Sáng sớm hôm sau, Mẫu Đơn tỉnh lại trong lòng Yến vương, nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của điện hạ, trái tim nàng như uống phải mật ngọt vậy, ngọt ngào, loại cảm giác này nàng chưa từng trải qua bao giờ. Nàng vừa mở mắt, Yến vương cũng đã tỉnh lại, chống người hôn lên trán nàng một cái xong mới bước xuống giường, mặc áo khoác vào, lại kéo kéo cái chuông ở đầu giường. Đậu Nhi, Thuý Nhi, Thư Hương, Thư Hoạ mấy nha hoàn nối đuôi nhau đi vào. Yến Vương thì được Thư Hoạ bưng một chậu nước rửa mặt. Đậu Nhi, Thuý Nhi thì hầu hạ Mẫu Đơn xuống giường, rửa mặt trang điểm.
Sau khi ăn sáng xong, Yến vương liền đi nha môn. Mẫu Đơn thì ở trong phòng với Tử An. Tử An xem sách còn nàng thì vẫn sửa sang sổ sách. Nói ra thì tuy rằng nàng hiểu những sổ sách, bảng báo cáo tài chính của đời sau, cũng học theo một hồi nhưng rốt cuộc cũng không quá tinh thông, còn tốn chút thời gian, tiêu hao sức lực. Nàng định luyện tập nhiều hơn. Nàng định sau khi tinh thông hết việc thống kê tài chính của đời sau này thì lúc đó mới giao lại cho Yến vương.
Tử An đã xem sách được 1 canh giờ, lại tiếp tục luyện chữ thêm 1 canh giờ nữa. Tới bữa trưa thì 2 người ăn trưa trong phủ. Mẫu Đơn sai nhà bếp làm món gà sợi nấm tuyết, cá hoa quế cắt miếng, măng trắng xào cải non, tóm lại đồ ăn trên bàn đủ cho 2-3 người ăn, ăn không hết thì thưởng cho bọn nha hoàn bên dưới.
Mấy ngày nay cái gì nên giao thì Lưu ma ma đã giao hết cho Mẫu Đơn. Khoảng thời gian này thì không xuất hiện trước mặt Mẫu Đơn, không ngờ vừa ăn trưa xong, Lưu ma ma đột nhiên tới đây. Tới khi Lưu ma ma tiến vào, Mẫu Đơn thấy đôi mắt bà đỏ hết, nàng vội hỏi: “Lưu ma ma, bà sao vậy?”
Lưu ma ma hành lễ xong, giọng run run nói: “Lão nô tới đây là để xin nghỉ phép với vương phi. Sáng nay lão nô nhận được thư từ quê nhà báo rằng lão đệ đệ bệnh nặng, hy vọng lão nô có thể quay về gặp lão đệ đệ một lần cuối.”
Mẫu Đơn dĩ nhiên không ngăn cản mà đồng ý ngay, còn bảo xe ngựa của vương phủ tiễn Lưu ma ma về quê nhà.
Về cơ bản mọi chuyện trong vương phủ đều do Lưu ma ma quản lý. Lưu ma ma rời đi lần này, mọi chuyện đều dồn lên người Mẫu Đơn. May mà vương phủ không có chuyện gì lớn, chỉ là qua 2 ngày nữa là phải kiểm tra sổ sách của các phòng các ty, trước đó nàng đã học hơn nửa tháng, một mình nàng xem sổ sách thì không có vấn đề gì.
Chớp mắt đã qua hai ngày sau, ngày hôm đó Vệ Lang Yến đã đi nha môn từ sớm, Mẫu Đơn ăn sáng xong liền đợi ở thư phòng. Không bao lâu thì Thư Hoạ tiến vào, nói rằng người của các phòng các ty đã đợi ở bên ngoài. Mẫu Đơn sai người gọi toàn bộ vào đây. Tất cả đều là những người làm lâu năm của vương phủ, là quản sự của mỗi phòng mỗi ty, quản lý việc ăn mặc ở của vương phủ.
Đợi sau khi các phòng các ty trình sổ sách lên, Mẫu Đơn xem một vòng, lông mày nhịn không được bắt đầu nhíu lại. Nói ra thì từ lúc bắt đầu, sau khi nàng tiếp nhận sổ sách từ chỗ Lưu ma ma thì luôn cảm thấy các khoản mục này rất hỗn loạn, hơn nữa các khoản mục cũng hơi kỳ lạ.
Thoạt tiên chủ tử trong vương phủ chỉ có Yến vương và tiểu thế tử hai người, nô tài hầu hạ tổng cộng 103 người, thị vệ 49 người. ngân lượng cần chi cho vương phủ mỗi tháng gần vạn lượng bạc (*vạn lượng = 10.000 lượng), đây thực sự là hơi nhiều rồi. Gia đình bình thường ở bên ngoài, 1-2 lượng bạc là đã đủ cho 4 người trong một tháng. Trước kia nàng đã xem qua việc ăn mặc ở của Yến vương và tiểu thế tử ở vương phủ, không hẳn là quá xa hoa, so với rất nhiều danh gia vọng tộc khác thì ngược lại còn rất đạm bạc. Bọn hạ nhân trong phủ thì việc ăn mặc ở dĩ nhiên không thể tốt hơn Yến vương nhưng đều ở mức độ ăn no mặc ấm.
Yến vương và tiểu thế tử mỗi tháng mua 4 bộ y phục. Bọn hạ nhân trong phủ thì mỗi tháng 1 bộ y phục. Yến vương không có bất kỳ thị thiếp nào, chỉ có việc ăn mặc ở của Yến vương, tiểu thế tử và bọn nô tài thị vệ này mà một tháng xài trên dưới 1 vạn lượng bạc thật sự là quá nhiều rồi.
Mẫu Đơn nhíu mày nhìn sổ sách trên tay, trên đó ghi là ty Tích Tân. Ty Tích Tân quản lý tất cả than củi cần dùng trong mùa đông của vương phủ. Trên đó ghi chi phí mua than, củi tháng này là 374 lượng, trên đó không có ghi giá cả cụ thể của than và củi, chỉ ghi mua than Ngân Sương thượng hạng 500 cân, củi 500 bó, ngoài ra còn có than đen 2000 cân.
Trong vương phủ chỉ có phòng của Yến vương và tiểu thế tử dùng than Ngân Sương thượng hạng, bọn nô tài còn lại đều dùng than đen. Than Ngân Sương đốt bền, một chậu có thể đốt được 1 ngày. Thời điểm này trong phòng đều đặt 4 chậu than Ngân Sương, 1 ngày dùng nhiều lắm cũng trên dưới 10 cân là cùng. 500 cân một tháng nhất định là còn dư. Bọn nha hoàn và hạ nhân trong phủ đều là mấy người một phòng, một phòng đặt 2 chậu than đen, 2000 cân than đen cũng đủ dùng rồi.
Mấy thứ than củi này nhất định là dư rồi, hơn nữa giá cả cũng không đúng.
Nàng nhịn không được nói: “Trên đây viết than Ngân Sương thượng hạng 500 cân, củi 500 bó, ngoài ra còn có than đen 2000 cân, chi phí mua là 374 lượng bạc, ngươi nói xem những thứ này đã dùng bao nhiêu tiền? Than Ngân Sương bao nhiêu tiền một cân, củi bao nhiêu tiền một bó, than đen bao nhiêu tiền một cân?”
Người nọ lau lau mồ hôi trán, đứng tại chỗ không dám ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Hồi… hồi bẩm vương phi, than Ngân Sương năm trăm tiền một cân, củi 8 tiền một bó, than đen 60 tiền một cân.”
Mẫu Đơn nghe vậy, nhịn
Sau khi ăn sáng xong, Yến vương liền đi nha môn. Mẫu Đơn thì ở trong phòng với Tử An. Tử An xem sách còn nàng thì vẫn sửa sang sổ sách. Nói ra thì tuy rằng nàng hiểu những sổ sách, bảng báo cáo tài chính của đời sau, cũng học theo một hồi nhưng rốt cuộc cũng không quá tinh thông, còn tốn chút thời gian, tiêu hao sức lực. Nàng định luyện tập nhiều hơn. Nàng định sau khi tinh thông hết việc thống kê tài chính của đời sau này thì lúc đó mới giao lại cho Yến vương.
Tử An đã xem sách được 1 canh giờ, lại tiếp tục luyện chữ thêm 1 canh giờ nữa. Tới bữa trưa thì 2 người ăn trưa trong phủ. Mẫu Đơn sai nhà bếp làm món gà sợi nấm tuyết, cá hoa quế cắt miếng, măng trắng xào cải non, tóm lại đồ ăn trên bàn đủ cho 2-3 người ăn, ăn không hết thì thưởng cho bọn nha hoàn bên dưới.
Mấy ngày nay cái gì nên giao thì Lưu ma ma đã giao hết cho Mẫu Đơn. Khoảng thời gian này thì không xuất hiện trước mặt Mẫu Đơn, không ngờ vừa ăn trưa xong, Lưu ma ma đột nhiên tới đây. Tới khi Lưu ma ma tiến vào, Mẫu Đơn thấy đôi mắt bà đỏ hết, nàng vội hỏi: “Lưu ma ma, bà sao vậy?”
Lưu ma ma hành lễ xong, giọng run run nói: “Lão nô tới đây là để xin nghỉ phép với vương phi. Sáng nay lão nô nhận được thư từ quê nhà báo rằng lão đệ đệ bệnh nặng, hy vọng lão nô có thể quay về gặp lão đệ đệ một lần cuối.”
Mẫu Đơn dĩ nhiên không ngăn cản mà đồng ý ngay, còn bảo xe ngựa của vương phủ tiễn Lưu ma ma về quê nhà.
Về cơ bản mọi chuyện trong vương phủ đều do Lưu ma ma quản lý. Lưu ma ma rời đi lần này, mọi chuyện đều dồn lên người Mẫu Đơn. May mà vương phủ không có chuyện gì lớn, chỉ là qua 2 ngày nữa là phải kiểm tra sổ sách của các phòng các ty, trước đó nàng đã học hơn nửa tháng, một mình nàng xem sổ sách thì không có vấn đề gì.
Chớp mắt đã qua hai ngày sau, ngày hôm đó Vệ Lang Yến đã đi nha môn từ sớm, Mẫu Đơn ăn sáng xong liền đợi ở thư phòng. Không bao lâu thì Thư Hoạ tiến vào, nói rằng người của các phòng các ty đã đợi ở bên ngoài. Mẫu Đơn sai người gọi toàn bộ vào đây. Tất cả đều là những người làm lâu năm của vương phủ, là quản sự của mỗi phòng mỗi ty, quản lý việc ăn mặc ở của vương phủ.
Đợi sau khi các phòng các ty trình sổ sách lên, Mẫu Đơn xem một vòng, lông mày nhịn không được bắt đầu nhíu lại. Nói ra thì từ lúc bắt đầu, sau khi nàng tiếp nhận sổ sách từ chỗ Lưu ma ma thì luôn cảm thấy các khoản mục này rất hỗn loạn, hơn nữa các khoản mục cũng hơi kỳ lạ.
Thoạt tiên chủ tử trong vương phủ chỉ có Yến vương và tiểu thế tử hai người, nô tài hầu hạ tổng cộng 103 người, thị vệ 49 người. ngân lượng cần chi cho vương phủ mỗi tháng gần vạn lượng bạc (*vạn lượng = 10.000 lượng), đây thực sự là hơi nhiều rồi. Gia đình bình thường ở bên ngoài, 1-2 lượng bạc là đã đủ cho 4 người trong một tháng. Trước kia nàng đã xem qua việc ăn mặc ở của Yến vương và tiểu thế tử ở vương phủ, không hẳn là quá xa hoa, so với rất nhiều danh gia vọng tộc khác thì ngược lại còn rất đạm bạc. Bọn hạ nhân trong phủ thì việc ăn mặc ở dĩ nhiên không thể tốt hơn Yến vương nhưng đều ở mức độ ăn no mặc ấm.
Yến vương và tiểu thế tử mỗi tháng mua 4 bộ y phục. Bọn hạ nhân trong phủ thì mỗi tháng 1 bộ y phục. Yến vương không có bất kỳ thị thiếp nào, chỉ có việc ăn mặc ở của Yến vương, tiểu thế tử và bọn nô tài thị vệ này mà một tháng xài trên dưới 1 vạn lượng bạc thật sự là quá nhiều rồi.
Mẫu Đơn nhíu mày nhìn sổ sách trên tay, trên đó ghi là ty Tích Tân. Ty Tích Tân quản lý tất cả than củi cần dùng trong mùa đông của vương phủ. Trên đó ghi chi phí mua than, củi tháng này là 374 lượng, trên đó không có ghi giá cả cụ thể của than và củi, chỉ ghi mua than Ngân Sương thượng hạng 500 cân, củi 500 bó, ngoài ra còn có than đen 2000 cân.
Trong vương phủ chỉ có phòng của Yến vương và tiểu thế tử dùng than Ngân Sương thượng hạng, bọn nô tài còn lại đều dùng than đen. Than Ngân Sương đốt bền, một chậu có thể đốt được 1 ngày. Thời điểm này trong phòng đều đặt 4 chậu than Ngân Sương, 1 ngày dùng nhiều lắm cũng trên dưới 10 cân là cùng. 500 cân một tháng nhất định là còn dư. Bọn nha hoàn và hạ nhân trong phủ đều là mấy người một phòng, một phòng đặt 2 chậu than đen, 2000 cân than đen cũng đủ dùng rồi.
Mấy thứ than củi này nhất định là dư rồi, hơn nữa giá cả cũng không đúng.
Nàng nhịn không được nói: “Trên đây viết than Ngân Sương thượng hạng 500 cân, củi 500 bó, ngoài ra còn có than đen 2000 cân, chi phí mua là 374 lượng bạc, ngươi nói xem những thứ này đã dùng bao nhiêu tiền? Than Ngân Sương bao nhiêu tiền một cân, củi bao nhiêu tiền một bó, than đen bao nhiêu tiền một cân?”
Người nọ lau lau mồ hôi trán, đứng tại chỗ không dám ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Hồi… hồi bẩm vương phi, than Ngân Sương năm trăm tiền một cân, củi 8 tiền một bó, than đen 60 tiền một cân.”
Mẫu Đơn nghe vậy, nhịn
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/143
|