Đa Dư quay đầu nhìn hướng trung tâm thành phố một lần nữa, cơ thể đang căng cứng vì căng thẳng được thả lỏng không ít.
Trung tâm thành phố là nơi có mật độ nhân khẩu đông đúc nhất, rời được khỏi nơi đó thì hành trình tiếp đó sẽ nhanh hơn rất nhiều, xe ít người cũng ít.
Từ xa xa Đa Dư đã nhìn thấy bên đường phía trước có một đôi nam nữ đang không ngừng lôi kéo nhau, người đàn ông dường như rất tức giận, ngón tay chỉ vào người phụ nữ không biết đang nói gì? Một chân thì liên tục đạp vào người phụ nữ, người phụ nữ bị đạp trực tiếp quỳ dưới đất.
May mà đoạn đường này không hẹp lắm, lái xe vượt qua bên người họ vẫn được.
Khoảng cách giữa xe và hai người càng lúc càng gần.
Tiếng mắng chửi oang oang của người đàn ông lọt qua cửa sổ xe đang mở một nửa, truyền vào tai Đa Dư.
“A! Bỏ ra, đau chết ông đây rồi, ông đây cho mày ăn cho mày uống, mày còn dám cắn ông, tao thấy mày chán sống rồi.
Con đàn bà điên này mau buông tao ra, nhả mồm ra, mẹ nó...”
Người phụ nữ từ đầu tới cuối không nói một lời.
Người đàn ông nhìn thấy xe của Đa Dư thì như nhìn thấy cứu tinh, vẻ mặt đau khổ vẫy xe điên cuồng.
Ông ta muốn dịch chuyển đến bên cạnh chặn xe cô lại, khí lực của người phụ nữ dường như rất lớn, ông ta cứ thế mà bị kéo đi.
“Mau giúp tôi kéo người điên này ra, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền.”
Cùng với khoảng cách được kéo gần, cuối cùng Đa Dư cũng nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra?
Xe của cô không chút chạy chậm lại, ngược lại có xu hướng gia tăng tốc độ.
Người đàn ông nhìn thấy xe của Đa Dư tăng tốc vượt qua, người ta căn bản là chả thèm nhìn đến khiến ông ta tức đến nghiến răng.
“Mẹ nó, đàn bà đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.”
Đa Dư đều nghe được nhất thanh nhị sở, nhưng cô lại không cho là gì, vậy thì sao chứ?
Con người so với tang thi trong mạt thế còn đáng sợ hơn nhiều, chuyện này thì tính là gì?
Nghĩ đến đôi đồng tử của người phụ nữ đã hoàn toàn biến mất, Đa Dư siết chặt vô lăng.
Bắt đầu rồi, mạt thế chính thức bắt đầu rồi, cô chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến ngoại thành.
Bên đường có hai bố con mặc đồ đôi rất thu hút người nhìn.
Đa Dư cũng bị thu thút, cũng không có gì lạ, người đàn ông đó là một ca sĩ rất nổi tiếng, và cũng là người nổi tiếng duy nhất mà cô thích.
Chất giọng của anh ta có độ khàn chứa sự bi thường, rất hấp dẫn người nghe.
Cô không tự chủ được nhìn nhiều thêm mấy lần, một lớn một nhỏ giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.
Có một điều khác biệt là khuôn mặt cậu bé trắng bệch, đầu hơi cúi khiến người khác không nhìn rõ được biểu tình.
Người đàn ông đi phía trước dắt tay cậu bé, bố đi một bước, cậu bé cũng bước một bước.
Đa Dư đang cân nhắc có nên nhắc cặp bố con này phía trước có nguy hiểm hay không.
Đúng lúc này, cậu bé gầy nhỏ tấn công đánh thốc bố mình ngã bổ nhào xuống đất, dưới ánh mắt từ ái vô cùng kinh ngạc của bố cắn xuống một ngụm, nhai nhồm nhoàm ngon lành.
Người bố vùng vẫy dữ dỗi mấy cái rồi từ từ bình tĩnh lại, đôi mắt to tràn ngập sự kinh ngạc cùng khiếp sợ, cuối cùng hóa thành sự chết lặng.
Trong mắt tang thi không có người thần, chỉ có thức ăn.
Hai bên đường liên tiếp truyền đến tiếng kêu cứu cùng chửi mắng truyền vào tai Đa Dư.
“A! Cứu tôi với!!!”
“Ngươi đi ra, đừng đến đây.”
“Ăn thịt người, có kẻ điên ăn thịt người.”
...
Trong lòng Đa Dự rất hỗn loạn, phức tập, đồng thời cũng rất mờ mịt, cô không phải là anh hùng cứu thế, nhưng là một người trần mắt thịt.
Để cô nhìn thấy một mạng sống sờ sờ biến mất trước mắt, cô thật sự vô cùng khó chịu.
Mỗi lúc cô muốn cứu người thì lại nhớ đến bãi đậu xe bỏ hoang ấy, những ánh mắt bàng quang lạnh lùng của những người trong căn cứ.
Cô nhắm chặt mắt lại, lần nửa mở ra, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt thờ ơ, phát ra hơi thở người lạ chớ gần.
Cô chỉ muốn sống sót, bình an mà sống sót bên Nhiếp Minh mãi mãi.
Rất nhanh, trong ngõ bên đường xuất hiện rất nhiều người mặc phục trang cảnh sát, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
Trung tâm thành phố là nơi có mật độ nhân khẩu đông đúc nhất, rời được khỏi nơi đó thì hành trình tiếp đó sẽ nhanh hơn rất nhiều, xe ít người cũng ít.
Từ xa xa Đa Dư đã nhìn thấy bên đường phía trước có một đôi nam nữ đang không ngừng lôi kéo nhau, người đàn ông dường như rất tức giận, ngón tay chỉ vào người phụ nữ không biết đang nói gì? Một chân thì liên tục đạp vào người phụ nữ, người phụ nữ bị đạp trực tiếp quỳ dưới đất.
May mà đoạn đường này không hẹp lắm, lái xe vượt qua bên người họ vẫn được.
Khoảng cách giữa xe và hai người càng lúc càng gần.
Tiếng mắng chửi oang oang của người đàn ông lọt qua cửa sổ xe đang mở một nửa, truyền vào tai Đa Dư.
“A! Bỏ ra, đau chết ông đây rồi, ông đây cho mày ăn cho mày uống, mày còn dám cắn ông, tao thấy mày chán sống rồi.
Con đàn bà điên này mau buông tao ra, nhả mồm ra, mẹ nó...”
Người phụ nữ từ đầu tới cuối không nói một lời.
Người đàn ông nhìn thấy xe của Đa Dư thì như nhìn thấy cứu tinh, vẻ mặt đau khổ vẫy xe điên cuồng.
Ông ta muốn dịch chuyển đến bên cạnh chặn xe cô lại, khí lực của người phụ nữ dường như rất lớn, ông ta cứ thế mà bị kéo đi.
“Mau giúp tôi kéo người điên này ra, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền.”
Cùng với khoảng cách được kéo gần, cuối cùng Đa Dư cũng nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra?
Xe của cô không chút chạy chậm lại, ngược lại có xu hướng gia tăng tốc độ.
Người đàn ông nhìn thấy xe của Đa Dư tăng tốc vượt qua, người ta căn bản là chả thèm nhìn đến khiến ông ta tức đến nghiến răng.
“Mẹ nó, đàn bà đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.”
Đa Dư đều nghe được nhất thanh nhị sở, nhưng cô lại không cho là gì, vậy thì sao chứ?
Con người so với tang thi trong mạt thế còn đáng sợ hơn nhiều, chuyện này thì tính là gì?
Nghĩ đến đôi đồng tử của người phụ nữ đã hoàn toàn biến mất, Đa Dư siết chặt vô lăng.
Bắt đầu rồi, mạt thế chính thức bắt đầu rồi, cô chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến ngoại thành.
Bên đường có hai bố con mặc đồ đôi rất thu hút người nhìn.
Đa Dư cũng bị thu thút, cũng không có gì lạ, người đàn ông đó là một ca sĩ rất nổi tiếng, và cũng là người nổi tiếng duy nhất mà cô thích.
Chất giọng của anh ta có độ khàn chứa sự bi thường, rất hấp dẫn người nghe.
Cô không tự chủ được nhìn nhiều thêm mấy lần, một lớn một nhỏ giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.
Có một điều khác biệt là khuôn mặt cậu bé trắng bệch, đầu hơi cúi khiến người khác không nhìn rõ được biểu tình.
Người đàn ông đi phía trước dắt tay cậu bé, bố đi một bước, cậu bé cũng bước một bước.
Đa Dư đang cân nhắc có nên nhắc cặp bố con này phía trước có nguy hiểm hay không.
Đúng lúc này, cậu bé gầy nhỏ tấn công đánh thốc bố mình ngã bổ nhào xuống đất, dưới ánh mắt từ ái vô cùng kinh ngạc của bố cắn xuống một ngụm, nhai nhồm nhoàm ngon lành.
Người bố vùng vẫy dữ dỗi mấy cái rồi từ từ bình tĩnh lại, đôi mắt to tràn ngập sự kinh ngạc cùng khiếp sợ, cuối cùng hóa thành sự chết lặng.
Trong mắt tang thi không có người thần, chỉ có thức ăn.
Hai bên đường liên tiếp truyền đến tiếng kêu cứu cùng chửi mắng truyền vào tai Đa Dư.
“A! Cứu tôi với!!!”
“Ngươi đi ra, đừng đến đây.”
“Ăn thịt người, có kẻ điên ăn thịt người.”
...
Trong lòng Đa Dự rất hỗn loạn, phức tập, đồng thời cũng rất mờ mịt, cô không phải là anh hùng cứu thế, nhưng là một người trần mắt thịt.
Để cô nhìn thấy một mạng sống sờ sờ biến mất trước mắt, cô thật sự vô cùng khó chịu.
Mỗi lúc cô muốn cứu người thì lại nhớ đến bãi đậu xe bỏ hoang ấy, những ánh mắt bàng quang lạnh lùng của những người trong căn cứ.
Cô nhắm chặt mắt lại, lần nửa mở ra, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt thờ ơ, phát ra hơi thở người lạ chớ gần.
Cô chỉ muốn sống sót, bình an mà sống sót bên Nhiếp Minh mãi mãi.
Rất nhanh, trong ngõ bên đường xuất hiện rất nhiều người mặc phục trang cảnh sát, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng.
/107
|