Nhắc tới Thi Bảo Thu, sắc mặt Vệ An Cảnh hiện lên tia dịu dàng nhưng lại có chút thẹn quá hoá giận, hung dữ nói: “Bảo Thu có thai rồi, hiện đang ở Hàm Hàm dưỡng thai.” Vừa nghĩ tới Thi Bảo Thu không biết tốt xấu kia hắn ta liền tức giận.
Thái hậu vừa nghe nhắc tới Thi Bảo Thu thì khóc lóc thảm thiết hơn. Lúc này so sánh, bà ta thực sự không bài xích xuất thân của vợ lão thất nữa, thái hậu chộp lấy cánh tay của Mẫu Đơn, khóc ròng: “Mẫu Đơn ơi, con hãy khuyên khuyên Lục ca của con đi. Nó đó, nó muốn Thi Bảo Thu làm chính phi. Điều này làm sao được chứ.” Trong lòng bà ta thật sự đau khổ lắm, đứa nào đứa nấy đều không nghe lời bà ta, tuỳ ý làm bậy.
Trong lòng Mẫu Đơn thầm nghĩ, coi như tiểu tử ngươi có chút lòng, nếu như lát nữa hoàng thượng có làm gì ngươi thì nàng nói hộ hắn một chút tình nghĩa cũng không phải là không được.
Bên tai vẫn là tiếng khóc lóc ầm ĩ của thái hậu, hạ nhân bên ngoài thông báo: “Hoàng thượng giá đáo.” Tới khi nam nhân mặc áo bào màu vàng sáng bước vào, thái hậu lập tức xông tới, kéo góc áo của Yến đế, ra sức mắng: “Ngươi nói xem sao tâm địa ngươi có thể độc ác như vậy. Nó là Lục ca của ngươi đó…”
Yến đế vươn tay, ngắt lời của thái hậu: “Được rồi, mẫu hậu. Cả đường đi vất vả mệt nhọc thì vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi. Viện cho mẫu hậu ở đã sai người dọn dẹp xong rồi, vậy thì trẫm sẽ sai người dẫn mẫu hậu qua!”
Thái hậu khóc nói: “Bổn cung không đi, trái lại ngươi nói cho bổn cung nghe xem tại sao ngươi lại đối xử với Lục ca của ngươi như vậy?”
Sắc mặt Yến đế lạnh đi mấy phần, hắn cũng không nhìn thái hậu mà chỉ nhìn Vệ An Cảnh đang bị thị vệ ép quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Mẫu hậu không biết tại sao ư? Huynh ấy đã làm chuyện gì? Mẫu hậu không phải rất rõ ràng ư, hay là bây giờ mẫu hậu còn giữ ý định đó? Muốn trẫm chắp tay nhường hoàng vị cho huynh ấy?”
Sắc mặt thái hậu kịch biến, sắc mặt Mẫu Đơn thì bình tĩnh, còn bọn thị vệ thì làm như không nghe thấy lời này. Yến đế không nói thêm gì với thái hậu nữa, xoay người nhìn Vệ An Cảnh đang bị ép quỳ ở dưới đất, sau đó nhấc chân đạp vào người hắn ta. Cả người hắn ta ngửa đầu ngã về phía sau nghe bịch một tiếng lớn.
Thị vệ tránh ra, Mẫu Đơn cũng lui về đứng dưới mái hiên. Cả người thái hậu thì vẫn chưa phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn Vệ Lang Yến, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại, lập tức muốn đi lên ngăn cản Yến đế. Yến đế vung tay lên, thị nữ tiến lên giữ chặt thái hậu, Yến đế lại đá thêm một cái nữa lên người Vệ An Cảnh, lạnh lùng nói: “Nếu đã muốn ngôi vị hoàng đế thì phân cao thấp với trẫm là được rồi, hà tất phải bắt một nữ nhân ra uy hiếp trẫm.” Còn là nữ nhân mà hắn yêu nhất nữa chứ, vừa nghĩ là biết trong lòng tức giận cỡ nào, hắn lại đá tiếp một cái.
Vệ An Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hơi nhếch nhác, hắn ta nói: “Tuy rằng có dự định đó nhưng cuối cùng thần cũng không làm tới bước đó. Hoàng thượng, người trói thần lại như vậy làm gì chứ, chi bằng thả thần ra. Chúng ta quang minh chính đại đánh một trận.”
Yến đế nghe vậy, khoé môi nhẹ nhếch, hơi châm biếm: “Như ngươi mong muốn.” Lập tức có thị vệ tiến lên cởi trói cho Vệ An Cảnh.
Quyền cước công phu của Vệ An Cảnh không tốt bằng Yến đế. Từ nhỏ Yến đế đã thích múa đao lộng thương, lại ở chiến trường rèn luyện nhiều năm như vậy, Vệ An Cảnh đâu phải là đối thủ của hắn. Chỉ trong chốc lát đã bị hắn đánh ngã dưới đất. vệ An Cảnh không phục, vùng vẫy muốn đứng dậy từ dưới đất. Cả vóc dáng cao lớn như vậy mà phải chật vật vùng vẫy đứng lên, ngay cả Mẫu Đơn cũng thấy hắn ta thật đúng là ngang ngược, trong lòng thật sự không có chút nào đồng tình.
Yến đế lại đá qua một cái, lúc này thái hậu đã không kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng khóc rống: “Hoàng thượng, ngươi đang làm gì chứ, nó là Lục ca của ngươi đó. Ngươi có phải muốn đánh chết nó thì mới cam tâm không.”
Lúc này Yến đế mới dừng lại, sai người áp giải Cảnh vương chờ xử lý. Cuối cùng cũng không có xử lý, tự mình đích thân đánh hắn ta một trận là được rồi, lại thêm thái hậu ở bên tai khóc lóc thảm thiết, chỉ đành thôi vậy.
Tuy rằng không có xử lý Cảnh vương nhưng Yến đế lại giữ hắn ta ở lại vương phủ, chung quy cũng là huynh đệ của mình. Hắn vẫn rất hiểu Cảnh vương. Hắn giữ Cảnh vương ở lại Bình Lăng giúp hắn xử lý một ít việc triều chính. Nói ra thì Cảnh vương rất không tình nguyện, vương phủ ở Hàm Hàm của hắn ta còn có chuyện chưa xử lý, vừa nghĩ tới Thi Bảo Thu từ chối hắn ta, trong lòng liền
Thái hậu vừa nghe nhắc tới Thi Bảo Thu thì khóc lóc thảm thiết hơn. Lúc này so sánh, bà ta thực sự không bài xích xuất thân của vợ lão thất nữa, thái hậu chộp lấy cánh tay của Mẫu Đơn, khóc ròng: “Mẫu Đơn ơi, con hãy khuyên khuyên Lục ca của con đi. Nó đó, nó muốn Thi Bảo Thu làm chính phi. Điều này làm sao được chứ.” Trong lòng bà ta thật sự đau khổ lắm, đứa nào đứa nấy đều không nghe lời bà ta, tuỳ ý làm bậy.
Trong lòng Mẫu Đơn thầm nghĩ, coi như tiểu tử ngươi có chút lòng, nếu như lát nữa hoàng thượng có làm gì ngươi thì nàng nói hộ hắn một chút tình nghĩa cũng không phải là không được.
Bên tai vẫn là tiếng khóc lóc ầm ĩ của thái hậu, hạ nhân bên ngoài thông báo: “Hoàng thượng giá đáo.” Tới khi nam nhân mặc áo bào màu vàng sáng bước vào, thái hậu lập tức xông tới, kéo góc áo của Yến đế, ra sức mắng: “Ngươi nói xem sao tâm địa ngươi có thể độc ác như vậy. Nó là Lục ca của ngươi đó…”
Yến đế vươn tay, ngắt lời của thái hậu: “Được rồi, mẫu hậu. Cả đường đi vất vả mệt nhọc thì vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi. Viện cho mẫu hậu ở đã sai người dọn dẹp xong rồi, vậy thì trẫm sẽ sai người dẫn mẫu hậu qua!”
Thái hậu khóc nói: “Bổn cung không đi, trái lại ngươi nói cho bổn cung nghe xem tại sao ngươi lại đối xử với Lục ca của ngươi như vậy?”
Sắc mặt Yến đế lạnh đi mấy phần, hắn cũng không nhìn thái hậu mà chỉ nhìn Vệ An Cảnh đang bị thị vệ ép quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Mẫu hậu không biết tại sao ư? Huynh ấy đã làm chuyện gì? Mẫu hậu không phải rất rõ ràng ư, hay là bây giờ mẫu hậu còn giữ ý định đó? Muốn trẫm chắp tay nhường hoàng vị cho huynh ấy?”
Sắc mặt thái hậu kịch biến, sắc mặt Mẫu Đơn thì bình tĩnh, còn bọn thị vệ thì làm như không nghe thấy lời này. Yến đế không nói thêm gì với thái hậu nữa, xoay người nhìn Vệ An Cảnh đang bị ép quỳ ở dưới đất, sau đó nhấc chân đạp vào người hắn ta. Cả người hắn ta ngửa đầu ngã về phía sau nghe bịch một tiếng lớn.
Thị vệ tránh ra, Mẫu Đơn cũng lui về đứng dưới mái hiên. Cả người thái hậu thì vẫn chưa phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn Vệ Lang Yến, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lại, lập tức muốn đi lên ngăn cản Yến đế. Yến đế vung tay lên, thị nữ tiến lên giữ chặt thái hậu, Yến đế lại đá thêm một cái nữa lên người Vệ An Cảnh, lạnh lùng nói: “Nếu đã muốn ngôi vị hoàng đế thì phân cao thấp với trẫm là được rồi, hà tất phải bắt một nữ nhân ra uy hiếp trẫm.” Còn là nữ nhân mà hắn yêu nhất nữa chứ, vừa nghĩ là biết trong lòng tức giận cỡ nào, hắn lại đá tiếp một cái.
Vệ An Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hơi nhếch nhác, hắn ta nói: “Tuy rằng có dự định đó nhưng cuối cùng thần cũng không làm tới bước đó. Hoàng thượng, người trói thần lại như vậy làm gì chứ, chi bằng thả thần ra. Chúng ta quang minh chính đại đánh một trận.”
Yến đế nghe vậy, khoé môi nhẹ nhếch, hơi châm biếm: “Như ngươi mong muốn.” Lập tức có thị vệ tiến lên cởi trói cho Vệ An Cảnh.
Quyền cước công phu của Vệ An Cảnh không tốt bằng Yến đế. Từ nhỏ Yến đế đã thích múa đao lộng thương, lại ở chiến trường rèn luyện nhiều năm như vậy, Vệ An Cảnh đâu phải là đối thủ của hắn. Chỉ trong chốc lát đã bị hắn đánh ngã dưới đất. vệ An Cảnh không phục, vùng vẫy muốn đứng dậy từ dưới đất. Cả vóc dáng cao lớn như vậy mà phải chật vật vùng vẫy đứng lên, ngay cả Mẫu Đơn cũng thấy hắn ta thật đúng là ngang ngược, trong lòng thật sự không có chút nào đồng tình.
Yến đế lại đá qua một cái, lúc này thái hậu đã không kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng khóc rống: “Hoàng thượng, ngươi đang làm gì chứ, nó là Lục ca của ngươi đó. Ngươi có phải muốn đánh chết nó thì mới cam tâm không.”
Lúc này Yến đế mới dừng lại, sai người áp giải Cảnh vương chờ xử lý. Cuối cùng cũng không có xử lý, tự mình đích thân đánh hắn ta một trận là được rồi, lại thêm thái hậu ở bên tai khóc lóc thảm thiết, chỉ đành thôi vậy.
Tuy rằng không có xử lý Cảnh vương nhưng Yến đế lại giữ hắn ta ở lại vương phủ, chung quy cũng là huynh đệ của mình. Hắn vẫn rất hiểu Cảnh vương. Hắn giữ Cảnh vương ở lại Bình Lăng giúp hắn xử lý một ít việc triều chính. Nói ra thì Cảnh vương rất không tình nguyện, vương phủ ở Hàm Hàm của hắn ta còn có chuyện chưa xử lý, vừa nghĩ tới Thi Bảo Thu từ chối hắn ta, trong lòng liền
/143
|