Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Không biết tại sao, Lục Gia Xuyên đang yên lặng đứng ở cửa phòng thay quần áo, bỗng nhiên bước chân bất động.
Cô gái đi về phía anh, ánh nắng chiều vàng nhạt nhảy múa trên tóc cô, cô nghiêng đầu cười với anh, ngữ khí nhẹ nhàng: “Sao anh còn chưa trở về?”
Giọng nói của anh hơi căng chặt, cuối cùng dời ánh mắt đi, thấp giọng nói một câu: “Sao cô lại đến bệnh viện?”
Không phải đã nói sẽ chờ ở giao lộ sao?
Chu Sanh Sanh cười hì hì đem điện thoại bỏ vào túi xách: “Không phải là nghĩ giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây thiên sao? Tôi tự mình đến đón anh mới có thể thể hiện tình người lớn lao của tôi!”
“Tình người?” Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, “Từ trước đến nay đều là đàn ông đón phụ nữ, đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái tiếp đón, tôi phải xem cô là một người đàn ông to lớn sao?”
“…”
Cô có hơi tức giận, lẩm bẩm lầm bầm mà trừng anh một cái: “Chó cắn Lữ Động Tân*.”
Cô như vậy quá buồn cười, Lục Gia Xuyên không nhịn được, từ cổ họng toát ra hai tiếng cười. Cô lập tức trợn tròn đôi mắt: “Anh còn cười!”
Thật giống một con thỏ đang xù lông, còn là một con thỏ màu hồng phấn.
Anh hoàn toàn nhịn không được, cười ha ha ha ha mất hết hình tượng.
Chu Sanh Sanh lập tức bắt được cơ hội, nhảy xa ba thước, vẻ mặt ghét bỏ học theo khẩu khí của anh nói: “Đừng nói tôi quen anh nha. Thời buổi này, đàn ông đều là kẻ điên, chậc chậc chậc.”
Lục Gia Xuyên nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới phát hiện chính mình ở hàng lang bệnh viện nhiều người qua lại không hề băn khoăn cười to ra tiếng, hành vi như vậy lúc trước anh luôn khinh thường, nhưng hôm nay lại…
Thu hồi tươi cười, anh nhấc chân đi về phía thang máy, âm thầm mắng một câu: “Mẹ nó.”
Nhất định là vì giao tiếp cùng cô gái điên này nhiều, thì ra dù chỉ nói chuyện bình thường cũng có thể lây bệnh điên!
Đồng học Chu Sanh Sanh ở phía sau không biết sống chết nói thêm một câu: “Tôi nghe được anh đang chửi người đó, bác sĩ Lục! Anh điên điên khùng khùng cũng đâu phải lỗi của mẹ anh, dù anh tự trách chính mình cũng được, hà tất phải trách mẹ anh nặng nề như vậy? Rốt cuộc thì hành vi của con người đều là nhờ học tập mà ra, cũng không phải bẩm sinh, anh trách mẹ của anh, mẹ của anh biết được sẽ rất thương tâm…”
Lời nói của cô còn chưa dứt, người đàn ông đứng chờ thang máy đã quay người lại, vươn ngón cái cùng ngón trỏ, không hề có dấu hiệu kẹp lấy môi cô.
Chu Sanh Sanh: “!??”
Lục Gia Xuyên không buông tay, duy trì tư thế bóp lấy môi cô, mặt không biểu tình: “Nếu cô còn tiếp tục dài dòng, tôi đảm bảo một đường tiếp theo miệng của cô đều có đãi ngộ này.”
“…” QAQ
Cuộc sống này quá bất công!
Khi Lục Gia Xuyên thu hồi tay, cắm vào túi áo khoác lại nhịn không được vuốt ve hai cái. Cảm xúc mềm mại ngọt ngào kia vẫn còn đọng lại trên tay, một đường như lửa nóng bùng cháy, khiến làn da anh bỏng rát.
*-*
Buổi chiều 5 giờ, Lục Gia Xuyên mang theo Chu Sanh Sanh đến nhà cũ.
Dọc theo đường đi cô luôn ríu rít không ngừng, anh phá lệ không nói gì cứ để cô lảm nhảm. Bắc Thị rất lớn, anh lái xe tới lui mỗi ngày, nhưng bởi vì anh có quá ít bạn bè, tính cách quá kém, nên anh hiếm khi hẹn gặp ai. Chu Sanh Sanh ở trên ghế phụ nói đông nói tây, tuy rằng có đôi khi chỉ là những lời vô nghĩa, nhưng anh vẫn lắng nghe, thế nhưng lại cảm thấy trong xe trống trải cô đơn cuối cùng cũng có hương vị của người, anh không hề lẻ loi một mình.
Mà nơi bọn họ muốn đến, nói là nhà cũ cũng vô cùng chính xác. Đó là một khu chung cư cũ đã trên ba mươi năm có bốn tầng, những dây đằng xanh lục như mãng xà bò đầy trên tường, dấu vết loang lổ có ở khắp nơi, cùng chỗ với một trường đại học nổi danh, có núi ngải và hồ nước trong vắt, khi hoàng hôn buông xuống cảnh vật tựa như một bức tranh sơn dầu, cảnh trí tuyệt đẹp.
“Đây là nhà anh?” Chu Sanh Sanh bất giác hỏi.
“Nhà ông ngoại tôi.”
“Ông ấy là giảng viên đại học sao? Lại có thể ở nơi như thế này!”
“Trước kia là vây. Phòng này lúc trước được phân cho các giáo viên vào ở, hiện tại dù ra giá cao cũng không ai muốn bán.”
Thì ra là người làm công tác giáo dục.
Chu Sanh Sanh ừ một tiếng, khi đi theo anh vào hàng hiên mới giật mình nhớ lại, giơ tay nắm chặt ống tay áo anh: “Bác sĩ Lục! Anh chậm một chút!”
“?”Lục Gia Xuyên quay đầu lại, đuôi lông mày khẽ nâng.
Chỉ nhìn thấy cô gái nóng tính kia cộp cộp cộp chạy ra hàng hiên, rất nhanh đã biến mất phía sau cánh cửa.
“Chu An An!” Anh không rõ nội tình, chạy nhanh ra hàng hiên gọi cô: “Như thế nào, cô muốn ra trận lùi bước sao?”
Cô gái xua xua tay với anh, chạy thật nhanh giống như con thỏ, trong miệng ồn ào cái gì đó không rõ ràng, anh không nghe rõ chữ nào.
“Chu An An!” Anh lạnh băng gọi cô, giọng rất lớn, “Đừng đem chuyện này ra trêu đùa tôi. Nếu cô không trở lại, để tôi bắt được thì cô nhất định phải chết!”
Cô gái kia vẫn chạy băng băng như cũ, cũng không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất trong chỗ rẽ.
Sắc mặt Lục Gia Xuyên trong nháy mắt liền trầm xuống.
Cho nên hôm nay, anh lại bị người ta lừa gạt, tiếp tục tiến vào một mình hăng hái chiến đấu?
Một cái là như thế, hai cái vẫn là như thế, anh rốt cuộc dẫm phải vận cứt chó gì mà lại bị cô gái điên kia lừa gạt???
Lục Gia Xuyên tức giận, cả người đầy lệ khí đứng trong hoàng hôn. Trên mặt đất chỉ còn lại bóng dáng của anh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy cái bóng kia thật cô đơn. Anh nhìn vào phương hướng mà Chu Sanh Sanh biến mất, ngực phập phập phồng phồng, cuối cùng khi bình tĩnh trở lại, sắc mặt tốt lên rồi đứng dậy.
Cổ tay trong áo khoác gắt gao nắm chặt, anh nói với chính mình: Sau này không bao giờ được tin tưởng phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ bị điên này!
Thật buồn cười, một phút trước anh còn vì trang phục lộng lẫy của cô mà vui vẻ, giây tiếp theo liền bị cho leo cây. Anh thề, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ tin tưởng lời cô nói, nếu không anh liền băm đầu mình ra!
Nghĩ như vậy, Lục Gia Xuyên nổi giận đùng đùng xoay người đi vào hàng hiên, nhưng vừa mới đi hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng nói vang dội của cô gái điên.
“Bác sĩ Lục!”
Anh dừng một chút, biểu cảm trên mặt hơi khựng lại, đột nhiên quay đầu đi.
Hoàng hôn, con thỏ màu hồng phấn kia đã cầm hai thùng giấy trở lại, một bên vội vàng chạy, một bên còn thở hồng hộc oán trách anh: “Tôi đã kêu anh chậm một chút, sao anh lại đứng bất động ở đó? Cũng không đợi tôi, còn muốn đi lên một mình!”
Anh ngơ ngẩn nhìn cô đang chạy như bay, một chữ đều nói không nên lời. Cho đến khi cô chạy đến trước mặt anh, đúng lý hợp tình đem hai thùng giấy nặng đưa qua: “Đây, cầm! Anh là đàn ông, làm gì có người đàn ông nào lại để một cô gái nhỏ cầm đồ vật chứ?”
Cúi đầu, anh tiếp nhận hai thùng giấy trên tay cô, phân biệt là một thùng sữa bò và một thùng táo.
Cô rốt cuộc có bao nhiêu sức lực, sao có thể một tay xách một thùng nặng như vậy chạy như bay? Lại còn có mặt mũi nói chính mình là một cô gái nhỏ…
Mà cô gái điên kia lại tiếp tục lãi nhãi: “Lần đầu tiên tới nhà anh chào hỏi, không mang lễ vật thật sự rất thất lễ. Không phải anh nói nhà anh đều là mấy lão nhân thích lải nhải sao? Thực xin lỗi, lời này của tôi là trực tiếp trích dẫn lời nói của anh, chưa hề sửa chữa, tôi cũng sẽ không ăn nói không có lễ phép như vậy… tóm lại nếu tôi đã đáp ứng sẽ giúp anh, dù sao cũng phải đem chuyện này làm đến xinh xinh đẹp đẹp có đúng không? Cái này tuy rằng không mấy đáng giá, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của tôi, là loại lễ tiết…”
Cô nói một tràng dài không dứt, lảm nhảm một cái. Nhưng Lục Gia Xuyên cũng không đánh gãy lời cô, bỗng nhiên cảm thấy lửa giận đều tiêu tan. Cảm xúc kia chuyển biến quá mức đột ngột, cả chính anh cũng không rõ ràng.
“Cô gái điên.” Anh cương mặt, lời ít ý nhiều tổng kết một câu, liếc nhìn cô một cái, xoay người đi lên lầu.
“Ai? Ai ai? Sao anh lại mắng tôi điên? Tôi trêu chọc anh khi nào chứ? Này còn không phải đều là vì mặt mũi của anh sao?” Chu Sanh Sanh một đường đi theo anh đến lầu 4, trong miệng huyên thuyên nói không ngừng.
Cô lại không biết, bởi vì đưa lưng về phía cô, dù sao cô cũng không nhìn thấy, hàng lông mày tối tăm căng chặt của Lục Gia Xuyên chậm rãi buông lỏng, khóe môi cong lên, cười yên tĩnh không tiếng động, lại như trút được gánh nặng.
“Anh nói xem, lễ vật tôi mua có ổn không?” Cô không đầu không đuôi muốn được khích lệ.
“Tốt.” Thật lâu sau, anh mới trầm thấp trả lời, xem như là khẳng định.
Mà lời chưa nói chính là…
Trên thực tế, cô trở về là tốt.
*-*
Leng keng… Lục Gia Xuyên ấn chuông cửa, Chu Sanh Sanh đứng ở hàng hiên, tránh ở sau lưng anh, không dám đi ra.
“Chỉ có chút tiền đồ này thôi sao.” Anh đem hai cái thùng để trên mặt đất, quay đầu xách cô về phía trước.
“Chỉ là có chút khẩn trương, tự nhiên lại trở thành bạn gái anh, còn bỗng nhiên theo anh về nhà gặp gia trưởng, lần đầu tiên đều cho anh rồi, khó tránh khỏi hô hấp không thông.” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nắm chặt ống tay áo lỗ tai đỏ lên.
… Càng giống con thỏ, một con thỏ sợ hãi rụt rè.
Lục Gia Xuyên mặc kệ cô, nói cái gì cũng đều vô nghĩa. Dù sao mấy lão nhân trong phòng đơn giản chỉ muốn gặp một cô gái, một cô gái thẹn thùng ôn nhu hay một cô gái điên, việc này anh không quản được.
Cửa thật nhanh được mở ra, xuất hiện là một người phụ nữ trung niên, dáng người hơi béo phì. Mở cửa thấy Lục Gia Xuyên, lại thấy Chu Sanh Sanh, ánh mắt bà sáng lên. Thần sắc biến quá vô cùng rõ ràng, giống như gắn lên mắt một cái bóng đèn.
Chu Sanh Sanh chưa kịp nói chuyện, Lục Gia Xuyên cũng chưa kịp nói chuyện, giây tiếp theo, chỉ thấy người phụ nữ kia xoay người nói vào phòng khác: “Ai da ông trời của tôi, mau tới mau tới mau tới mau tới! Các người mau tới đây! Gia Xuyên mang bạn gái về nhà ăn cơm! Mau tới mau tới mau tới…”
Những tiếng gọi “Mau tới” kia giống như loa phát thanh liên tiếp không ngừng khiến Chu Sanh Sanh bị hù đến sửng sốt tại chỗ, trừng lớn hai mắt nói không ra lời.
Lục Gia Xuyên yên lặng mà khụ một tiếng, mang cô vào cửa, giải thích một câu: “… Dì của tôi.”
“… À.” Chu Sanh Sanh ngơ ngác nhận dép lê anh đưa, “Dì anh… Rất hoạt bát.”
“…” Lục Gia Xuyên không lời nào để nói.
Ngay sau đó, từ trong phòng bếp, phòng nghỉ, ngủ, thư phòng, một đội phụ nữ trung niên kết bè kết lũ từ trong đi ra. Lấy Chu Sanh Sanh vừa mới đổi dép lê xong làm trung tâm, các bà kết thành một hình tròn bán kính tầm 1m, vui sướng khôn cùng nhìn cô.
Chu Sanh Sanh có cảm giác mình như một con gà bị lột sạch lông, trần truồng đứng ở giữa đại sảnh cùng các bà mắt to trừng mắt nhỏ.
“Dì, chào các dì…” Cô suy yếu đỡ lấy bàn trà, cuối cùng khô cằn cười hai tiếng, nhìn về phía Lục Gia Xuyên xin giúp đỡ.
Lục Gia Xuyên nhếch nhếch môi, tuy rằng biểu tình có chút đông cứng, lại vẫn như cũ từ bắt đầu giới thiệu: “Đây là dì cả của tôi, dì hai, dì ba, dì năm, còn có dì nhỏ.”
Nhóm “dì” cười tủm tỉm nhìn cô, không nhịn được gật đầu.
Chu Sanh Sanh như vẹt học theo cách gọi của Lục Gia Xuyên chào hỏi từng người, từ dì cả đến dì nhỏ, cuối cùng nhỏ nhỏ hỏi một câu: “Vậy, vậy xin hỏi, dì tư đâu?”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh đáp: “Không có dì Tư, dì Tư là mẹ tôi”
“…”
Một mảnh tiếng cười vang lên, Chu Sanh Sanh bỗng nhiên rất muốn bùng nổ tại chỗ.
Beta: Nguyệt Nguyệt
Không biết tại sao, Lục Gia Xuyên đang yên lặng đứng ở cửa phòng thay quần áo, bỗng nhiên bước chân bất động.
Cô gái đi về phía anh, ánh nắng chiều vàng nhạt nhảy múa trên tóc cô, cô nghiêng đầu cười với anh, ngữ khí nhẹ nhàng: “Sao anh còn chưa trở về?”
Giọng nói của anh hơi căng chặt, cuối cùng dời ánh mắt đi, thấp giọng nói một câu: “Sao cô lại đến bệnh viện?”
Không phải đã nói sẽ chờ ở giao lộ sao?
Chu Sanh Sanh cười hì hì đem điện thoại bỏ vào túi xách: “Không phải là nghĩ giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây thiên sao? Tôi tự mình đến đón anh mới có thể thể hiện tình người lớn lao của tôi!”
“Tình người?” Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, “Từ trước đến nay đều là đàn ông đón phụ nữ, đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái tiếp đón, tôi phải xem cô là một người đàn ông to lớn sao?”
“…”
Cô có hơi tức giận, lẩm bẩm lầm bầm mà trừng anh một cái: “Chó cắn Lữ Động Tân*.”
Cô như vậy quá buồn cười, Lục Gia Xuyên không nhịn được, từ cổ họng toát ra hai tiếng cười. Cô lập tức trợn tròn đôi mắt: “Anh còn cười!”
Thật giống một con thỏ đang xù lông, còn là một con thỏ màu hồng phấn.
Anh hoàn toàn nhịn không được, cười ha ha ha ha mất hết hình tượng.
Chu Sanh Sanh lập tức bắt được cơ hội, nhảy xa ba thước, vẻ mặt ghét bỏ học theo khẩu khí của anh nói: “Đừng nói tôi quen anh nha. Thời buổi này, đàn ông đều là kẻ điên, chậc chậc chậc.”
Lục Gia Xuyên nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới phát hiện chính mình ở hàng lang bệnh viện nhiều người qua lại không hề băn khoăn cười to ra tiếng, hành vi như vậy lúc trước anh luôn khinh thường, nhưng hôm nay lại…
Thu hồi tươi cười, anh nhấc chân đi về phía thang máy, âm thầm mắng một câu: “Mẹ nó.”
Nhất định là vì giao tiếp cùng cô gái điên này nhiều, thì ra dù chỉ nói chuyện bình thường cũng có thể lây bệnh điên!
Đồng học Chu Sanh Sanh ở phía sau không biết sống chết nói thêm một câu: “Tôi nghe được anh đang chửi người đó, bác sĩ Lục! Anh điên điên khùng khùng cũng đâu phải lỗi của mẹ anh, dù anh tự trách chính mình cũng được, hà tất phải trách mẹ anh nặng nề như vậy? Rốt cuộc thì hành vi của con người đều là nhờ học tập mà ra, cũng không phải bẩm sinh, anh trách mẹ của anh, mẹ của anh biết được sẽ rất thương tâm…”
Lời nói của cô còn chưa dứt, người đàn ông đứng chờ thang máy đã quay người lại, vươn ngón cái cùng ngón trỏ, không hề có dấu hiệu kẹp lấy môi cô.
Chu Sanh Sanh: “!??”
Lục Gia Xuyên không buông tay, duy trì tư thế bóp lấy môi cô, mặt không biểu tình: “Nếu cô còn tiếp tục dài dòng, tôi đảm bảo một đường tiếp theo miệng của cô đều có đãi ngộ này.”
“…” QAQ
Cuộc sống này quá bất công!
Khi Lục Gia Xuyên thu hồi tay, cắm vào túi áo khoác lại nhịn không được vuốt ve hai cái. Cảm xúc mềm mại ngọt ngào kia vẫn còn đọng lại trên tay, một đường như lửa nóng bùng cháy, khiến làn da anh bỏng rát.
*-*
Buổi chiều 5 giờ, Lục Gia Xuyên mang theo Chu Sanh Sanh đến nhà cũ.
Dọc theo đường đi cô luôn ríu rít không ngừng, anh phá lệ không nói gì cứ để cô lảm nhảm. Bắc Thị rất lớn, anh lái xe tới lui mỗi ngày, nhưng bởi vì anh có quá ít bạn bè, tính cách quá kém, nên anh hiếm khi hẹn gặp ai. Chu Sanh Sanh ở trên ghế phụ nói đông nói tây, tuy rằng có đôi khi chỉ là những lời vô nghĩa, nhưng anh vẫn lắng nghe, thế nhưng lại cảm thấy trong xe trống trải cô đơn cuối cùng cũng có hương vị của người, anh không hề lẻ loi một mình.
Mà nơi bọn họ muốn đến, nói là nhà cũ cũng vô cùng chính xác. Đó là một khu chung cư cũ đã trên ba mươi năm có bốn tầng, những dây đằng xanh lục như mãng xà bò đầy trên tường, dấu vết loang lổ có ở khắp nơi, cùng chỗ với một trường đại học nổi danh, có núi ngải và hồ nước trong vắt, khi hoàng hôn buông xuống cảnh vật tựa như một bức tranh sơn dầu, cảnh trí tuyệt đẹp.
“Đây là nhà anh?” Chu Sanh Sanh bất giác hỏi.
“Nhà ông ngoại tôi.”
“Ông ấy là giảng viên đại học sao? Lại có thể ở nơi như thế này!”
“Trước kia là vây. Phòng này lúc trước được phân cho các giáo viên vào ở, hiện tại dù ra giá cao cũng không ai muốn bán.”
Thì ra là người làm công tác giáo dục.
Chu Sanh Sanh ừ một tiếng, khi đi theo anh vào hàng hiên mới giật mình nhớ lại, giơ tay nắm chặt ống tay áo anh: “Bác sĩ Lục! Anh chậm một chút!”
“?”Lục Gia Xuyên quay đầu lại, đuôi lông mày khẽ nâng.
Chỉ nhìn thấy cô gái nóng tính kia cộp cộp cộp chạy ra hàng hiên, rất nhanh đã biến mất phía sau cánh cửa.
“Chu An An!” Anh không rõ nội tình, chạy nhanh ra hàng hiên gọi cô: “Như thế nào, cô muốn ra trận lùi bước sao?”
Cô gái xua xua tay với anh, chạy thật nhanh giống như con thỏ, trong miệng ồn ào cái gì đó không rõ ràng, anh không nghe rõ chữ nào.
“Chu An An!” Anh lạnh băng gọi cô, giọng rất lớn, “Đừng đem chuyện này ra trêu đùa tôi. Nếu cô không trở lại, để tôi bắt được thì cô nhất định phải chết!”
Cô gái kia vẫn chạy băng băng như cũ, cũng không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất trong chỗ rẽ.
Sắc mặt Lục Gia Xuyên trong nháy mắt liền trầm xuống.
Cho nên hôm nay, anh lại bị người ta lừa gạt, tiếp tục tiến vào một mình hăng hái chiến đấu?
Một cái là như thế, hai cái vẫn là như thế, anh rốt cuộc dẫm phải vận cứt chó gì mà lại bị cô gái điên kia lừa gạt???
Lục Gia Xuyên tức giận, cả người đầy lệ khí đứng trong hoàng hôn. Trên mặt đất chỉ còn lại bóng dáng của anh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy cái bóng kia thật cô đơn. Anh nhìn vào phương hướng mà Chu Sanh Sanh biến mất, ngực phập phập phồng phồng, cuối cùng khi bình tĩnh trở lại, sắc mặt tốt lên rồi đứng dậy.
Cổ tay trong áo khoác gắt gao nắm chặt, anh nói với chính mình: Sau này không bao giờ được tin tưởng phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ bị điên này!
Thật buồn cười, một phút trước anh còn vì trang phục lộng lẫy của cô mà vui vẻ, giây tiếp theo liền bị cho leo cây. Anh thề, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ tin tưởng lời cô nói, nếu không anh liền băm đầu mình ra!
Nghĩ như vậy, Lục Gia Xuyên nổi giận đùng đùng xoay người đi vào hàng hiên, nhưng vừa mới đi hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng nói vang dội của cô gái điên.
“Bác sĩ Lục!”
Anh dừng một chút, biểu cảm trên mặt hơi khựng lại, đột nhiên quay đầu đi.
Hoàng hôn, con thỏ màu hồng phấn kia đã cầm hai thùng giấy trở lại, một bên vội vàng chạy, một bên còn thở hồng hộc oán trách anh: “Tôi đã kêu anh chậm một chút, sao anh lại đứng bất động ở đó? Cũng không đợi tôi, còn muốn đi lên một mình!”
Anh ngơ ngẩn nhìn cô đang chạy như bay, một chữ đều nói không nên lời. Cho đến khi cô chạy đến trước mặt anh, đúng lý hợp tình đem hai thùng giấy nặng đưa qua: “Đây, cầm! Anh là đàn ông, làm gì có người đàn ông nào lại để một cô gái nhỏ cầm đồ vật chứ?”
Cúi đầu, anh tiếp nhận hai thùng giấy trên tay cô, phân biệt là một thùng sữa bò và một thùng táo.
Cô rốt cuộc có bao nhiêu sức lực, sao có thể một tay xách một thùng nặng như vậy chạy như bay? Lại còn có mặt mũi nói chính mình là một cô gái nhỏ…
Mà cô gái điên kia lại tiếp tục lãi nhãi: “Lần đầu tiên tới nhà anh chào hỏi, không mang lễ vật thật sự rất thất lễ. Không phải anh nói nhà anh đều là mấy lão nhân thích lải nhải sao? Thực xin lỗi, lời này của tôi là trực tiếp trích dẫn lời nói của anh, chưa hề sửa chữa, tôi cũng sẽ không ăn nói không có lễ phép như vậy… tóm lại nếu tôi đã đáp ứng sẽ giúp anh, dù sao cũng phải đem chuyện này làm đến xinh xinh đẹp đẹp có đúng không? Cái này tuy rằng không mấy đáng giá, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của tôi, là loại lễ tiết…”
Cô nói một tràng dài không dứt, lảm nhảm một cái. Nhưng Lục Gia Xuyên cũng không đánh gãy lời cô, bỗng nhiên cảm thấy lửa giận đều tiêu tan. Cảm xúc kia chuyển biến quá mức đột ngột, cả chính anh cũng không rõ ràng.
“Cô gái điên.” Anh cương mặt, lời ít ý nhiều tổng kết một câu, liếc nhìn cô một cái, xoay người đi lên lầu.
“Ai? Ai ai? Sao anh lại mắng tôi điên? Tôi trêu chọc anh khi nào chứ? Này còn không phải đều là vì mặt mũi của anh sao?” Chu Sanh Sanh một đường đi theo anh đến lầu 4, trong miệng huyên thuyên nói không ngừng.
Cô lại không biết, bởi vì đưa lưng về phía cô, dù sao cô cũng không nhìn thấy, hàng lông mày tối tăm căng chặt của Lục Gia Xuyên chậm rãi buông lỏng, khóe môi cong lên, cười yên tĩnh không tiếng động, lại như trút được gánh nặng.
“Anh nói xem, lễ vật tôi mua có ổn không?” Cô không đầu không đuôi muốn được khích lệ.
“Tốt.” Thật lâu sau, anh mới trầm thấp trả lời, xem như là khẳng định.
Mà lời chưa nói chính là…
Trên thực tế, cô trở về là tốt.
*-*
Leng keng… Lục Gia Xuyên ấn chuông cửa, Chu Sanh Sanh đứng ở hàng hiên, tránh ở sau lưng anh, không dám đi ra.
“Chỉ có chút tiền đồ này thôi sao.” Anh đem hai cái thùng để trên mặt đất, quay đầu xách cô về phía trước.
“Chỉ là có chút khẩn trương, tự nhiên lại trở thành bạn gái anh, còn bỗng nhiên theo anh về nhà gặp gia trưởng, lần đầu tiên đều cho anh rồi, khó tránh khỏi hô hấp không thông.” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nắm chặt ống tay áo lỗ tai đỏ lên.
… Càng giống con thỏ, một con thỏ sợ hãi rụt rè.
Lục Gia Xuyên mặc kệ cô, nói cái gì cũng đều vô nghĩa. Dù sao mấy lão nhân trong phòng đơn giản chỉ muốn gặp một cô gái, một cô gái thẹn thùng ôn nhu hay một cô gái điên, việc này anh không quản được.
Cửa thật nhanh được mở ra, xuất hiện là một người phụ nữ trung niên, dáng người hơi béo phì. Mở cửa thấy Lục Gia Xuyên, lại thấy Chu Sanh Sanh, ánh mắt bà sáng lên. Thần sắc biến quá vô cùng rõ ràng, giống như gắn lên mắt một cái bóng đèn.
Chu Sanh Sanh chưa kịp nói chuyện, Lục Gia Xuyên cũng chưa kịp nói chuyện, giây tiếp theo, chỉ thấy người phụ nữ kia xoay người nói vào phòng khác: “Ai da ông trời của tôi, mau tới mau tới mau tới mau tới! Các người mau tới đây! Gia Xuyên mang bạn gái về nhà ăn cơm! Mau tới mau tới mau tới…”
Những tiếng gọi “Mau tới” kia giống như loa phát thanh liên tiếp không ngừng khiến Chu Sanh Sanh bị hù đến sửng sốt tại chỗ, trừng lớn hai mắt nói không ra lời.
Lục Gia Xuyên yên lặng mà khụ một tiếng, mang cô vào cửa, giải thích một câu: “… Dì của tôi.”
“… À.” Chu Sanh Sanh ngơ ngác nhận dép lê anh đưa, “Dì anh… Rất hoạt bát.”
“…” Lục Gia Xuyên không lời nào để nói.
Ngay sau đó, từ trong phòng bếp, phòng nghỉ, ngủ, thư phòng, một đội phụ nữ trung niên kết bè kết lũ từ trong đi ra. Lấy Chu Sanh Sanh vừa mới đổi dép lê xong làm trung tâm, các bà kết thành một hình tròn bán kính tầm 1m, vui sướng khôn cùng nhìn cô.
Chu Sanh Sanh có cảm giác mình như một con gà bị lột sạch lông, trần truồng đứng ở giữa đại sảnh cùng các bà mắt to trừng mắt nhỏ.
“Dì, chào các dì…” Cô suy yếu đỡ lấy bàn trà, cuối cùng khô cằn cười hai tiếng, nhìn về phía Lục Gia Xuyên xin giúp đỡ.
Lục Gia Xuyên nhếch nhếch môi, tuy rằng biểu tình có chút đông cứng, lại vẫn như cũ từ bắt đầu giới thiệu: “Đây là dì cả của tôi, dì hai, dì ba, dì năm, còn có dì nhỏ.”
Nhóm “dì” cười tủm tỉm nhìn cô, không nhịn được gật đầu.
Chu Sanh Sanh như vẹt học theo cách gọi của Lục Gia Xuyên chào hỏi từng người, từ dì cả đến dì nhỏ, cuối cùng nhỏ nhỏ hỏi một câu: “Vậy, vậy xin hỏi, dì tư đâu?”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh đáp: “Không có dì Tư, dì Tư là mẹ tôi”
“…”
Một mảnh tiếng cười vang lên, Chu Sanh Sanh bỗng nhiên rất muốn bùng nổ tại chỗ.
/81
|