Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 39 - Chương 39

/143


Thẩm Mẫu Đơn không muốn Thi Bảo Thu dính vào những chuyện này, đứng lên đi tới trước mặt Thi Bảo Thu đỡ cô nương ấy đứng dậy, thấp giọng nói: “Bảo Thu, đừng lo chuyện bao đồng nữa, mau quay về ăn cơm, ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

Thi Bảo Thu cũng biết mình làm ơn mắc oán, khẽ gật đầu, vịn vào tay Thẩm Mẫu Đơn đứng lên. Hai người về chỗ, Thi Bảo Thu không nhìn về phía bên đó nữa, gắp thức ăn trên bàn lặng lẽ ăn. Sau lưng lại vang lên tiếng cầu xin của nữ tử kia: “Gia, nô gia biết lỗi rồi, xin gia cho nô gia một cơ hội.”

“Cút ra!” Giọng nam tử lạnh lùng không mang theo tình cảm gì: “Chẳng qua chỉ nuôi một con chim thôi, không ngờ bây giờ ngay cả chuyện của ta ngươi cũng dám quản, đừng cho rằng ta không biết những chuyện trước đây ngươi đã làm ở hậu trạch. Trước đây ta sủng ái ngươi, mắt nhắm mắt mở tùy ý ngươi sinh sự. Bây giờ chán ngươi, ngươi chả là cái thá gì cả, tới bây giờ chỉ khiến ta càng ngày càng chán ghét ngươi thôi.” Hắn ta dừng một chút: “Ném ả ta ra ngoài.”

Thị vệ sau lưng bắt lấy nữ tử ở dưới đất đi ra ngoài. Nữ tử kia sợ hãi, nước mắt trôi hết lớp phấn son trên mặt, dùng sức giẫy dụa muốn bò về phía nam tử kia: “Gia, nô gia sai rồi, nô gia biết lỗi rồi, xin gia cho nô gia thêm một cơ hội…” Giọng của nữ tử kia càng ngày càng xa.

Trên mặt Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu đều không dễ chịu gì, tuy là nữ tử này có lỗi, nhưng nam nhân này cũng là người bạc tình. Không chỉ nam nhân này bạc tình, nam nhân trong thiên hạ đa phần đều như vậy cả, lúc hắn ta yêu ngươi thì nâng niu bảo vệ ngươi trong lòng bàn tay. Lúc hắn ta không yêu ngươi thì ngươi chỉ là cát bụi ở dưới đất, tùy hắn ta chà đạp.

Thi Bảo Thu không nhịn được liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy thị vệ kia ném nữ tử ra ngoài. Nữ tử kêu rên vì đụng trúng bậc thềm đá ở bên ngoài một trượng, nằm bẹp xuống đất không động đậy được. Sắc mặt Thi Bảo Thu tái nhợt, thế mới biết nam nhân này nhẫn tâm biết bao. Vừa rồi cô nương ấy thiếu chút nữa là đụng chạm hắn ta rồi. Lúc này cô nương ấy càng không dám quay đầu nhìn nam nhân kia, cúi thấp đầu ăn cơm, lại như ngồi trên đống lửa, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cô nương ấy.

Ăn không được bao nhiêu thì không chịu nổi nữa, Thi Bảo Thu ngẩng đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn có vẻ năn nỉ: “Mẫu Đơn tỷ, muội ăn no rồi, muốn lên nghỉ ngơi trước.”

Thẩm Mẫu Đơn nhìn ra sau lưng Thi Bảo Thu, phát hiện nam nhân lúc nãy đang nhìn chằm chằm Thi Bảo Thu một cách đầy hứng thú, dường như nhận ra ánh mắt chú ý của Thẩm Mẫu Đơn. Hắn ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cách ôn hòa lễ độ. Thẩm Mẫu Đơn dời ánh mắt, cười nói với Thi Bảo Thu: “Ăn no rồi thì đi nghỉ ngơi sớm một chút, ta cũng ăn xong rồi. A Hoán, Tư Cúc các ngươi ăn xong rồi thì lên nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Cùng lên lầu rồi vào phòng với Thi Bảo Thu, sắc mặt cô nương ấy vẫn còn tái nhợt, sững sờ ngồi trong phòng. Thẩm Mẫu Đơn rót ly trà đưa cho cô nương ấy. Cô nương ấy nhận lấy ly trà nói tiếng cám ơn, ngẩn ngơ nhìn ly trà trong tay không lên tiếng.

Thẩm Mẫu Đơn cũng không tiện khuyên bảo gì cô nương ấy. Sau đó mỗi bữa ăn đều sợ gặp phải nam nhân kia, Thi Bảo Thu không chịu xuống lầu chỉ ăn ở trong phòng. Đoàn người nghỉ ngơi một ngày ở khách điếm, ngày thứ ba khởi hành đi An Dương. Mấy ngày trước có trận tuyết nhỏ, hai ngày nay trời quang mây tạnh, tuyết bắt đầu tan ra, xe ngựa chạy trên nền tuyết đọng phát ra tiếng kẽo kẹt.

Bây giờ Thẩm Mẫu Đơn, Thi Bảo Thu, Tư Cúc cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Ngoài ra còn có thêm một chiếc xe ngựa chở hành lý của mọi người, cỏ khô, định không ghé thị trấn hay thôn để bổ sung đồ nữa, các thứ trên xe ngựa đủ dùng cho tới An Dương.

Xe ngựa chạy không được bao lâu, phía sau con đường truyền đến tiếng vó ngựa lọc cọc cùng với tiếng kẽo kẹt của xe ngựa chạy trên tuyết. Thẩm Mẫu Đơn vén rèm nhìn qua, chỉ thấy phía sau không ít xe ngựa đi theo. Dẫn đầu là chiếc xe ngựa do hai con ngựa kéo, trận thế khá lớn, những xe ngựa theo sau đều kéo theo xe hàng hóa xe hành lý, đếm sơ qua một cái đã có khoảng gần mười chiếc xe ngựa rồi.

Tới giờ Dậu xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Xe của Thẩm Mẫu Đơn bọn họ vừa dừng lại, xe ngựa phía sau liền lưu loát dừng lại theo. Tới khi nhìn thấy người đứng đầu là nam nhân có duyên gặp mặt một lần ở khách điếm kia xuống xe, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn đã hiểu rõ mấy phần. Nếu đã cùng đi về một hướng thì chắc chắn là đi An Dương rồi, nam tử khí độ bất phàm, thân phận vừa nhìn đã thấy tôn quý rồi, bây giờ còn phải đi tới An Dương cũng chỉ có mấy vị vương gia ở đất phong hoặc là các thế tử thôi, cũng không biết rốt cuộc thân phận của người này là ai.




/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status