*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dường như thoáng cái thế giới đã yên tĩnh lại, mọi người kinh ngạc nhìn qua bên này, Ôn Tình vừa mới cầm lấy trứng gà liền đánh rơi xuống đất một cái bộp.
Khán giả trước màn ảnh cũng yên lặng một giây, sau đó...
【 Á á á á á! Chung Khâm á! 】
【 Chung tổng như vầy là cố ý, cố ý phải hông... 】
【 Chồi ôi, vừa mới lên thuyền CP huynh đệ, trong nháy mắt đã lật thuyền rồi! 】
Mặt của Sở Khâm nhịn không được lại đỏ hơn nữa, nhưng cậu vẫn nhận lấy dĩa trứng chiên. Đại ca Chung gia vốn đang vui vẻ, rốt cục đệ đệ nhà mình cũng có cơ hội hiếu kính với ca ca rồi, không ngờ lại thấy được một màn như thế, máy quay cho ca ca một đặc tả. Nhưng mà từ đầu tới cuối vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, chỉ là cặp mắt thâm thúy kia lại hơi mở to ra một ít.
Có bà xã liền quên ca, thấy vợ liền quên đệ.
"Nam nhân trên đời này đều chỉ được như vậy thôi." Bạn nhỏ Ngu Lân gật gù nói.
Cậu nhóc chỉ cao cỡ 1 thước, đung đưa cặp tai dão nói một câu không khác gì ông cụ non, nhất thời manh đến mức mấy khán giả trước màn ảnh đều hú hét.
"Nhóc biết nhiều thiệt đó." Mộ Sa dùng sức nhịn cười, duỗi tay xoa đầu cậu nhỏ.
Ngu Lân né cái tay đang xoa đầu mình ra, lộ ra bộ mặt thâm tình tang thương nhìn hết lòng người dễ thay đổi. Cái biểu tình này quá thú vị, cho nên hậu kỳ liền cố ý phóng lớn, còn đính kèm theo chữ "tang thương" nữa.
"Ha ha ha ha..." Mọi người nhịn không được cười cậu nhóc.
Ở đây không phải tổng tài đại thiếu gia thì chính là ngôi sao, trên cơ bản là không ai biết làm cơm cả. Lúc mọi người đang luống cuống tay chân, bóng dáng Chung Nghi Bân thong dong làm cơm lại đặc biệt đột ngột.
Triệu Hú tay chân vụng về xắt đồ ăn, bỏ rau và gạo vào trong nồi nấu cháo rau, bởi vì kỹ thuật xắt rau không tốt, anh xắt rau thành từng miếng lớn, thoạt nhìn cứ như để nhúng lẩu vậy. Ôn Tình trộn trứng gà và bột mì, chuẩn bị làm bánh rán. Mộ Thần quay đầu nhìn Mộ Sa, ý bảo cô đi làm cơm: "Ca ca tỷ tỷ của người ta đều đi nấu cơm, có phải là chị nên biểu thị chút gì không?"
"Ca ca tỷ tỷ nấu cơm, đó là do đệ đệ muội muội còn nhỏ tuổi, em coi Chung tổng người ta kìa." Mộ Sa hất hất cằm, ngón tay chỉ về phía Chung Nghi Bân đang chăm chú chiên trứng, "Đệ đệ trưởng thành nên hiếu kính tỷ tỷ, biết chưa hả?"
Chị em Mộ gia lại mở ra hình thức đấu võ mồm, sau khi Ôn Tình làm được một cái bánh rán, hai người bọn họ còn chưa tranh ra ai sẽ là người đi nấu cơm nữa.
Màn ảnh chuyển tới chỗ hai cặp anh em, Ngu Đường khoanh tay ngồi ở một bên, hoàn toàn không có ý định nấu cơm.
"Cậu không đi nấu cơm à?" Đại ca Chung gia quay đầu nhìn về phía Ngu Đường, thực sự nhịn không được muốn khoe khoang một chút.
Ngu Đường khẽ nhíu mày, chớp mắt với đệ đệ mình, kêu nhóc nhìn đệ đệ nhà người ta. Ngu Lân làm bộ như không thấy được, xoay người đi chơi với hai cô bé.
"Chúng ta chơi sắm vai đi, em diễn Hoàng Thượng, hai chị diễn hoàng hậu và sủng phi." Ngu Lân ngồi ở trên tảng đá, khẽ hất cái cằm nhỏ.
Ôn Vũ và Triệu Yến nhìn nhau, che miệng cười: "Được, vậy ai làm hoàng hậu, ai làm sủng phi đây?"
Bạn nhỏ Ngu Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, để Triệu Yến làm hoàng hậu, Ôn Vũ làm sủng phi.
"Tại sao chị không được làm hoàng hậu?" Ôn Vũ cười trêu nhóc.
Ngu Lân nghiêm túc nhìn cô nhóc một chút: "Hết thảy đều do Hoàng Thượng định đoạt, hai chị chỉ có thể nghe lệnh." Sau đó, lặng lẽ ghé vào tai Ôn Vũ nói, bởi vì cô bé hấp dẫn hơn, cho nên được làm sủng phi.
Lời này cũng khiến cho Ôn Vũ cao hứng, ba bạn nhỏ bắt đầu khoái trá chơi đùa.
Lúc này, Chung Nghi Bân đã chiên trứng gà xong, đưa cho đại ca ăn, lại bị Ngu Đường tiện tay cướp đi mất: "Tối hôm qua lúc anh nhắn tin cho tôi đã nói gì?"
Đại ca Chung gia khẽ nhíu mày, nhìn trứng chiên tình yêu đệ đệ đã chiên cho mình, lại suy nghĩ về uy tín của thương nhân... Anh vươn tay ra cướp cái dĩa về: "Dĩa tiếp theo sẽ cho cậu, cái này là của tôi."
Dường như thoáng cái thế giới đã yên tĩnh lại, mọi người kinh ngạc nhìn qua bên này, Ôn Tình vừa mới cầm lấy trứng gà liền đánh rơi xuống đất một cái bộp.
Khán giả trước màn ảnh cũng yên lặng một giây, sau đó...
【 Á á á á á! Chung Khâm á! 】
【 Chung tổng như vầy là cố ý, cố ý phải hông... 】
【 Chồi ôi, vừa mới lên thuyền CP huynh đệ, trong nháy mắt đã lật thuyền rồi! 】
Mặt của Sở Khâm nhịn không được lại đỏ hơn nữa, nhưng cậu vẫn nhận lấy dĩa trứng chiên. Đại ca Chung gia vốn đang vui vẻ, rốt cục đệ đệ nhà mình cũng có cơ hội hiếu kính với ca ca rồi, không ngờ lại thấy được một màn như thế, máy quay cho ca ca một đặc tả. Nhưng mà từ đầu tới cuối vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, chỉ là cặp mắt thâm thúy kia lại hơi mở to ra một ít.
Có bà xã liền quên ca, thấy vợ liền quên đệ.
"Nam nhân trên đời này đều chỉ được như vậy thôi." Bạn nhỏ Ngu Lân gật gù nói.
Cậu nhóc chỉ cao cỡ 1 thước, đung đưa cặp tai dão nói một câu không khác gì ông cụ non, nhất thời manh đến mức mấy khán giả trước màn ảnh đều hú hét.
"Nhóc biết nhiều thiệt đó." Mộ Sa dùng sức nhịn cười, duỗi tay xoa đầu cậu nhỏ.
Ngu Lân né cái tay đang xoa đầu mình ra, lộ ra bộ mặt thâm tình tang thương nhìn hết lòng người dễ thay đổi. Cái biểu tình này quá thú vị, cho nên hậu kỳ liền cố ý phóng lớn, còn đính kèm theo chữ "tang thương" nữa.
"Ha ha ha ha..." Mọi người nhịn không được cười cậu nhóc.
Ở đây không phải tổng tài đại thiếu gia thì chính là ngôi sao, trên cơ bản là không ai biết làm cơm cả. Lúc mọi người đang luống cuống tay chân, bóng dáng Chung Nghi Bân thong dong làm cơm lại đặc biệt đột ngột.
Triệu Hú tay chân vụng về xắt đồ ăn, bỏ rau và gạo vào trong nồi nấu cháo rau, bởi vì kỹ thuật xắt rau không tốt, anh xắt rau thành từng miếng lớn, thoạt nhìn cứ như để nhúng lẩu vậy. Ôn Tình trộn trứng gà và bột mì, chuẩn bị làm bánh rán. Mộ Thần quay đầu nhìn Mộ Sa, ý bảo cô đi làm cơm: "Ca ca tỷ tỷ của người ta đều đi nấu cơm, có phải là chị nên biểu thị chút gì không?"
"Ca ca tỷ tỷ nấu cơm, đó là do đệ đệ muội muội còn nhỏ tuổi, em coi Chung tổng người ta kìa." Mộ Sa hất hất cằm, ngón tay chỉ về phía Chung Nghi Bân đang chăm chú chiên trứng, "Đệ đệ trưởng thành nên hiếu kính tỷ tỷ, biết chưa hả?"
Chị em Mộ gia lại mở ra hình thức đấu võ mồm, sau khi Ôn Tình làm được một cái bánh rán, hai người bọn họ còn chưa tranh ra ai sẽ là người đi nấu cơm nữa.
Màn ảnh chuyển tới chỗ hai cặp anh em, Ngu Đường khoanh tay ngồi ở một bên, hoàn toàn không có ý định nấu cơm.
"Cậu không đi nấu cơm à?" Đại ca Chung gia quay đầu nhìn về phía Ngu Đường, thực sự nhịn không được muốn khoe khoang một chút.
Ngu Đường khẽ nhíu mày, chớp mắt với đệ đệ mình, kêu nhóc nhìn đệ đệ nhà người ta. Ngu Lân làm bộ như không thấy được, xoay người đi chơi với hai cô bé.
"Chúng ta chơi sắm vai đi, em diễn Hoàng Thượng, hai chị diễn hoàng hậu và sủng phi." Ngu Lân ngồi ở trên tảng đá, khẽ hất cái cằm nhỏ.
Ôn Vũ và Triệu Yến nhìn nhau, che miệng cười: "Được, vậy ai làm hoàng hậu, ai làm sủng phi đây?"
Bạn nhỏ Ngu Lân nghiêm túc suy nghĩ một chút, để Triệu Yến làm hoàng hậu, Ôn Vũ làm sủng phi.
"Tại sao chị không được làm hoàng hậu?" Ôn Vũ cười trêu nhóc.
Ngu Lân nghiêm túc nhìn cô nhóc một chút: "Hết thảy đều do Hoàng Thượng định đoạt, hai chị chỉ có thể nghe lệnh." Sau đó, lặng lẽ ghé vào tai Ôn Vũ nói, bởi vì cô bé hấp dẫn hơn, cho nên được làm sủng phi.
Lời này cũng khiến cho Ôn Vũ cao hứng, ba bạn nhỏ bắt đầu khoái trá chơi đùa.
Lúc này, Chung Nghi Bân đã chiên trứng gà xong, đưa cho đại ca ăn, lại bị Ngu Đường tiện tay cướp đi mất: "Tối hôm qua lúc anh nhắn tin cho tôi đã nói gì?"
Đại ca Chung gia khẽ nhíu mày, nhìn trứng chiên tình yêu đệ đệ đã chiên cho mình, lại suy nghĩ về uy tín của thương nhân... Anh vươn tay ra cướp cái dĩa về: "Dĩa tiếp theo sẽ cho cậu, cái này là của tôi."
/100
|