Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 107 - Chương 107

/143


Editor: Vanny

Mười ngày này Mẫu Đơn cũng không nhàn rỗi. Nàng tìm mấy tỷ muội đã xuất giá của Thẩm gia qua đây nói chuyện, ngoài ra còn nhờ mấy tỷ muội Thẩm gia này mời tất cả các tiểu thư khuê các hoặc các bằng hữu mà bọn họ quen biết tới vương phủ một chuyến.

Thẩm Doanh và Thẩm Phương Hoa của chi phụ Thẩm gia đều gả tới Lâm Hoài. Phương Lan và Nhạn Dung hai người cũng quen biết mấy khuê mật ở Bình Lăng, lại thêm mấy tỷ muội Thẩm gia bên chi kia cũng quen biết không ít tiểu thư khuê các. 3 ngày sau đã dẫn đến không ít người, Mẫu Đơn sai bọn nha hoàn sau khi bưng trà và điểm tâm vào thì lui ra, không ai biết vương phi ở đây là muốn nói chuyện gì với họ.

Thoáng chốc một ngày đã trôi qua, cả người Mẫu Đơn choáng váng dữ dội, nhưng vẫn phải kiên trì tiễn các tiểu thư khuê các ra về. Tới khi về phòng, vẻ mặt nàng không che dấu được sự vui sướng.

Cứ như vậy qua mấy ngày, ngày mai chính là ngày vương phủ mở tiệc chiêu đãi các phu nhân danh gia vọng tộc và các phu nhân tiểu thư quan gia. Mẫu Đơn đã sai người chuẩn bị xong từ lâu. 2 ngày trước nàng cũng mời đại phu kê phương thuốc chống nghén, 2 ngày nay cũng ăn được chút thức ăn, người cũng có sức lực hơn.

Sáng hôm sau, trong sảnh lớn nhất ở phía Tây vương phủ bày rất nhiều chậu than, sảnh Tây to như vậy cũng trở nên ấm áp, 4 góc ở sảnh Tây mỗi góc đặt 1 cái bình sứ Thanh Hoa cao nửa người, bên trong cắm những cành mai vàng đẹp đẽ xanh tươi thấm đẫm sương sớm, ở giữa bày không ít bàn tiệc, trên đó để đủ loại điểm tâm, có nha hoàn ra ra vào vào rất bận rộn.

Tới khi quản gia mời người tiến vào, Mẫu Đơn vội tiếp đón. Khoảng thời gian này nàng gầy vô cùng, mọi người đều tưởng rằng nàng lo lắng cho Yến vương, 1 người tới thì 1 người khuyên, đều khuyên nàng quá vất vả rồi đừng ảnh hưởng sức khoẻ, Mẫu Đơn đều cười tươi đáp lại.

Khi người đã đến đông đủ rồi, mọi người lần lượt ngồi xuống. Phu nhân nhà họ Vương, danh gia vọng tộc ở Bình Lăng lo lắng nhìn Mẫu Đơn nói: “Vương phi, người phải chăm sóc sức khoẻ của mình đấy. Bây giờ điện hạ đang đánh trận ở bên ngoài, người lo lắng nhất chắc chắn là vương phi rồi. Vương phi phải cố gắng bảo trọng.”

Con dâu của Vương phu nhân Triệu thị cũng nói: “Còn không phải sao, vương phi phải bảo trọng.”

Lời này vừa nói, các quan gia phu nhân và các phu nhân vọng tộc đều bắt đầu phụ hoạ theo, đều bảo Mẫu Đơn phải bảo trọng sức khoẻ đừng quá vất vả.

Mẫu Đơn thở dài nói: “Bây giờ điện hạ ở bên ngoài, ta sao có thể an tâm được. Trong lòng vừa hoảng sợ vừa lo lắng.”

Phu nhân Tuyên Nghĩa Lang nhà họ Lý - Tôn thị nghi hoặc nói: “Vương phi lo lắng điều gì?”

Những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, đều hiểu vì sao vương phi thiết yến chiêu đãi bọn họ lần này. Cho dù trong đó có nhiều phu nhân không tình nguyện móc tiền ra, không tình nguyện tới, nhưng bọn họ lại không thể không tới, thậm chí lát nữa vương phi nói rõ tình hình, bọn họ không thể không móc bạc ra. Bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rõ cuộc chiến giữa Yến vương và Tuyên đế có ý nghĩa như thế nào, hàm ý nếu Yến vương thắng trận chiến này, vậy thì Yến vương nhất định thừa thắng xông lên đánh tới An Dương. Nếu Yến vương chiến thắng thì thiên hạ này sẽ đổi chủ. Bọn họ sao dám đắc tội với Yến vương có khả năng sẽ trở thành hoàng đế sau này và vị vương phi này chứ.

Người của đô thành Bình Lăng đều hiểu rất rõ ràng, biết rõ tình cảm của Yến vương đối với vị vương phi này. Nếu thiên hạ đổi chủ, vậy vị vương phi trước mắt này nói không chừng có thể trở thành người tôn quý nhất trên đời này. Bọn họ đắc tội không nổi và cũng không dám đắc tội, thậm chí nghĩ nếu có thể dùng một chút tiền bạc này thể hiện tốt ở trước mặt vương phi thì hà cớ gì lại không làm.

Mẫu Đơn buồn rầu nói: “Điện hạ chinh chiến ở bên ngoài nhưng trong thành cũng không an ổn. Những người vô gia cư tị nạn tới Bình Lăng, thiếu ăn thiếu mặc. Bây giờ bọn họ đều ở đất phong của điện hạ, đây đều là trách nhiệm của điện hạ. Nhưng điện hạ chinh chiến ở bên ngoài, cũng không thể chăm lo cho bọn họ. Bọn họ càng ngày càng đáng thương, trong lòng ta vô cùng lo lắng, luôn nghĩ làm sao có thể gánh vác một phần giúp điện hạ, chẳng qua ta chỉ là một phụ nhân, thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.”

Bỗng nhiên, Triệu thị - con dâu của Vương phu nhân nhà vọng tộc kia nói: “Vương phi, trái lại dân phụ có một cách.”

Mẫu Đơn à một tiếng, cười nói: “Đại thiếu phu nhân ngài cứ nói thử xem có cách gì.”

Triệu thị cười nói: “Những người như chúng dân phụ từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, chưa từng thấy qua nỗi khổ của nhân gian. Mấy ngày trước dân phụ nghe cha nói qua những nạn dân đó khai khẩn đất hoang, nói rằng thê thảm vô cùng, áo quần rách rưới, ăn không đủ no khiến người nghe thì đau lòng, người thấy thì rơi lệ. Thật ra dân phụ nghĩ, nếu chúng ta tiết kiệm một chút, tiết kiệm 1 ít bạc từ các chi phí ăn mặc ở hàng ngày là có thể giúp đỡ bọn họ rồi. Dân phụ đề nghị chi bằng mỗi người quyên một ít ngân lượng, nếu trong nhà thật sự không giàu có thì cũng có thể quyên quần áo không dùng đến hay các vật dụng cần thiết.”

Mắt Mẫu Đơn sáng rực, nhìn Triệu thị: “Những lời Vương đại thiếu phu nhân nói không sai, là một cách hay. Chúng ta có tiền quyên tiền, không tiền quyên quần áo, vải bông không dùng đến và các vật dụng cần thiết đều được. Cách này rất hay.”

Phía dưới lâp tức có mấy người phụ hoạ theo: “Đúng vậy, đây là một cách hay.”

Đại phu nhân nhà họ Vương nhìn vào mắt con dâu, cười nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status