quốc lộ thỉnh thoảng có xe bị thanh lý qua bên cạnh, cùng với một số thi thể của tang thi, cho dù có tang thi cá biệt bị bỏ sót từ trên tuyến tiên phong, khi vẫn còn thở dốc giãy dụa, đã bị tuần tra viên của đội tuần tra qua lại bên cạnh đoàn xe nhanh chóng giải quyết.
Đoàn xe ít đi không ít xe, Tiêu Tử Lăng sớm đã có dự liệu quả nhiên xe buýt ít đi rất nhiều, vốn mấy chục chiếc xe buýt nhanh chóng giảm còn tám chiếc. Xem ra ngoại trừ người nhà của tiểu đội cùng với một số rất ít người sống sót vẫn nguyện ý đi theo Sở Chích Thiên bắc thượng, phần lớn người khác vẫn lựa chọn căn cứ Nam Đô xem ra rất an ổn trước mắt.
Tiêu Tử Lăng tiếc hận thay những người thiển cận đó, bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất đi theo bá chủ cường đại nhất mạt thế. . . Cậu biết rõ, mục tiêu cuối cùng của chuyến này, chính là địa phương thành lập căn cứ Lăng Thiên, điều này đại biểu Sở Chích Thiên sẽ chính thức bước lên hàng ngũ có thể tranh giành bá chủ thiên hạ.
Mà người lúc ban đầu đi theo anh ta, theo sự hoàn thiện của căn cứ, sự đề thăng của thực lực với sự đề cao của địa vị Sở Chích Thiên, lợi ích thực tế đạt được sẽ càng ngày càng nhiều, đó không phải thứ mà người hậu kỳ đi theo anh ta có thể hưởng thụ được. . .
Tiêu Tử Lăng sau khi cảm thán liền có chút buồn chán, cậu nhìn nhìn lão đại Sở Chích Thiên một bộ trạng thái làm việc, xin miễn hết thảy quấy rầy ở bên cạnh, biết hiện tại không phải lúc gây phiền anh ta. Một trong những chuẩn tắc của đàn em, nhất định phải thời khắc nắm giữ nhu cầu trạng thái của lão đại. Không làm được hỗ trợ giải quyết, cũng không thể thêm phiền phức cho lão đại.
Vì vậy, cậu không có đối tượng nói chuyện phiếm bắt đầu nhàm chán đếm xe tải lớn chuyên chở vật tư, 1, 2, 3. . . 18. Hử? Hết rồi? Rõ ràng lúc xuất phát có hai mươi sáu chiếc, ít đi gần một phần ba. Chẳng lẽ là bọn họ ăn quá nhiều, tiêu hao mất nhiều vật tư như vậy? Hiện tại lên đường chỉ mới hai ngày a!
Dân lấy lương làm gốc. Huống hồ thức ăn ở mạt thế vốn đã là vật tư trân quý nhất, không thể không khiến cho Tiêu Tử Lăng coi trọng, cậu không để ý đến chuẩn tắc đàn em gì nữa, nhanh chóng tìm lão đại lấy đáp án. Cũng đừng trách Tiêu Tử Lăng khẩn trương, kiếp trước vì tìm chút đồ ăn, cậu phải hao tổn tâm cơ. . . Sau cùng không có cách nào vì mạng sống nên ăn thịt có chứa bệnh độc, khiến cho cả người cậu người không ra người quỷ không ra quỷ. Vừa nghĩ đến đoạn từng trải đó, Tiêu Tử Lăng lại càng không bình tĩnh.
“Sở ca, vì sao xe vận chuyển vật tư ít đi nhiều như vậy? Ít nhất một phần ba đã không còn, phát sinh chuyện gì?” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng rất khẩn trương, tuy rằng cậu có không gian có thức ăn, nhưng xin tha thứ tư tưởng nông dân cá thể của cậu, lấy ra từ trong túi cậu chút đồ, đó là đâm tâm can của cậu a. Vì vậy không đến thời khắc sau cùng, Tiêu Tử Lăng tuyệt đối sẽ không sử dụng thức ăn trong không gian của cậu, rất có ý đồ tiểu nhân ăn sạch lấy sạch của người khác.
Sở Chích Thiên vẫn chuyên chú vào địa đồ trong tay, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Hóa ra cậu cũng sẽ phát hiện?”
Tiêu Tử Lăng nhịn không được lật cho một ánh mắt xem thường cực bự, sự thực rõ ràng như thế, cậu không mù cũng không ngu, thế nào có thể không phát hiện được chứ? Lão đại nói lời này là có ý gì? Là châm chọc cậu trì độn sao?
Sở Chích Thiên tuyệt không giải thích nghi hoặc. Anh đứng lên, đấm đấm bờ vai có chút cứng ngắc của bản thân, sau đó gấp lại địa đồ trong tay, trong miệng hỏi ngược lại một câu: “Vậy cậu không phát hiện còn ít đi cái gì sao?”
Còn ít đi đồ nữa? Tiêu Tử Lăng ngược lại không chú ý, bởi vì sau khi thấy xe vận tải vật tư ít đi, thì không chú ý tới thứ khác nữa. Được Sở Chích Thiên nhắc nhở, cậu liền dùng Linh Nhãn kiểm tra xung quanh, xem xem tới cùng còn có gì khác biệt.
Sau khi nghiêm túc kiểm tra so sánh đối chiếu, rốt cục đã để cho cậu tìm được: “Xe việt dã cũng ít đi rất nhiều, xe tuần tra của chúng ta thế nào thưa thớt như thế? Mở đường phía trước cũng ít đi không ít người, khó trách tốc độ chậm như thế, chẳng lẽ đội viên của tiểu đội chúng ta làm phản?” Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Tử Lăng nổi giận, cậu ghét nhất phản đồ các loại.
Pạch một tiếng, Sở Chích Thiên không thể nhịn được nữa, bản vẽ đã gấp lại trong tay không chút nào lưu tình đập lên trên đầu Tiêu Tử Lăng, khẩu khí băng lãnh nói: “Cậu không thể nghĩ đến việc bình thường hơn chút sao?” Chẳng lẽ tên nhóc này cho rằng anh không có năng lực khống chế thủ hạ? Làm phản? Thật đúng là mệt cho cậu ta nghĩ ra được. . . Sở Chích Thiên lần nữa xác nhận phương thức tư duy của tên nhóc này khác hẳn với người thường.
Làm phản thì không bình thường sao? Tiêu Tử Lăng cảm thấy bản thân rất vô tội, cậu nói là lời trong lòng đó, hổng có bán manh mà nói đâu.
Thấy vẻ mặt vô tội của Tiêu Tử Lăng, đã biết cái đầu nhỏ của tên nhóc này có chút đơn giản, phi thường cách biệt đối với một số phân tranh lợi ích, đấu mưu tính kế các loại, vì vậy Sở Chích Thiên mở miệng giải thích: “Cậu không nghĩ tới còn có chiến đội liên minh sao? Đừng chuyện gì cũng kéo đến trên người của tiểu đội chúng ta.”
Tiêu Tử Lăng lĩnh ngộ, hóa ra ít đi chính là tiểu đội liên minh a? Cậu đột nhiên nghĩ đến một đội nhân mã, thốt ra: “Chiến đội Tự Cường cũng đi rồi? Thực đáng tiếc a.”
“Đáng tiếc cái gì?” Sở Chích Thiên cảm thấy mê mang nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, không biết vì sao chiến đội chả có quan hệ gì với cậu ta lại khiến cho cậu để tâm như thế, còn bày vẻ mặt tiếc nuối.
“Trong tiểu đội đều là mỹ nữ nha.” Tiêu Tử Lăng rốt cục nói ra nguyên nhân cậu tiếc hận, mấy cô ấy ở đây để nuôi đẹp mắt cũng tốt, bằng không đều là đàn ông đàn anh ở cùng nhau, thời gian dài qua đi, khi nhìn lại nữ nhân, lợn mẹ cũng sẽ thành Điêu Thuyền. Về phần những nữ nhân ở tổ hậu cần, nghĩ đến Giang Khinh Ngữ nguy hiểm, cùng với Trương Ngải Ngải bị Trần Cảnh Văn bí mật ẩn tàng đi, cậu liền không có hứng thú tới đó bái phỏng.
Sở Chích Thiên câm nín, tên nhóc này mới mấy tuổi a, nhanh như vậy đã hiếu kỳ đối với nữ nhân? Chẳng lẽ thời kỳ trưởng thành đã tới? Vì vậy anh nói đùa: “Chẳng lẽ Tiểu Lăng muốn kết giao với một bạn gái nhỏ? Có muốn tôi giới thiệu một người cho cậu không?”
Tiêu Tử Lăng quả quyết lắc đầu: “Không muốn!”
Sở Chích Thiên hiếu kỳ: “Vì sao?”
Tiêu Tử Lăng bày một bộ dáng hơi sờ sợ: “Sở ca giới thiệu đến, còn gì tốt nữa chứ.”
Khi Sở Chích Thiên vừa định hỏi vì sao không tín nhiệm đối với ánh mắt của anh như thế, chợt nghe thấy Tiêu Tử Lăng lại tự nhủ nói: “Người tốt cơ bản đều đã bị Sở ca thu vào hậu cung, còn lại còn có thể nhìn sao. . .” Nói xong còn xem thường bĩu môi lấy làm khinh thường.
Nghe vậy, Sở Chích Thiên không nói hai lời, trực tiếp vỗ một chưởng xuống: “Nói bậy, vì sao cậu luôn nghĩ đại ca nhà cậu không thể thiếu nữ nhân?” Sở Chích Thiên cảm thấy bản thân rất oan, anh trước mắt một nữ nhân cũng không có, không biết Tiêu Tử Lăng từ nơi nào nhìn ra anh là ngựa giống?
Tiêu Tử Lăng sờ đầu bị vỗ của mình liếc nghiêng Sở Chích Thiên, trong mắt tràn ngập khinh bỉ, sự thực ở kiếp trước đã chứng minh Sở Chích Thiên là một con đại ngựa giống siêu cấp, tuy rằng kiếp này còn chưa có nữ nhân, đó là bởi vì còn chưa tới lúc, chờ khi căn cứ Lăng Thiên thành lập lên, tin tưởng khẳng định Sở Chích Thiên sẽ ai đến cũng không cự tuyệt. . . Ừ, không sai, lúc buôn dưa lê trước đây, khi nghe thấy chuyện xấu của Sở Chích Thiên, đều là bắt đầu từ sau khi có căn cứ.
Sở Chích Thiên làm sao nhìn không ra được sự khinh bỉ với không tin trong mắt Tiêu Tử Lăng, trong lòng cười khổ, thoạt nhìn hình tượng ngựa giống của anh đã thâm căn cố đế trong lòng đàn em nhà anh rồi, nếu muốn vãn hồi lại, chỉ dựa vào ngôn ngữ thuyết phục sợ rằng không được, xem ra nhất định phải dùng sự thực để chứng minh sự thuần khiết của anh. Sở Chích Thiên không cho rằng bản thân có thời gian dây dưa với nữ nhân, vì vậy từ hình dung ngựa giống này tuyệt đối vô duyên với anh.
Sở Chích Thiên vì vãn hồi hình tượng quang huy của anh ở trong cảm nhận của đàn em nhà mình, trong thời gian sau này khinh thường ra mặt đối với hết thảy những nữ nhân có ý đồ quấy rối nỗ lực tiếp cận anh, kiên quyết bảo trì cự ly trên ba mét với mấy cô ả, để chứng minh đại ca anh đây thực sự không ngựa giống.
Sở Chích Thiên biết tiếp tục chủ đề này rất bất lợi đối với anh, vì vậy liền nói sang chuyện khác giải thích nghi hoặc cho Tiêu Tử Lăng: “Chiến đội Hy Vọng với chiến đội Tự Cường vẫn còn ở lại chỗ chúng ta, vì vậy mỹ nữ cậu có thể tiếp tục nhìn. Bất quá chiến đội khác đều đã đi căn cứ Nam Đô, bởi vì vật tư có một phần là do bọn họ lấy được, vì vậy tôi đã đem phần đó để cho bọn họ mang đi.”
Sở Chích Thiên là người kiêu ngạo, sẽ không vì một chút vật tư mà bất hoà với người, anh cho rằng không đáng, không cho rằng mấy thứ đó đáng cho đội viên của anh dùng sinh mệnh đi cướp đoạt.
Vì vậy khi những chiến đội đó đề xuất muốn lấy đi vật tư, tuy rằng Trần Cảnh Văn phản đối, nhưng anh vẫn đáp ứng. Đương nhiên anh có thể sảng khoái đáp ứng cũng bởi vì có không gian vật tư làm hậu thuẫn, bằng không khẳng định sẽ không đơn giản đáp ứng như vậy, có lẽ sẽ đàm phán với nhau, sau cùng thu được kết quả hai bên đều thỏa mãn mới được.
Bất quá cũng bởi vì như vậy, đoàn xe trực tiếp giảm mạnh đi phân nửa, từ đoàn xe siêu cỡ lớn trước đây biến thành cỡ trung tương đối. Để cho tiểu đội vốn bởi vì chiến đội liên minh rời đi, phương diện nhân thủ bảo hộ giật gấu vá vai nhưng vẫn có thể tiếp tục vận chuyển, chẳng qua đội ngũ tuần tra trung gian rõ ràng ít đi rất nhiều.
Nhân viên của đội ngũ Sở Chích Thiên trước mắt như sau: tổ chiến đấu, trước mắt có 7 tổ, mỗi tổ 10-12 người, tổng cộng 79 người. Tổ công kiên ít nhất, cộng thêm Sở Chích Thiên mới có 5 người, người của tổ hậu cần nhiều nhất, bộ hậu cần có 9 người, đoàn súng trường lệ thuộc vào tổ hậu cần hơn 300 người, tổ chiến đấu hậu cần 15 người, tổ chữa thương 9 người. . .
Hơn nữa người nhà của các tiểu đội cùng với bộ phận nhỏ người sống sót nguyện ý đi theo Sở Chích Thiên bắc thượng, hợp thành một đội ngũ gần nghìn người, tiến hành đại di chuyển cự ly xa.
Tiêu Tử Lăng trải qua sự giải thích của Sở Chích Thiên, hiểu rõ chuyện vì sao vật tư ít đi, nghĩ tới Thạch Nhạc Quần bị Sở Chích Thiên răng rắc kia, hiếu kỳ hỏi: “Chiến đội Cuồng Phong gì gì đó kia, không có phản ứng gì đã đi?” Dù sao chết chính là em trai của đội trưởng tiểu đội, đội trưởng ca ca kia sẽ không thờ ơ đấy chứ.
Sở Chích Thiên liếc liếc nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, nhàn nhạt nói: “Còn có thể thế nào?” Khi đội trưởng của chiến đội Cuồng Phong rời đi, ánh mắt đích xác mang theo cừu hận, bất quá Sở Chích Thiên thấy không quan trọng, một người biến dị cấp hai nho nhỏ, nhảy nhót thế nào cũng không thành được chuyện lớn gì. Đương nhiên tiền đề là anh phải tiếp tục bảo trì loại áp chế vượt cấp bậc hiện tại, đây cũng là một trong những nguyên nhân Sở Chích Thiên cho rằng hổng có thời gian tìm nữ nhân.
Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, gật gật đầu. Cũng đúng, ở trước mặt Sở Chích Thiên, còn có thể thế nào, đội trưởng Cuồng Phong kia dù hận thế nào cũng phải nuốt cục tức này vào.
“Đi cũng tốt, bằng không cuối cùng sẽ gây chuyện.” Tai hoạ ngầm trong lòng Tiêu Tử Lăng đã được tiêu trừ, cậu không còn ưu phiền khi vừa định nói chút lời hay dỗ dành lão đại nhà mình hài lòng, cậu dưới trạng thái Linh Nhãn, thấy được một tình huống dị thường, sắc mặt cậu đại biến hô to: “Không tốt, bầu trời có cái gì đó đánh tới phía đoàn xe của chúng ta.”
Nghe vậy, Sở Chích Thiên lập tức tiếp nối đến phát thanh của đoàn xe: “Toàn thể chú ý, bầu trời có dị vật, chú ý tránh né.”
/283
|