Hào ca cảm thấy nụ cười của Phượng Hâm vô cùng vô cùng xinh đẹp, là một vẻ đẹp đến khắc cốt, mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười, đều khiến hắn hận không thể ngay lập tức đẩy ngã cô giải quyết trên mặt đất.
Phượng Hâm hơi nhíu mày khó mà nhận thấy được, thuật thôi miên của cô hình như thất bại rồi.
Cô dùng tinh thần lực vô thanh ra lệnh cho Hào ca thả cô ra.
Hào ca nhìn vào mắt cô, tuy rằng rất nóng bỏng, nhưng lại không nghe theo mệnh lệnh của cô.
Phượng Hâm quyết định gia tăng lực một chút, mắt mày như tơ, đôi môi đỏ khẽ nói, “Hào ca, người ta đợi không nổi nữa rồi, mau thả người ta ra, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!”
Cô cố ý ép giọng nói khàn khàn xuống, khiến cho người ta nghe thấy cảm giác rất ý vị.
Hào ca vô thức nuốt nước miếng, yêu tinh? Yêu tinh câu người, mau! Mau!
“Người đâu, thôi không cần nữa, tao tự làm...”
Phượng Hâm nhìn Hào cô nóng vội tiến gần về phía mình, nụ cười mê hoặc từ đầu đến cuối vẫn không tiêu tán.
Xem ra cô đã thành công rồi đúng không?
Khoảng cách giữa Phượng Hâm với Hào ca chỉ không đến năm mét, cũng chỉ là mất vài bước chân.
Kết quả là người nào đó quá vội vã, nên đã quên mất người còn đang sống sờ sờ đang bất tihr dưới đất rồi.
Không nói đến việc đạp phải cô bé, cơ thể hắn cò mất thăng bằng ngã nhào lên.
Phượng Hâm không duy trì nổi nụ cười nữa rồi, khóe miệng co rút hai cái.
Vãi nồi, cái quái gì vậy!
Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Những tên phía sau hào ca kinh hô một tiếng, nhanh chóng đi đến bên người bị ngã dưới đất đến nửa ngày chưa dậy được.
Phượng Hâm cười lạnh nhìn trong mắt những tên này có niềm vui khi thấy kẻ khác gặp nạn.
Đội ngũ không đồng lòng thế này nhất định sẽ không tiến được bao xa, xảy ra nội chiến chỉ là chuyện sớm muộn.
Vẻ mặt Hào ca tối sầm được mọi người đỡ dậy, vừa rồi hắn thật sự quá mất mặt rồi.
Bây giờ nghĩ lại, cơ thể hắn vừa rồi dường như không chịu nghe theo chi phối.
Hào ca nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn vấn đề nằm trên người cô gái này.
Phượng Hâm vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia.
Dường như đang nói: “Ngươi xem, cô ấy đáng yêu như vậy thì sao có thể làm ra chuyện gì.”
“Người đâu, đem cô ta đến phòng nghỉ của tao.”
Hào ca nói xog liền xoay người bỏ đi.
Phượng Hâm cảm thấy tên này chắc là xấu hổ nên tìm một chỗ khác để trốn.
“Hào ca, anh yên tâm, mấy anh em sẽ ngay lập tức đưa đến cho anh.”
Hào ca gật đầu, từ từ dừng bước, đầu không quay lại phân phó: “Không cần thả cô ta ra, cứ để vậy kéo vào phòng tao.”
Đám đông: “...”
Không ngờ Hào ca có khẩu vị nặng như vậy.
Dã thù cùng với mỹ nữ bị trói, nghĩ một chút liền thấy kích động.
Trong lúc nói chuyện, có hai gã đàn ông thân hình cao ráo đi ra.
Bọn chúng vẻ mặt cười dâm đi về phía Phượng Hâm, không được ăn, vậy thì sờ một tí cũng được!
Khuô mặt trắng mịn này sờ vào chắc chắn sẽ rất thích.
Lúc hai tên này sắp đến gần Phượng Hâm, bóng đen dưới đất liền nhào lên.
Một thanh dao găm ánh lên ánh sáng sắc lạnh thành công chặn được đường đi của chúng.
“Ai dám? Thử động vào chị ấy một chút xem.” Cô bé vừa nói vừa dựa sát vào Phượng Hâm.
“Chị ơi, em xin lỗi, em không nên kéo chị đến đây.”
Phượng Hâm nghe thấy giọng nói ăn năn của cô bé, không đáp lời, xin lỗi? Lời này không cần thiết, chân mọc trên người cô, cô muốn đi theo thì không ai có thể ngăn cản, cô không muốn đi theo cũng không ai có thể ép buộc.
Cô bé không thấy Phượng Hâm trả lời liền cho rằng cô đang quá tức giận.
Cô bé dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, “Chị ơi, một lát nữa em sẽ bảo bọn họ thả chị ra, chị đi một mình phải cẩn thận.”
Phượng Hâm hơi nhíu mày khó mà nhận thấy được, thuật thôi miên của cô hình như thất bại rồi.
Cô dùng tinh thần lực vô thanh ra lệnh cho Hào ca thả cô ra.
Hào ca nhìn vào mắt cô, tuy rằng rất nóng bỏng, nhưng lại không nghe theo mệnh lệnh của cô.
Phượng Hâm quyết định gia tăng lực một chút, mắt mày như tơ, đôi môi đỏ khẽ nói, “Hào ca, người ta đợi không nổi nữa rồi, mau thả người ta ra, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!”
Cô cố ý ép giọng nói khàn khàn xuống, khiến cho người ta nghe thấy cảm giác rất ý vị.
Hào ca vô thức nuốt nước miếng, yêu tinh? Yêu tinh câu người, mau! Mau!
“Người đâu, thôi không cần nữa, tao tự làm...”
Phượng Hâm nhìn Hào cô nóng vội tiến gần về phía mình, nụ cười mê hoặc từ đầu đến cuối vẫn không tiêu tán.
Xem ra cô đã thành công rồi đúng không?
Khoảng cách giữa Phượng Hâm với Hào ca chỉ không đến năm mét, cũng chỉ là mất vài bước chân.
Kết quả là người nào đó quá vội vã, nên đã quên mất người còn đang sống sờ sờ đang bất tihr dưới đất rồi.
Không nói đến việc đạp phải cô bé, cơ thể hắn cò mất thăng bằng ngã nhào lên.
Phượng Hâm không duy trì nổi nụ cười nữa rồi, khóe miệng co rút hai cái.
Vãi nồi, cái quái gì vậy!
Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Những tên phía sau hào ca kinh hô một tiếng, nhanh chóng đi đến bên người bị ngã dưới đất đến nửa ngày chưa dậy được.
Phượng Hâm cười lạnh nhìn trong mắt những tên này có niềm vui khi thấy kẻ khác gặp nạn.
Đội ngũ không đồng lòng thế này nhất định sẽ không tiến được bao xa, xảy ra nội chiến chỉ là chuyện sớm muộn.
Vẻ mặt Hào ca tối sầm được mọi người đỡ dậy, vừa rồi hắn thật sự quá mất mặt rồi.
Bây giờ nghĩ lại, cơ thể hắn vừa rồi dường như không chịu nghe theo chi phối.
Hào ca nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn vấn đề nằm trên người cô gái này.
Phượng Hâm vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia.
Dường như đang nói: “Ngươi xem, cô ấy đáng yêu như vậy thì sao có thể làm ra chuyện gì.”
“Người đâu, đem cô ta đến phòng nghỉ của tao.”
Hào ca nói xog liền xoay người bỏ đi.
Phượng Hâm cảm thấy tên này chắc là xấu hổ nên tìm một chỗ khác để trốn.
“Hào ca, anh yên tâm, mấy anh em sẽ ngay lập tức đưa đến cho anh.”
Hào ca gật đầu, từ từ dừng bước, đầu không quay lại phân phó: “Không cần thả cô ta ra, cứ để vậy kéo vào phòng tao.”
Đám đông: “...”
Không ngờ Hào ca có khẩu vị nặng như vậy.
Dã thù cùng với mỹ nữ bị trói, nghĩ một chút liền thấy kích động.
Trong lúc nói chuyện, có hai gã đàn ông thân hình cao ráo đi ra.
Bọn chúng vẻ mặt cười dâm đi về phía Phượng Hâm, không được ăn, vậy thì sờ một tí cũng được!
Khuô mặt trắng mịn này sờ vào chắc chắn sẽ rất thích.
Lúc hai tên này sắp đến gần Phượng Hâm, bóng đen dưới đất liền nhào lên.
Một thanh dao găm ánh lên ánh sáng sắc lạnh thành công chặn được đường đi của chúng.
“Ai dám? Thử động vào chị ấy một chút xem.” Cô bé vừa nói vừa dựa sát vào Phượng Hâm.
“Chị ơi, em xin lỗi, em không nên kéo chị đến đây.”
Phượng Hâm nghe thấy giọng nói ăn năn của cô bé, không đáp lời, xin lỗi? Lời này không cần thiết, chân mọc trên người cô, cô muốn đi theo thì không ai có thể ngăn cản, cô không muốn đi theo cũng không ai có thể ép buộc.
Cô bé không thấy Phượng Hâm trả lời liền cho rằng cô đang quá tức giận.
Cô bé dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, “Chị ơi, một lát nữa em sẽ bảo bọn họ thả chị ra, chị đi một mình phải cẩn thận.”
/107
|