Tháng sáu miền Nam vô cùng nóng bức, thi thể thông thường để ngoài trời nhiều nhất ba ngày sẽ bị thối rữa.
Thời khắc con người bị biến thành tang thi là đã chết rồi, mặc dù vẫn còn vận động, nhưng nội tạng phía trong đều đã hỏng.
Ngọn lửa dữ dội kèm theo mùi vị thối khét khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Một hàng người Hàn Tinh Diệu nhìn theo phương hướng ngọn lửa.
“Đội trưởng, tiểu tử đó nhất định là gặp phải nguy hiểm gì rồi. Để tôi dẫn theo mấy người đi cứu trợ đi!” sắc mặt Trần Nghị trắng bệch không tia huyết sắc.
Đôi mắt trống rỗng của Hàn Tinh Diệu nhìn Tràn Nghị vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, tiểu tử này mệnh lớn nên vẫn còn sống.
Trong đầu hiện lên bóng lưng mảnh khảnh, có thể nói là cô ấy đã cứu Trần Nghị một mạng.
Ngô Thiên nhìn đội trưởng trầm mặc không nói, trong lòng gấp rút, tiểu tử đó chính là một mầm non tốt, nếu như chết thì thật quá đáng tiếc.
“Đội trưởng, Trần Nghị mới tỉnh lại, tôi điều mấy người qua đó xem, không có chuyện gì thì tốt, nếu không thì giúp một tay.”
“Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu, các cậu quá xem thường cô ấy rồi.”
Hàn Tinh Diệu nói xong liền không nhìn đến hai người một cái.
Hắn sẽ không thừa nhận là bị hai người họ chọc tức, mồm năm miệng mười gọi tiểu tử, thiệt cho xuất thân lính trinh sát mất hết mặt mũi vì bọn họ rồi.
(5 Nương Tử: trong tiếng Trung cô ấy, anh ấy,... đều phát âm giống nhau. Hàn Tinh Diệu biết Phượng Hâm là nữ nên nói là cô ấy, những người khác vẫn nghĩ là nam nên gọi là tiểu tử, cậu ấy. Nhưng người nghe vẫn nghĩ Hàn Tinh Diệu gọi là cậu ấy)
Ngô Thiên và Trần Nghị nhìn nhau một cái, lời của đội trưởng trước giờ đều chưa từng sai, mong là lần này cũng như vậy.
Tiểu tử đó không chỉ có ân đối với hai người họ, mà cả đội ngũ nhờ có sự gia nhập của cô, thương vong giảm đi không phải chỉ là chút ít.
Tang thi thật sự quá đáng sợ rồi, bọn chúng căn bản là không biết mệt nhọc, cũng không biết đau đớn.
Nếu không có tiểu tử đó, hắn thật không dám tưởng tượng, cuối cùng sẽ là cảnh tượng gì?
Phượng Hâm lúc này đang thu thập tro cốt của nữ tang thi, không biết rằng có mấy người đang lo lắng cho cô.
Càng không biết dáng vẻ của cô trong lòng vài người nào đó càng lúc càng hiện hữu.
Phương Hâm bỏ tro cốt nữ tang thi tản khai ra trong không khí một chút, sau đó bỏ vào một chiếc bình nhựa.
Đây là bình đựng kẹo, lúc đó cô thấy đẹp mắt nên tiện tay mua, không ngờ lại bỏ ra dùng cho trường hợp này.
Phượng Hâm đi về bên xe, tay cầm bình đựng tro cốt chuyền qua.
Đôi tay cậu bé không ngừng run rẩy, tiếp nhận cái bình ôm vào trong lòng.
“Mẹ ơi, con sẽ đưa mẹ đi tìm bố và anh trai, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Phượng Hâm nhìn bầu trời âm u, trễ mất rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là trời sẽ tối.
Sau mạt thế, ban ngày trở nên ngắn đi, khoảng sáu giờ là trời sẽ tối.
Cậu bé hiển nhiên là đang đắm chìm trong bi thương chưa tỉnh lại.
Lúc này, Phượng Hâm loảng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của mấy người Hàn Tinh Diệu, mắt liền sáng lên, nghĩ ra rồi.
Cô lấy ra một bình nước, hai cây xúc xích và một cái bánh bao đặt bên người cậu bé.
Nghĩ một lúc lại lấy ra một cái balo nhỏ đặt bên cậu bé.
Cứ ngồi thế này cũng không phải một lúc là xong chuyện.
Tất nhiên lúc lấy những thứ này ra, Phượng Hâm đều trước mặt cậu bé lấy ra từ balo sau lưng.
“Chị ơi, chị phải đi rồi sao?”
Phượng Hâm không nhìn vẻ lạc lõng trong đôi mắt cậu bé, gật gật đầu.
“Ừm! Chị còn có rất nhiều chuyện phải làm, mang theo em không tiện.”
“Em sẽ nghe lời chị.” Giọng nói cậu bé vẻ nóng vội.
“Thế giới ngoài kia rất hỗn loạn, em không nghĩ ra được đâu, không bao lâu nữa sẽ có một nhóm quân nhân đến đây, em đi với họ sẽ an toàn hơn là đi với chị.”
Phượng Hâm nói xong liền khóa cửa xe lại, quay người bỏ đi.
Cậu bé vội vã đưa tay ngăn lại.
Thời khắc con người bị biến thành tang thi là đã chết rồi, mặc dù vẫn còn vận động, nhưng nội tạng phía trong đều đã hỏng.
Ngọn lửa dữ dội kèm theo mùi vị thối khét khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Một hàng người Hàn Tinh Diệu nhìn theo phương hướng ngọn lửa.
“Đội trưởng, tiểu tử đó nhất định là gặp phải nguy hiểm gì rồi. Để tôi dẫn theo mấy người đi cứu trợ đi!” sắc mặt Trần Nghị trắng bệch không tia huyết sắc.
Đôi mắt trống rỗng của Hàn Tinh Diệu nhìn Tràn Nghị vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, tiểu tử này mệnh lớn nên vẫn còn sống.
Trong đầu hiện lên bóng lưng mảnh khảnh, có thể nói là cô ấy đã cứu Trần Nghị một mạng.
Ngô Thiên nhìn đội trưởng trầm mặc không nói, trong lòng gấp rút, tiểu tử đó chính là một mầm non tốt, nếu như chết thì thật quá đáng tiếc.
“Đội trưởng, Trần Nghị mới tỉnh lại, tôi điều mấy người qua đó xem, không có chuyện gì thì tốt, nếu không thì giúp một tay.”
“Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu, các cậu quá xem thường cô ấy rồi.”
Hàn Tinh Diệu nói xong liền không nhìn đến hai người một cái.
Hắn sẽ không thừa nhận là bị hai người họ chọc tức, mồm năm miệng mười gọi tiểu tử, thiệt cho xuất thân lính trinh sát mất hết mặt mũi vì bọn họ rồi.
(5 Nương Tử: trong tiếng Trung cô ấy, anh ấy,... đều phát âm giống nhau. Hàn Tinh Diệu biết Phượng Hâm là nữ nên nói là cô ấy, những người khác vẫn nghĩ là nam nên gọi là tiểu tử, cậu ấy. Nhưng người nghe vẫn nghĩ Hàn Tinh Diệu gọi là cậu ấy)
Ngô Thiên và Trần Nghị nhìn nhau một cái, lời của đội trưởng trước giờ đều chưa từng sai, mong là lần này cũng như vậy.
Tiểu tử đó không chỉ có ân đối với hai người họ, mà cả đội ngũ nhờ có sự gia nhập của cô, thương vong giảm đi không phải chỉ là chút ít.
Tang thi thật sự quá đáng sợ rồi, bọn chúng căn bản là không biết mệt nhọc, cũng không biết đau đớn.
Nếu không có tiểu tử đó, hắn thật không dám tưởng tượng, cuối cùng sẽ là cảnh tượng gì?
Phượng Hâm lúc này đang thu thập tro cốt của nữ tang thi, không biết rằng có mấy người đang lo lắng cho cô.
Càng không biết dáng vẻ của cô trong lòng vài người nào đó càng lúc càng hiện hữu.
Phương Hâm bỏ tro cốt nữ tang thi tản khai ra trong không khí một chút, sau đó bỏ vào một chiếc bình nhựa.
Đây là bình đựng kẹo, lúc đó cô thấy đẹp mắt nên tiện tay mua, không ngờ lại bỏ ra dùng cho trường hợp này.
Phượng Hâm đi về bên xe, tay cầm bình đựng tro cốt chuyền qua.
Đôi tay cậu bé không ngừng run rẩy, tiếp nhận cái bình ôm vào trong lòng.
“Mẹ ơi, con sẽ đưa mẹ đi tìm bố và anh trai, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Phượng Hâm nhìn bầu trời âm u, trễ mất rồi, chỉ còn hai tiếng nữa là trời sẽ tối.
Sau mạt thế, ban ngày trở nên ngắn đi, khoảng sáu giờ là trời sẽ tối.
Cậu bé hiển nhiên là đang đắm chìm trong bi thương chưa tỉnh lại.
Lúc này, Phượng Hâm loảng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của mấy người Hàn Tinh Diệu, mắt liền sáng lên, nghĩ ra rồi.
Cô lấy ra một bình nước, hai cây xúc xích và một cái bánh bao đặt bên người cậu bé.
Nghĩ một lúc lại lấy ra một cái balo nhỏ đặt bên cậu bé.
Cứ ngồi thế này cũng không phải một lúc là xong chuyện.
Tất nhiên lúc lấy những thứ này ra, Phượng Hâm đều trước mặt cậu bé lấy ra từ balo sau lưng.
“Chị ơi, chị phải đi rồi sao?”
Phượng Hâm không nhìn vẻ lạc lõng trong đôi mắt cậu bé, gật gật đầu.
“Ừm! Chị còn có rất nhiều chuyện phải làm, mang theo em không tiện.”
“Em sẽ nghe lời chị.” Giọng nói cậu bé vẻ nóng vội.
“Thế giới ngoài kia rất hỗn loạn, em không nghĩ ra được đâu, không bao lâu nữa sẽ có một nhóm quân nhân đến đây, em đi với họ sẽ an toàn hơn là đi với chị.”
Phượng Hâm nói xong liền khóa cửa xe lại, quay người bỏ đi.
Cậu bé vội vã đưa tay ngăn lại.
/107
|