Editor+Beta: Qiongne
Nửa tiếng nữa Lục Gia Xuyên mới tan tầm, làm người đầu tiên tan làm không phải phong cách của anh.
Chu Sanh Sanh ngoan ngoãn yên lặng chờ anh ở văn phòng: “Không cần để ý đến em, anh cứ làm việc của anh”.
“Được”. Chuẩn theo nguyên tắc trong nghề, làm bác sĩ cần nghiêm túc, cũng không nói nhiều. Anh nghiêm túc ngồi viết bệnh án, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn một cái.
Cô hàng xóm nhà anh ngồi chống cằm ngắm anh, không chút che dấu sự si mê vẻ đẹp trai của anh, nên khi ngồi gõ phím, có chút không được tự nhiên.
“Tiết Thanh Thanh”.
“Dạ?”
“Em quấy rầy đến anh.”
“Em có sao?”
“Có.”
“Nhưng em đâu có nói gì.”
“Em có.”
Chu Sanh Sanh thật oan uổng:”Em nào có?”
“Ánh mắt em phát ra sóng siêu âm, biểu đạt không chút che dấu rằng em thực sự rất yêu anh.” Bác sĩ liếc cô một cái, “Nếu em có thể khắc chế tình yêu mênh mông của em, thì chắc chắn anh sẽ làm việc tốt hơn.”
“…” Điều này cô cũng không nghĩ tới.
Văn phòng làm việc không có chút thú vị, trên kệ sách chỉ có sách về y học, tài liệu và bệnh án, cũng không có sách gì để đọc giải trí.
Chu Sanh Sanh ngồi thêm một lát, duỗi duỗi người:” Em ra ngoài hóng gió chút.”
“Đừng đi quá xa.” Anh dặn dò.
“Em biết”.
Chu Sanh Sanh cũng không đi dạo bên ngoài bệnh viện, mà là ra cửa rẽ trái, quay đầu lại xác định bác sĩ Lục không đi theo, sau đó trộm chạy tới phòng bệnh nhi.
Ngón tay khẽ cong lại, cô gõ lên cửa hai tiếng.
“Ai vậy?” Trong phòng đám trẻ đang vui đùa liền dừng lại.
“Là chị.” Cô khẽ cười, đi vào trong phòng.
“Chị Chu?”
Quả thực cô không nghĩ rằng, không cần giới thiệu, bọn nhỏ vẫn biết được là cô.
Mấy đứa trẻ mở rộng hai tay chạy tới tấp về phía cô, từng đứa trẻ một sà vào lòng ôm lấy cô.
Chu Sanh Sanh nói: ”Chậm một chút, chậm một chút, sắp làm chị ngã rồi!”
Bọn nhỏ cười khanh khách không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Đường đầy hứng phấn tiến sát vào cô, mặt mày hớn hở: “Chị Chu, chị nhìn xem, có phải em có đôi mắt rất xinh đẹp không?”
Chu Sanh Sanh tập trung nhìn, vết sẹo xung quanh đã mờ đi không ít.
“Bác sĩ Lục nói, em là con gái, tương lai chắc chắn là một mỹ nữ, cho nên cần làm phẫu thuật mắt.”
Khuôn mặt bụ bẫm của cô bé tràn đầy vui vẻ,” Chị y tá xinh đẹp đều nói em càng ngày càng xinh.”
Tiểu Đinh dẩu miệng: “Rõ ràng em mới ngày càng xinh đẹp.”
“Trước kia là cậu xinh đẹp, giờ là tớ!” Đường Đường khẳng định chắc nịch.
Chu Sanh Sanh cười một tiếng, từ trong túi lấy ra bốn cái kẹo: “Đều xinh đẹp. Đây, mỗi bạn một cái.”
Trẻ con thường thích kẹo, hoan hô một tiếng, tranh nhau lấy kẹo, thi nhau nói cảm ơn cô.
Tiểu Thiên so với ba đứa trẻ khác chững chạc hơn chút, không bóc kẹo vội, lo lắng sốt ruột hỏi cô:”Chị Chu, chị cùng bác sĩ Lục chưa làm hòa sao?”
Chu Sanh Sanh sửng sốt:” Chị cùng bác sĩ Lục… khá tốt.”
Tiểu Thiên bình tĩnh đứng nói:
“Lần trước mỗi khi chúng em nhắc đến chị, bác sĩ Lục đều không nói gì, em biết ngay chị cùng bác sĩ Lục giận nhau.”
Chu Sanh Sanh dở khóc dở cười, không nghĩ đến đứa trẻ 6 tuổi lại nhạy cảm như vậy, thiết nghĩ, cô ôm lấy Tiểu Thiên: “Hiện tại làm hòa, tương lai cũng không giận dỗi nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thiên đỏ lên chút, lui về sau hai bước, hiên ngang nói:” Bác sĩ Lục từng nói, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Mà Hạo Hạo còn da mặt dày sát lại ồn ào nói:” Chị Chu, còn em? Còn em?”
Nhóc muốn ôm ôm.
Đường Đường ôm chặt Chu Sanh Sanh, quay đầu nói với Hạo Hạo: “Da mặt dày! Không biết ngượng!”
Hạo Hạo hợp tình hợp lý nói: “Mình còn là trẻ nhỏ, trẻ nhỏ có thể ôm ôm! Trẻ nhỏ nên được ôm ôm!”
Tiểu Đinh im lặng ôm lấy cổ Hạo Hạo, bẹp một cái lên trán, trấn định tự nhiên: “Hài lòng rồi chứ?”
Hạo Hạo: “???”
Hạo Hạo: “Mình muốn chị Chu cơ, ai muốn cùng cậu chứ!” Quả thực nhìn như sắp khóc, tay nhỏ nhanh nhẹn lau tới lau lui, bi thống muôn phần.
Trong phòng bệnh ồn ào, Chu Sanh Sanh cùng bọn nhỏ cười, cùng nhau đùa nghịch, chớp mắt thời gian qua mau, lúc này mới cùng bọn trẻ tạm biệt, hướng cửa rời đi.
Vừa vặn cô lại gặp Lục Gia Xuyên ở trên hành lang.
Tim đập nhanh một nhịp, cô tươi cười nói: “Đã tan làm?”
Lục Gia Xuyên nhìn vào cô, lại nhìn ra cuối hành lang: “Đi đâu vậy?”
“Dạo quanh một chút.”
“Anh thấy em đi ra từ chỗ đó.” Anh chỉ vào phòng bệnh nhi.
Chu Sanh Sanh ngừng lại: “Vừa hay đi qua đó, thấy bên trong có nhiều trẻ nhỏ, rất đáng yêu, đứng ngắm chúng một lát.”
Lục Gia Xuyên trầm mặc một lát, lặp lại lần nữa: “Rất đáng yêu?”
Người bình thường sẽ không nghĩ như thế về bốn đứa nhóc kia.
Bọn trẻ đều có cá tính riêng, không thích người ngoài cho lắm. Đôi mắt không có cảm xúc, phảng phất như cái động tối thui. Mà lúc này, Tiết Thanh Thanh lại nói chúng đáng yêu.
Chu Sanh Sanh có chút bất an, nỗ lực cười nói với anh: “Lúc đầu cảng thấy mắt không quá đẹp, nhưng bọn trẻ rất nhiệt tình, vây quanh em gọi chị, vừa hay trong túi có mấy viên kẹo, liền đứa cho chúng.”
Lục Gia Xuyên gật đầu, hướng phòng bệnh nhi đi tới: “Trước khi tan làm xem qua bọn nhỏ, thói quen hàng ngày.”
Chu Sanh Sanh đứng im không nhúc nhích.
Lục Gia Xuyên thấy vậy quay đầu lại hỏi: “Không vào cùng nhau sao?”
“…..” Cô căn bản không di chuyển
Nếu cùng nhau đi vào, bọn nhỏ sẽ gọi cô là chị Chu.
Trong lòng cảm thấy rối bời, cô cười có chút khó coi, khóe miệng co quắp nói: “Anh vào chào bọn trẻ đi, em nghĩ mình cần đi WC, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa văn phòng. “
Lục Gia Xuyên gật đầu: “Được.”
Cuối cùng nói dối để qua.
Nhưng Chu Sanh Sanh không có cách nào yên tâm, đám trẻ kia đối với Lục Gia Xuyên không giấu điều gì, nhỡ lại nói chị Chu vừa đến thăm chúng thì…
Cô thật quá xúc động.
Tại sao lại chọn lúc này đi thăm bọn trẻ!?
Mười phút sau, Chu Sanh Sanh từ trong WC đi ra, liếc mắt đã thấy Lục Gia Xuyên đứng ở văn phòng. Anh đã cởi áo blouse trắng, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, dáng người chững chạc đứng đó. Trên hành lang anh là người đẹp nhất, giống như con át chủ bài ở Khoa Mắt.
Đổi lại là lúc bình thường, Chu Sanh Sanh sẽ vui vẻ chạy lại chỗ anh, nhưng hiện tại không vui nổi, chỉ có thể thấp thỏm đi tới, hận không thể chậm chạp thêm từng bước, lại gần thêm một đoạn.
Nhưng rốt cuộc cũng tới gần.
Lục Gia Xuyên hướng ánh mắt tới chỗ cô, nhíu mày: “Khi nãy mấy đứa trẻ vừa gọi em là gì?”
Chu Sanh Sanh hô hấp cứng lại, một lát sau, khó khăn trả lời:” ….Chị Chu.”
Cô cười rộ lên, nắm chặt tay nói: “Thật kỳ lạ, bọn chúng như đã quen em từ lâu, gặp em liền gọi chị Chu, bộ dáng vui vẻ. Em đoán bọn trẻ thích người nào đó, cùng giọng nói của em giống nhau? Cho nên bọn chúng mới thích em, vây quanh em gọi chị Chu.”
Nhìn Lục Gia Xuyên, cô nghiêng đầu dò hỏi: “Anh cũng biết người gọi chị Chu?”
Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát, trong lòng không biết vì sao, cảm thấy kỳ quái.
Không rõ là vì sao kỳ quái, anh không nói lên được. Bọn nhỏ đem cô trở thành Chu An An, đại khái cũng là điều bình thường, rốt cuộc anh cũng từng vì cô có giọng nói như vậy, không phân biệt được là ai với ai.
Anh cùng cô ra bãi đỗ xe, trên đường trả lời câu hỏi lúc nãy: “Đã từng biết, rất lâu rồi chưa liên lạc lại. Chỉ là người qua đường thôi.”
Chu Sanh Sanh nghe lời này, trong lòng khó tránh có chút buồn, cúi đầu nhìn tay anh ở giữa không trung, lặng lẽ kéo qua:” Còn em thì sao?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn động tác của cô:”Còn em?”
“Đúng vậy, còn em có địa vị gì trong lòng anh?”
“Vừa rồi trước mặt y tá Trần không phải nói rồi sao?”
“Em muốn nghe lại lần nữa.”
“Lời nói dễ nghe, nghe nhiều thành thói quen, nghe nhiều quá lại thành cảm thấy không còn hay nữa.”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh từ chối cô, “Cho nên nói nhiều hơn một lần, lại nói nhiều thành vô nghĩa, ví như anh thích em là điều vớ vẩn.”
Chu Sanh Sanh phì một tiếng, quay mặt đi.
“Cũng không phải như vậy, làm quá nhiều sẽ thành thói quen, làm nhiều thành không tốt. Ví như lên giường nhiều là điều nhàm chán.”
“Hai cái này không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống nhau? Đều theo logic của anh còn gì?”
Lục Gia Xuyên hơi hơi mỉm cười: “Anh nói anh thích em, nói không quá bảy chữ, nói đi nói lại là vô nghĩa. Nhưng lên giường thì khác, anh cùng em có thể làm ra 108 tư thế, mỗi lần đều có thể tạo ra vui thú khác nhau.”
Chu Sanh Sanh trợn tròn mắt há hốc mồm, anh sát lại, trong mắt có ba phần tinh quang lưu chuyển.
“Thế nào, muốn hay không thử một lần? Rốt cuộc thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.”
“… Bác sĩ Lục anh thật không biết xấu hổ, em sao cho tới hôm nay mới phát hiện sự thật này?” Chu Sanh Sanh xem thường sắp phá tan hệ Ngân Hà.
Lục Gia Xuyên nắm chặt tay cô, không chút để ý mà nói: “Bởi vì trước kia anh đều có chút thu liễm. Một mặt không biết xấu hổ, đương nhiên muốn để lại cho người thân thiết nhất.”
Câu người thân thiết nhất kia, trong nháy mắt làm Chu Sanh Sanh có chút động tâm.
Cô cúi đầu cười, nghĩ thầm, mặc kệ là Chu An An hay là Tiết Thanh Thanh, cuối cùng nàng vẫn một lần nữa đi vào cuộc sống của anh, trở thành người thân thiết nhất kia.
*-*
Hai người bắt đầu từ hình thức hàng xóm xa lạ đến sống chung.
Ngẫu nhiên ngủ lại trong nhà Chu Sanh Sanh, ngẫu nhiên ngủ lại nhà Lục Gia Xuyên, trên sô pha, trong phòng ngủ, trong thư phòng, lúc động tình, nơi nơi đều để lại ký ức không thể nói.
Trước kia khi Lục Gia Xuyên đi làm, luôn giải quyết cơm trưa trong nhà ăn bệnh viện, bữa tối về nhà tùy tiện ăn chút gì đó, ngẫu nhiên gọi cơm hộp, ngẫu nhiên nấu chút cơm. Nhưng hôm nay có Chu Sanh Sanh, khi tan tầm trở về nhà, trong nháy mắt khi anh mở cửa kia, luôn nghe thấy động tĩnh mở cửa của hàng xóm nữ phía sau.
Chu Sanh Sanh tựa vào cạnh cửa, cười hì hì hỏi một câu: “Ăn cơm chưa, bác sĩ Lục?”
“Chưa ăn.”
“Làm nhiều cơm, muốn hỗ trợ giải quyết chút không?”
Anh cong khóe môi lên: “Tay nghề em không tốt, bác sĩ anh ăn không nổi.” Nhưng chân lại rất tự giác, thoải mái mà bước bước chân đi vào nhà cô.
Trên bàn là đồ ăn dành cho hai người, bốc khói nóng hôi hổi. Cô chưa ăn miếng nào, ai cũng biết là đang đợi anh
Anh vừa nói, vừa ăn đến rất vui sướng.
Vào một đêm nào đó, anh nhìn bộ dáng say ngủ của Chu Sanh Sanh, tay chân nhẹ nhàng kéo tủ đầu giường, lấy ra một chùm chìa khóa mới tinh, treo trên cỏ cô.
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Sanh Sanh tỉnh lại, anh đã đi làm.
Cô ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên ngực nhiều thêm một vật sáng nhỏ, nhìn kỹ, ngây ngẩn cả người.
Bác sĩ Lục đang đi làm đang đoán xem người phụ nữ nằm trong nhà mình đã tỉnh chưa, thỉnh thoảng nhìn nhìn điện thoại, suy đoán phản ứng của cô. Sau đó điện thoại rung lên, anh vừa thấy, phát hiện là tin nhắn của tin nhắn của người phụ nữ.
Nữ hàng xóm: Sáng nay lúc rời giường, phát hiện trên cổ có thêm cái xích chó. Chuyện gì đấy?
Bác sĩ Lục: Từ chó hoang biến thành chó nhà, cột dây xích lên luôn cho yên tâm.
Nữ hàng xóm:…
Cô gửi đi vô số biểu cảm phẫn nộ.
Một lát sau, lại nhận được phản hồi của bác sĩ: Tiết Thanh Thanh, đừng cứ trốn phía sau cửa chờ anh. Mỗi ngày ngẫu nhiên gặp được không mệt à?
Cô ngơ ngác đứng trong nhà anh, cúi đầu nhìn tin nhắn, ngón tay đột nhiên cứng đờ, khó có thể trả lời lại.
Mà tin nhắn tiếp theo của bác sĩ đến đúng lúc.
“Mỗi ngày 6 giờ đúng tan làm, lái xe về nhà khoảng hai mươi phút, dừng xe hai phút, lên lầu năm phút. Cho nên muộn nhất 6 giờ rưỡi là sẽ về đến nhà. Không cần sau mắt mèo chờ anh nữa, Tiết Thanh Thanh, ngồi ở trên sô pha, vắt chéo chân, cầm điều khiển chuyển kênh xem TV, thỉnh thoảng chơi điện thoại. Chỉ cần lúc anh mở cánh cửa ra, quay đầu lại cười với anh một cái, như thế là tốt rồi.”
Cô chớp chớp mắt, nâng chìa khóa lên, đầu ngả lên so pha mềm mại ở nhà anh.
Giống như trong nháy mắt bị cái gì đánh trúng.
Trái tim chia năm xẻ bảy, cả người đều là sôi trào máu, tư vị tình yêu làm người ta muốn sống muốn chết, làm người ta không nhịn được ngây ngô cười, lại ở một thời điểm nào đó đỏ hốc mắt.
Bác sĩ Lục của cô.
Ngọt ngào lại phiền phức, bén nhọn lại mềm mại.
Làm sao bây giờ, muốn gả…
Nửa tiếng nữa Lục Gia Xuyên mới tan tầm, làm người đầu tiên tan làm không phải phong cách của anh.
Chu Sanh Sanh ngoan ngoãn yên lặng chờ anh ở văn phòng: “Không cần để ý đến em, anh cứ làm việc của anh”.
“Được”. Chuẩn theo nguyên tắc trong nghề, làm bác sĩ cần nghiêm túc, cũng không nói nhiều. Anh nghiêm túc ngồi viết bệnh án, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn một cái.
Cô hàng xóm nhà anh ngồi chống cằm ngắm anh, không chút che dấu sự si mê vẻ đẹp trai của anh, nên khi ngồi gõ phím, có chút không được tự nhiên.
“Tiết Thanh Thanh”.
“Dạ?”
“Em quấy rầy đến anh.”
“Em có sao?”
“Có.”
“Nhưng em đâu có nói gì.”
“Em có.”
Chu Sanh Sanh thật oan uổng:”Em nào có?”
“Ánh mắt em phát ra sóng siêu âm, biểu đạt không chút che dấu rằng em thực sự rất yêu anh.” Bác sĩ liếc cô một cái, “Nếu em có thể khắc chế tình yêu mênh mông của em, thì chắc chắn anh sẽ làm việc tốt hơn.”
“…” Điều này cô cũng không nghĩ tới.
Văn phòng làm việc không có chút thú vị, trên kệ sách chỉ có sách về y học, tài liệu và bệnh án, cũng không có sách gì để đọc giải trí.
Chu Sanh Sanh ngồi thêm một lát, duỗi duỗi người:” Em ra ngoài hóng gió chút.”
“Đừng đi quá xa.” Anh dặn dò.
“Em biết”.
Chu Sanh Sanh cũng không đi dạo bên ngoài bệnh viện, mà là ra cửa rẽ trái, quay đầu lại xác định bác sĩ Lục không đi theo, sau đó trộm chạy tới phòng bệnh nhi.
Ngón tay khẽ cong lại, cô gõ lên cửa hai tiếng.
“Ai vậy?” Trong phòng đám trẻ đang vui đùa liền dừng lại.
“Là chị.” Cô khẽ cười, đi vào trong phòng.
“Chị Chu?”
Quả thực cô không nghĩ rằng, không cần giới thiệu, bọn nhỏ vẫn biết được là cô.
Mấy đứa trẻ mở rộng hai tay chạy tới tấp về phía cô, từng đứa trẻ một sà vào lòng ôm lấy cô.
Chu Sanh Sanh nói: ”Chậm một chút, chậm một chút, sắp làm chị ngã rồi!”
Bọn nhỏ cười khanh khách không ngừng.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Đường đầy hứng phấn tiến sát vào cô, mặt mày hớn hở: “Chị Chu, chị nhìn xem, có phải em có đôi mắt rất xinh đẹp không?”
Chu Sanh Sanh tập trung nhìn, vết sẹo xung quanh đã mờ đi không ít.
“Bác sĩ Lục nói, em là con gái, tương lai chắc chắn là một mỹ nữ, cho nên cần làm phẫu thuật mắt.”
Khuôn mặt bụ bẫm của cô bé tràn đầy vui vẻ,” Chị y tá xinh đẹp đều nói em càng ngày càng xinh.”
Tiểu Đinh dẩu miệng: “Rõ ràng em mới ngày càng xinh đẹp.”
“Trước kia là cậu xinh đẹp, giờ là tớ!” Đường Đường khẳng định chắc nịch.
Chu Sanh Sanh cười một tiếng, từ trong túi lấy ra bốn cái kẹo: “Đều xinh đẹp. Đây, mỗi bạn một cái.”
Trẻ con thường thích kẹo, hoan hô một tiếng, tranh nhau lấy kẹo, thi nhau nói cảm ơn cô.
Tiểu Thiên so với ba đứa trẻ khác chững chạc hơn chút, không bóc kẹo vội, lo lắng sốt ruột hỏi cô:”Chị Chu, chị cùng bác sĩ Lục chưa làm hòa sao?”
Chu Sanh Sanh sửng sốt:” Chị cùng bác sĩ Lục… khá tốt.”
Tiểu Thiên bình tĩnh đứng nói:
“Lần trước mỗi khi chúng em nhắc đến chị, bác sĩ Lục đều không nói gì, em biết ngay chị cùng bác sĩ Lục giận nhau.”
Chu Sanh Sanh dở khóc dở cười, không nghĩ đến đứa trẻ 6 tuổi lại nhạy cảm như vậy, thiết nghĩ, cô ôm lấy Tiểu Thiên: “Hiện tại làm hòa, tương lai cũng không giận dỗi nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thiên đỏ lên chút, lui về sau hai bước, hiên ngang nói:” Bác sĩ Lục từng nói, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Mà Hạo Hạo còn da mặt dày sát lại ồn ào nói:” Chị Chu, còn em? Còn em?”
Nhóc muốn ôm ôm.
Đường Đường ôm chặt Chu Sanh Sanh, quay đầu nói với Hạo Hạo: “Da mặt dày! Không biết ngượng!”
Hạo Hạo hợp tình hợp lý nói: “Mình còn là trẻ nhỏ, trẻ nhỏ có thể ôm ôm! Trẻ nhỏ nên được ôm ôm!”
Tiểu Đinh im lặng ôm lấy cổ Hạo Hạo, bẹp một cái lên trán, trấn định tự nhiên: “Hài lòng rồi chứ?”
Hạo Hạo: “???”
Hạo Hạo: “Mình muốn chị Chu cơ, ai muốn cùng cậu chứ!” Quả thực nhìn như sắp khóc, tay nhỏ nhanh nhẹn lau tới lau lui, bi thống muôn phần.
Trong phòng bệnh ồn ào, Chu Sanh Sanh cùng bọn nhỏ cười, cùng nhau đùa nghịch, chớp mắt thời gian qua mau, lúc này mới cùng bọn trẻ tạm biệt, hướng cửa rời đi.
Vừa vặn cô lại gặp Lục Gia Xuyên ở trên hành lang.
Tim đập nhanh một nhịp, cô tươi cười nói: “Đã tan làm?”
Lục Gia Xuyên nhìn vào cô, lại nhìn ra cuối hành lang: “Đi đâu vậy?”
“Dạo quanh một chút.”
“Anh thấy em đi ra từ chỗ đó.” Anh chỉ vào phòng bệnh nhi.
Chu Sanh Sanh ngừng lại: “Vừa hay đi qua đó, thấy bên trong có nhiều trẻ nhỏ, rất đáng yêu, đứng ngắm chúng một lát.”
Lục Gia Xuyên trầm mặc một lát, lặp lại lần nữa: “Rất đáng yêu?”
Người bình thường sẽ không nghĩ như thế về bốn đứa nhóc kia.
Bọn trẻ đều có cá tính riêng, không thích người ngoài cho lắm. Đôi mắt không có cảm xúc, phảng phất như cái động tối thui. Mà lúc này, Tiết Thanh Thanh lại nói chúng đáng yêu.
Chu Sanh Sanh có chút bất an, nỗ lực cười nói với anh: “Lúc đầu cảng thấy mắt không quá đẹp, nhưng bọn trẻ rất nhiệt tình, vây quanh em gọi chị, vừa hay trong túi có mấy viên kẹo, liền đứa cho chúng.”
Lục Gia Xuyên gật đầu, hướng phòng bệnh nhi đi tới: “Trước khi tan làm xem qua bọn nhỏ, thói quen hàng ngày.”
Chu Sanh Sanh đứng im không nhúc nhích.
Lục Gia Xuyên thấy vậy quay đầu lại hỏi: “Không vào cùng nhau sao?”
“…..” Cô căn bản không di chuyển
Nếu cùng nhau đi vào, bọn nhỏ sẽ gọi cô là chị Chu.
Trong lòng cảm thấy rối bời, cô cười có chút khó coi, khóe miệng co quắp nói: “Anh vào chào bọn trẻ đi, em nghĩ mình cần đi WC, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa văn phòng. “
Lục Gia Xuyên gật đầu: “Được.”
Cuối cùng nói dối để qua.
Nhưng Chu Sanh Sanh không có cách nào yên tâm, đám trẻ kia đối với Lục Gia Xuyên không giấu điều gì, nhỡ lại nói chị Chu vừa đến thăm chúng thì…
Cô thật quá xúc động.
Tại sao lại chọn lúc này đi thăm bọn trẻ!?
Mười phút sau, Chu Sanh Sanh từ trong WC đi ra, liếc mắt đã thấy Lục Gia Xuyên đứng ở văn phòng. Anh đã cởi áo blouse trắng, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, dáng người chững chạc đứng đó. Trên hành lang anh là người đẹp nhất, giống như con át chủ bài ở Khoa Mắt.
Đổi lại là lúc bình thường, Chu Sanh Sanh sẽ vui vẻ chạy lại chỗ anh, nhưng hiện tại không vui nổi, chỉ có thể thấp thỏm đi tới, hận không thể chậm chạp thêm từng bước, lại gần thêm một đoạn.
Nhưng rốt cuộc cũng tới gần.
Lục Gia Xuyên hướng ánh mắt tới chỗ cô, nhíu mày: “Khi nãy mấy đứa trẻ vừa gọi em là gì?”
Chu Sanh Sanh hô hấp cứng lại, một lát sau, khó khăn trả lời:” ….Chị Chu.”
Cô cười rộ lên, nắm chặt tay nói: “Thật kỳ lạ, bọn chúng như đã quen em từ lâu, gặp em liền gọi chị Chu, bộ dáng vui vẻ. Em đoán bọn trẻ thích người nào đó, cùng giọng nói của em giống nhau? Cho nên bọn chúng mới thích em, vây quanh em gọi chị Chu.”
Nhìn Lục Gia Xuyên, cô nghiêng đầu dò hỏi: “Anh cũng biết người gọi chị Chu?”
Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát, trong lòng không biết vì sao, cảm thấy kỳ quái.
Không rõ là vì sao kỳ quái, anh không nói lên được. Bọn nhỏ đem cô trở thành Chu An An, đại khái cũng là điều bình thường, rốt cuộc anh cũng từng vì cô có giọng nói như vậy, không phân biệt được là ai với ai.
Anh cùng cô ra bãi đỗ xe, trên đường trả lời câu hỏi lúc nãy: “Đã từng biết, rất lâu rồi chưa liên lạc lại. Chỉ là người qua đường thôi.”
Chu Sanh Sanh nghe lời này, trong lòng khó tránh có chút buồn, cúi đầu nhìn tay anh ở giữa không trung, lặng lẽ kéo qua:” Còn em thì sao?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn động tác của cô:”Còn em?”
“Đúng vậy, còn em có địa vị gì trong lòng anh?”
“Vừa rồi trước mặt y tá Trần không phải nói rồi sao?”
“Em muốn nghe lại lần nữa.”
“Lời nói dễ nghe, nghe nhiều thành thói quen, nghe nhiều quá lại thành cảm thấy không còn hay nữa.”
Lục Gia Xuyên bình tĩnh từ chối cô, “Cho nên nói nhiều hơn một lần, lại nói nhiều thành vô nghĩa, ví như anh thích em là điều vớ vẩn.”
Chu Sanh Sanh phì một tiếng, quay mặt đi.
“Cũng không phải như vậy, làm quá nhiều sẽ thành thói quen, làm nhiều thành không tốt. Ví như lên giường nhiều là điều nhàm chán.”
“Hai cái này không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống nhau? Đều theo logic của anh còn gì?”
Lục Gia Xuyên hơi hơi mỉm cười: “Anh nói anh thích em, nói không quá bảy chữ, nói đi nói lại là vô nghĩa. Nhưng lên giường thì khác, anh cùng em có thể làm ra 108 tư thế, mỗi lần đều có thể tạo ra vui thú khác nhau.”
Chu Sanh Sanh trợn tròn mắt há hốc mồm, anh sát lại, trong mắt có ba phần tinh quang lưu chuyển.
“Thế nào, muốn hay không thử một lần? Rốt cuộc thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.”
“… Bác sĩ Lục anh thật không biết xấu hổ, em sao cho tới hôm nay mới phát hiện sự thật này?” Chu Sanh Sanh xem thường sắp phá tan hệ Ngân Hà.
Lục Gia Xuyên nắm chặt tay cô, không chút để ý mà nói: “Bởi vì trước kia anh đều có chút thu liễm. Một mặt không biết xấu hổ, đương nhiên muốn để lại cho người thân thiết nhất.”
Câu người thân thiết nhất kia, trong nháy mắt làm Chu Sanh Sanh có chút động tâm.
Cô cúi đầu cười, nghĩ thầm, mặc kệ là Chu An An hay là Tiết Thanh Thanh, cuối cùng nàng vẫn một lần nữa đi vào cuộc sống của anh, trở thành người thân thiết nhất kia.
*-*
Hai người bắt đầu từ hình thức hàng xóm xa lạ đến sống chung.
Ngẫu nhiên ngủ lại trong nhà Chu Sanh Sanh, ngẫu nhiên ngủ lại nhà Lục Gia Xuyên, trên sô pha, trong phòng ngủ, trong thư phòng, lúc động tình, nơi nơi đều để lại ký ức không thể nói.
Trước kia khi Lục Gia Xuyên đi làm, luôn giải quyết cơm trưa trong nhà ăn bệnh viện, bữa tối về nhà tùy tiện ăn chút gì đó, ngẫu nhiên gọi cơm hộp, ngẫu nhiên nấu chút cơm. Nhưng hôm nay có Chu Sanh Sanh, khi tan tầm trở về nhà, trong nháy mắt khi anh mở cửa kia, luôn nghe thấy động tĩnh mở cửa của hàng xóm nữ phía sau.
Chu Sanh Sanh tựa vào cạnh cửa, cười hì hì hỏi một câu: “Ăn cơm chưa, bác sĩ Lục?”
“Chưa ăn.”
“Làm nhiều cơm, muốn hỗ trợ giải quyết chút không?”
Anh cong khóe môi lên: “Tay nghề em không tốt, bác sĩ anh ăn không nổi.” Nhưng chân lại rất tự giác, thoải mái mà bước bước chân đi vào nhà cô.
Trên bàn là đồ ăn dành cho hai người, bốc khói nóng hôi hổi. Cô chưa ăn miếng nào, ai cũng biết là đang đợi anh
Anh vừa nói, vừa ăn đến rất vui sướng.
Vào một đêm nào đó, anh nhìn bộ dáng say ngủ của Chu Sanh Sanh, tay chân nhẹ nhàng kéo tủ đầu giường, lấy ra một chùm chìa khóa mới tinh, treo trên cỏ cô.
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Sanh Sanh tỉnh lại, anh đã đi làm.
Cô ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên ngực nhiều thêm một vật sáng nhỏ, nhìn kỹ, ngây ngẩn cả người.
Bác sĩ Lục đang đi làm đang đoán xem người phụ nữ nằm trong nhà mình đã tỉnh chưa, thỉnh thoảng nhìn nhìn điện thoại, suy đoán phản ứng của cô. Sau đó điện thoại rung lên, anh vừa thấy, phát hiện là tin nhắn của tin nhắn của người phụ nữ.
Nữ hàng xóm: Sáng nay lúc rời giường, phát hiện trên cổ có thêm cái xích chó. Chuyện gì đấy?
Bác sĩ Lục: Từ chó hoang biến thành chó nhà, cột dây xích lên luôn cho yên tâm.
Nữ hàng xóm:…
Cô gửi đi vô số biểu cảm phẫn nộ.
Một lát sau, lại nhận được phản hồi của bác sĩ: Tiết Thanh Thanh, đừng cứ trốn phía sau cửa chờ anh. Mỗi ngày ngẫu nhiên gặp được không mệt à?
Cô ngơ ngác đứng trong nhà anh, cúi đầu nhìn tin nhắn, ngón tay đột nhiên cứng đờ, khó có thể trả lời lại.
Mà tin nhắn tiếp theo của bác sĩ đến đúng lúc.
“Mỗi ngày 6 giờ đúng tan làm, lái xe về nhà khoảng hai mươi phút, dừng xe hai phút, lên lầu năm phút. Cho nên muộn nhất 6 giờ rưỡi là sẽ về đến nhà. Không cần sau mắt mèo chờ anh nữa, Tiết Thanh Thanh, ngồi ở trên sô pha, vắt chéo chân, cầm điều khiển chuyển kênh xem TV, thỉnh thoảng chơi điện thoại. Chỉ cần lúc anh mở cánh cửa ra, quay đầu lại cười với anh một cái, như thế là tốt rồi.”
Cô chớp chớp mắt, nâng chìa khóa lên, đầu ngả lên so pha mềm mại ở nhà anh.
Giống như trong nháy mắt bị cái gì đánh trúng.
Trái tim chia năm xẻ bảy, cả người đều là sôi trào máu, tư vị tình yêu làm người ta muốn sống muốn chết, làm người ta không nhịn được ngây ngô cười, lại ở một thời điểm nào đó đỏ hốc mắt.
Bác sĩ Lục của cô.
Ngọt ngào lại phiền phức, bén nhọn lại mềm mại.
Làm sao bây giờ, muốn gả…
/81
|