Tháng bảy năm ấy là thời gian nặng nề nhất của Diệu Diệu, sau khi trải qua kì thi đại học căng thẳng, kết quả của cô cao hơn phân nửa so với điểm chuẩn, tương lai có vẻ sáng lạng hơn rất nhiều.
Sau kì nghỉ, Đan Thiểu Quan thường gọi điện hẹn cô đi chơi.
Anh là một học sinh nghèo, vì vậy địa điểm bọn họ hay gặp nhau là bến sông Giang.
Vốn dĩ Diệu Diệu cũng không phải là mẫu người tiết kiệm, với tính cách của cô nếu trong túi còn 30 đồng, cô sẵn sàng mua một cây kem 25 đồng! Nhưng mỗi lần cùng Đan Thiểu Quan “gặp nhau”, cô nhiều lắm cũng chỉ ăn một cây kẹo nho nhỏ.
Cô vô cùng cẩn thận, sợ tạo cho đối phương áp lực về kinh tế, nên nhiều khi khát nước cô đều rất nhanh lấy sẵn tiền ra trước.
Bọn họ cũng cùng nhau đi xem phim, có thi thoảng anh mua vé, nhưng đa số là do Diệu Diệu nhanh tay mua cả vé lẫn đồ ăn vặt.
Quan hệ của họ cứ lập lờ như thế.
Có đôi khi, cô cảm thấy hình như Đan Thiểu Quan cũng có ý với mình, dù sao ánh mắt cậu ấy nhìn cô càng ngày càng khác, chẳng qua cô không dám tưởng bở.
Thẳng đến một ngày, Đan Thiểu Quan cuối cùng cũng nhận được giấy trúng tuyển của đại học Phục Đán ở Thượng Hải, may mắn nằm trong nhóm phúc khảo thành công.
Hôm đó, có lẽ vì anh rất vui, nên đột nhiên nắm tay cô.
Tình bạn cứ như vậy chuyển thành tình yêu.
Trong suốt cuộc đời Diệu Diệu, đó là lần đầu tiên cô nắm tay một nam sinh.
Cô ngây thơ nghĩ, cái nắm tay ấy chính là thay cho lời ước hẹn cả đời.
...
Cuối tháng tám, Diệu Diệu cùng Đan Thiểu Quan mua vé tàu đến Thượng Hải.
Vì gia cảnh Đan Thiểu Quan không tốt, cô liền đem vé toa giường nằm mẹ mua đổi thành vé toa ghế ngồi cùng bạn trai.
Tầm mười giờ, họ cùng nhau đặt chân đến Thượng Hải, cùng nhau khiêng hành lý, ngồi xe bus số 966 đến trường đăng kí, cùng nhau sắp xếp hành lý, tìm kí túc xá, lại cùng nhau nhận đồng phục cho đợt huấn luyện quân sự.
Chưa đến lễ khai giảng mà đã có rất nhiều người biết, đôi tuấn nam mĩ nữ bọn họ chính là một cặp.
Vì điểm số của Đan Thiểu Quan không cao nên cơ hội lựa chọn môn chuyên ngành rất ít, cuối cùng đăng kí vào ngành kế toán, mà cô thì đăng kí vào ngành tài chính quốc tế.
Lúc ấy cô thật sự không hiểu chuyện này có vấn đề gì.
Có lẽ, đầu óc cô ngu ngốc thật.
...
Điều kiện ở kí túc xá rất tốt, bốn người một phòng, mỗi người có một góc, hơn nữa còn có phòng tắm riêng.
Chung phòng với cô là ba cô gái tính cách hoàn toàn khác nhau, người hiền lành nhất tên Hiểu Vũ, bụng dạ ngay thẳng là Hạ Thiên, còn người sinh hoạt bất thường nhất là Ninh Ninh.
Sau đợt tập huấn quân sự, mọi người đều mệt mỏi nằm bẹp trên giường, chỉ có Ninh Ninh một bên làm dáng, một bên nói chuyện: “Này! Các cậu có thấy không? Đống củ cải nghèo nàn lớp mình vậy mà lại lòi ra một tên cực kì đẹp trai!”
Hiểu Vũ đang đọc thư, Hạ Thiên rõ ràng không thèm để ý đến Ninh Ninh, chỉ có cô đang viết thư cho Đan Thiểu Quan bâng quơ hỏi: “Ai vậy?”
Lớp tổng động viên hôm đó có vài người vắng mặt, quân huấn nam nữ lại tách ra, cô căn bản cũng không để ý xem có tên nào đẹp trai hay không.
Thấy có người để ý, Ninh Ninh hưng phấn :”Nghe nói cậu ta tên là —— Bạch Lập Nhân”
Diệu Diệu suýt nữa ngã lăn xuống giường, cô thảm thiết kêu: “Không thể nào, lại là hắn…”
Trường học nhiều ngành như vậy, không trùng hợp đến mức Bạch Lập Nhân lại học cùng ngành với cô chứ?!
Như cô với Đan Thiểu Quan tuy rằng học cùng trường, nhưng vì khác ngành nên dãy lớp học của hai người cách nhau rất xa.
“Cậu biết cậu ấy à? Có dễ theo đuổi không?” Ninh Ninh ngay lập tức nhảy lên giường Diệu Diệu.
“Ninh Ninh, cậu hình như còn chưa tắm…đúng không?” Cô do dự nói.
Thời tiết tháng chín nóng như vậy, mà nếu cô nhớ không lầm thì người bạn cùng phòng này từ hôm qua đến giờ chưa tắm thì phải.
Khoảng cách gần như vậy, cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ấy.
“Đừng để ý đến chuyện đó, đầu tiên nói tớ nghe đã, Bạch Lập Nhân là người như thế nào vậy?” Ninh Ninh khẩn cấp hỏi.
“Cậu ta…” Diệu Diệu do dự một chút, lại không nhịn được nội tâm tà ác nói xấu: “Cậu ta là một tên ích kỉ, đầu óc bất bình thường, cực kì đáng ghét!”
Về phương diện này, Ninh Ninh không có chút hứng thú nào. “Cậu ấy có bạn gái không?”
“Có á, bộ dạng rất trong sáng, rất được!” Diệu Diệu thành thật trả lời. “Cậu ta rất kiêu ngạo, bình thường chẳng để ý đến ai, nhưng với bạn gái lại rất dịu dàng.”
“Vậy sao? Yêu cầu cao như vậy? Tớ thấy rất hứng thú!” Ninh Ninh tự tin mờ ám cười.
Thái độ tư tin như thể toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều phải quỳ trước váy cô ấy vậy.
Kỳ thật, bề ngoài Ninh Ninh còn chưa bằng một nửa Diệu Diệu.
Sau kì nghỉ, Đan Thiểu Quan thường gọi điện hẹn cô đi chơi.
Anh là một học sinh nghèo, vì vậy địa điểm bọn họ hay gặp nhau là bến sông Giang.
Vốn dĩ Diệu Diệu cũng không phải là mẫu người tiết kiệm, với tính cách của cô nếu trong túi còn 30 đồng, cô sẵn sàng mua một cây kem 25 đồng! Nhưng mỗi lần cùng Đan Thiểu Quan “gặp nhau”, cô nhiều lắm cũng chỉ ăn một cây kẹo nho nhỏ.
Cô vô cùng cẩn thận, sợ tạo cho đối phương áp lực về kinh tế, nên nhiều khi khát nước cô đều rất nhanh lấy sẵn tiền ra trước.
Bọn họ cũng cùng nhau đi xem phim, có thi thoảng anh mua vé, nhưng đa số là do Diệu Diệu nhanh tay mua cả vé lẫn đồ ăn vặt.
Quan hệ của họ cứ lập lờ như thế.
Có đôi khi, cô cảm thấy hình như Đan Thiểu Quan cũng có ý với mình, dù sao ánh mắt cậu ấy nhìn cô càng ngày càng khác, chẳng qua cô không dám tưởng bở.
Thẳng đến một ngày, Đan Thiểu Quan cuối cùng cũng nhận được giấy trúng tuyển của đại học Phục Đán ở Thượng Hải, may mắn nằm trong nhóm phúc khảo thành công.
Hôm đó, có lẽ vì anh rất vui, nên đột nhiên nắm tay cô.
Tình bạn cứ như vậy chuyển thành tình yêu.
Trong suốt cuộc đời Diệu Diệu, đó là lần đầu tiên cô nắm tay một nam sinh.
Cô ngây thơ nghĩ, cái nắm tay ấy chính là thay cho lời ước hẹn cả đời.
...
Cuối tháng tám, Diệu Diệu cùng Đan Thiểu Quan mua vé tàu đến Thượng Hải.
Vì gia cảnh Đan Thiểu Quan không tốt, cô liền đem vé toa giường nằm mẹ mua đổi thành vé toa ghế ngồi cùng bạn trai.
Tầm mười giờ, họ cùng nhau đặt chân đến Thượng Hải, cùng nhau khiêng hành lý, ngồi xe bus số 966 đến trường đăng kí, cùng nhau sắp xếp hành lý, tìm kí túc xá, lại cùng nhau nhận đồng phục cho đợt huấn luyện quân sự.
Chưa đến lễ khai giảng mà đã có rất nhiều người biết, đôi tuấn nam mĩ nữ bọn họ chính là một cặp.
Vì điểm số của Đan Thiểu Quan không cao nên cơ hội lựa chọn môn chuyên ngành rất ít, cuối cùng đăng kí vào ngành kế toán, mà cô thì đăng kí vào ngành tài chính quốc tế.
Lúc ấy cô thật sự không hiểu chuyện này có vấn đề gì.
Có lẽ, đầu óc cô ngu ngốc thật.
...
Điều kiện ở kí túc xá rất tốt, bốn người một phòng, mỗi người có một góc, hơn nữa còn có phòng tắm riêng.
Chung phòng với cô là ba cô gái tính cách hoàn toàn khác nhau, người hiền lành nhất tên Hiểu Vũ, bụng dạ ngay thẳng là Hạ Thiên, còn người sinh hoạt bất thường nhất là Ninh Ninh.
Sau đợt tập huấn quân sự, mọi người đều mệt mỏi nằm bẹp trên giường, chỉ có Ninh Ninh một bên làm dáng, một bên nói chuyện: “Này! Các cậu có thấy không? Đống củ cải nghèo nàn lớp mình vậy mà lại lòi ra một tên cực kì đẹp trai!”
Hiểu Vũ đang đọc thư, Hạ Thiên rõ ràng không thèm để ý đến Ninh Ninh, chỉ có cô đang viết thư cho Đan Thiểu Quan bâng quơ hỏi: “Ai vậy?”
Lớp tổng động viên hôm đó có vài người vắng mặt, quân huấn nam nữ lại tách ra, cô căn bản cũng không để ý xem có tên nào đẹp trai hay không.
Thấy có người để ý, Ninh Ninh hưng phấn :”Nghe nói cậu ta tên là —— Bạch Lập Nhân”
Diệu Diệu suýt nữa ngã lăn xuống giường, cô thảm thiết kêu: “Không thể nào, lại là hắn…”
Trường học nhiều ngành như vậy, không trùng hợp đến mức Bạch Lập Nhân lại học cùng ngành với cô chứ?!
Như cô với Đan Thiểu Quan tuy rằng học cùng trường, nhưng vì khác ngành nên dãy lớp học của hai người cách nhau rất xa.
“Cậu biết cậu ấy à? Có dễ theo đuổi không?” Ninh Ninh ngay lập tức nhảy lên giường Diệu Diệu.
“Ninh Ninh, cậu hình như còn chưa tắm…đúng không?” Cô do dự nói.
Thời tiết tháng chín nóng như vậy, mà nếu cô nhớ không lầm thì người bạn cùng phòng này từ hôm qua đến giờ chưa tắm thì phải.
Khoảng cách gần như vậy, cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ấy.
“Đừng để ý đến chuyện đó, đầu tiên nói tớ nghe đã, Bạch Lập Nhân là người như thế nào vậy?” Ninh Ninh khẩn cấp hỏi.
“Cậu ta…” Diệu Diệu do dự một chút, lại không nhịn được nội tâm tà ác nói xấu: “Cậu ta là một tên ích kỉ, đầu óc bất bình thường, cực kì đáng ghét!”
Về phương diện này, Ninh Ninh không có chút hứng thú nào. “Cậu ấy có bạn gái không?”
“Có á, bộ dạng rất trong sáng, rất được!” Diệu Diệu thành thật trả lời. “Cậu ta rất kiêu ngạo, bình thường chẳng để ý đến ai, nhưng với bạn gái lại rất dịu dàng.”
“Vậy sao? Yêu cầu cao như vậy? Tớ thấy rất hứng thú!” Ninh Ninh tự tin mờ ám cười.
Thái độ tư tin như thể toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều phải quỳ trước váy cô ấy vậy.
Kỳ thật, bề ngoài Ninh Ninh còn chưa bằng một nửa Diệu Diệu.
/126
|