Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 48 - Chương 48

/143


Nạn châu chấu ập đến, tam phòng Thẩm gia sau hai tháng thì đã hết lương thực, Thẩm Hoán thấy phụ thân tới chỗ tổ mẫu mượn tiền mua lương thực nhưng lại tay không trở về, vẻ mặt tỷ tỷ u sầu: “Phụ thân, con qua mượn chỗ La đại ca một ít tiền vậy. Hiện tại như vậy cũng không phải là cách, qua một khoảng thời gian nữa, A Hoán phải thi sơ tuyển rồi. Chúng ta nhịn đói cũng không thể để A Hoán nhịn đói được.”

Thẩm Hoán thấy phụ thân mở đôi môi khô nứt, cuối cùng cũng không nói được lời nào, nhìn thấy tỷ tỷ ra ngoài. Tới lúc mặt trời lặn, tỷ tỷ mới trở về, cẩn thận từ trong lòng móc ra mấy lượng bạc vụn, tỷ tỷ cười rất dịu dàng: “Phụ thân, A Hoán, ta mượn được mấy lượng bạc từ chỗ La đại ca.”

Thẩm Hoán thấy mắt tỷ tỷ hơi sưng, biết nhất định là La gia làm khó tỷ ấy, nhưng mà lúc này đệ ấy chẳng dám nói gì cả. Đệ ấy sợ tỷ tỷ đau lòng.

Chỗ tiền mượn về rất nhanh đã đem đi mua lương thực. Trước mắt giá lương thực đắt đỏ như vậy, mấy lượng bạc vụn này cũng không mua được bao nhiêu lương thực, chẳng qua chỉ có thể duy trì mấy ngày. Sau đó phụ thân và tỷ tỷ ra sông bắt cá, lên núi đào rễ cây, tìm trái dại. Lúc này khó khăn lắm mới vượt qua được mấy tháng gian khổ này, lúc đó phụ thân và tỷ tỷ lúc nào cũng để thức ăn lại cho đệ ấy, nói với đệ ấy, bọn họ đã ăn rồi. Nhìn thấy phụ thân và tỷ tỷ tiều tụy, trong lòng Thẩm Hoán khó chịu đến mức muốn khóc. Nhưng đệ ấy không dám, đệ ấy sợ phụ thân và tỷ tỷ đau lòng. Đệ ấy không thể khóc, đệ ấy còn phải cố gắng học, cố gắng thi đậu nho sinh, cố gắng trở thành nho sinh phẩm cấp hơn người. Đệ ấy phải cố gắng để người thân của mình có cuộc sống tốt hơn, không bao giờ phải cẩn thận nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.

Đệ ấy thi rất tốt, rất thuận lợi vượt qua sơ tuyển. Lúc này cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn. Tam phòng Thẩm gia bọn họ cũng vượt qua được, lại nghĩ tới nạn châu chấu này hại chết bao nhiêu người như vậy, trong lòng Thẩm Hoán cũng vẫn căng thẳng. May mắn phụ thân và tỷ tỷ không sao, bọn họ cũng vượt qua được.

Những ngày sau là tới thọ thần của lão gia La gia, tỷ tỷ rất chăm chỉ thêu bức tranh tám con ngựa phi nhanh. Thẩm Hoán không biết rốt cuộc tỷ tỷ và phụ thân ở La gia như thế nào, chỉ biết rằng lúc về sắc mặt của phụ thân rất khó coi, mắt của tỷ tỷ cũng đỏ lên. Đệ ấy âm thầm thề, đệ ấy nhất định phải cố gắng, để La gia không dám khinh thường tỷ tỷ.

Sau đó đệ ấy bận rộn học tập, phải lên thượng kinh An Dương dự thi. Đầu hạ năm sau tỷ tỷ phải thành thân với với đại gia La gia rồi, chắc chắn không thể đi cùng đệ ấy. Phụ thân cũng phải đi Bình Lăng tế tổ cũng không có thời gian. Đệ ấy cảm thấy bản thân đã lớn rồi, không cần người khác đi cùng. Cuối cùng đệ ấy cũng chỉ dẫn theo Lục Nhi lên thượng kinh. Lộ phí đi đường cũng là tỷ tỷ đi mượn, đệ ấy biết rõ, nhưng đệ ấy không có cách nào không để tỷ tỷ đi.

Trên đường lên thượng kinh Thẩm Hoán suy nghĩ rất nhiều lần, nghĩ sau này nhất định phải nỗ lực. Đệ ấy muốn tỷ tỷ và phụ thân phải hãnh diện vì đệ ấy.

Đi hơn một tháng mới tới thượng kinh An Dương, đô thành phồn hoa kia khiến đệ ấy hoa mắt, càng khiến đệ ấy kiên định trong lòng.

Thế nhưng trời cao lại giáng xuống đệ ấy một đòn đả kích nặng nề. Ngày hôm đó đệ ấy một mình đi loanh quanh ở quầy bán sách. Số bạc trên người đệ ấy chỉ đủ để ăn uống thôi, vốn không có đủ để mua sách vở. Mỗi ngày đệ ấy chỉ có thể ở quầy sách xem sách. Lúc đang xem sách, hình như nghe thấy không xa có tiếng ồn ào, đệ ấy vốn không muốn qua xem, chỉ là nhìn thấy mơ hồ một nữ tử đang quỳ dưới đất cầu xin cái gì đó. Đệ ấy tự dưng lại nghĩ tới tỷ tỷ, do dự một hồi, để quyển sách trên tay xuống đi tới chỗ đám người.

Chen vào giữa đám người, đệ ấy thấy một nữ tử thanh tú gầy gò đang quỳ rạp dưới đất cầu xin nam nhân trước mặt cô nương ấy một cách khổ sở: “Trạch Khánh, sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy. Chàng có biết thiếp đợi chàng bao lâu rồi không, nhưng lại nhận được thư từ hôn và tin tức thành thân của chàng. Chàng có biết thiếp đau lòng biết bao. Trạch Khánh, sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy?”

Dáng vẻ của nam nhân đó cũng không tệ, vẻ mặt có vẻ lúng túng. Hắn ta cẩn thận quay đầu nhìn nữ tử đeo châu ngọc đầy đầu bên cạnh, cẩn thận cười cười: “Dương Thạch, nàng đừng hiểu lầm. Nàng ta là cô nương từng đính hôn với ta ở quê nhà. Nhưng bây giờ người ta yêu nhất chính là nàng. Dương Thạch, không phải nàng muốn đi chọn trang sức sao? Bây giờ chúng ta qua đó thôi.”

Thẩm Hoán thấy nữ tử tên Dương Thạch đó khinh thường nhìn nam nhân kia, quay đầu từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới đất kia: “Lúc nãy ngươi nói phò mã của bổn công chúa là nam nhân của ngươi? Thật là láo xược! Người đâu, vả miệng nàng ta cho bổn công chúa, ai bảo nàng ta nhận người quen lung tung!”

Lập tức có phụ nhân tiến lên phía trước kéo nữ tử ở dưới đất lên đánh trái phải vào mặt.

Nam tử có diện mạo dễ nhìn kia có chút khủng hoảng: “Dương Thạch, chẳng qua chỉ là một đứa dân đen, người hà tất phải chấp nhất với nàng ta.”

Thẩm Hoán cũng tức giận công tâm, sải bước đi lên, nhìn thẳng vào Dương Thạch: “Rõ ràng là phò mã của công chúa có lỗi trước. Nữ tử này chẳng qua là chỉ tới hỏi rõ ràng thôi. Công chúa hà tất phải là khó cô nương nhà người ta như vậy?”

Mặc dù đệ ấy chỉ mới 13 tuổi, nhưng dáng người đã khá cao, so với Dương Thạch còn cao hơn một chút. Cơ thể ốm yếu, ngũ quan vẫn là dáng vẻ thiếu niên chưa trưởng thành. Gần như ánh mắt Dương Thạch bị đệ ấy hấp dẫn, cười híp mắt nói: “Vốn là nếu ngươi không tới đây cầu xin, bổn công chúa cũng chỉ thưởng cho nàng ta mấy bạt tay mà thôi. Nay ngươi đột nhiên ra đây thay nàng ta nói chuyện, trong lòng bổn công chúa rất không thoải mái. Cho nên bây giờ quyết định dùng trượng đánh chết nàng ta ngay lập tức.”

Mấy phụ nhân đang vả vào miệng nghe vậy, lập tức tìm mấy côn trượng lại đây. Một người trong đó giữ chặt cô nương kia, người còn lại giơ trượng đánh xuống người cô nương ấy không chút lưu tình.

Thẩm Hoán ngây ra, không thể tin được nhìn công chúa trước mắt. Xem như nàng ta là công chúa, nàng ta làm sao dám kiêu căng hống hách như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ. Đệ ấy lại nghe công chúa này nói: “Thật ra còn một cách có thể cứu cô nương này, ngươi theo bổn công chúa về phủ, bổn công chúa liền tha cho nàng ấy, ngươi thấy sao?”

Sắc mặt Thẩm Hoán tái nhợt, tay nắm


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status