Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 57 - Chương 57

/143


Ánh mắt của La Nam từ từ sáng lên, phải rồi, mẫu thân nói thật đúng. Hắn ta cần gì phải chấp nhất vào quá trình, chỉ cần có kết quả là được rồi, chỉ cần cuối cùng Mẫu Đơn phải gả cho mình là được rồi. Đôi mắt hắn ta nhìn về phía Mẫu Đơn không còn u ám nữa, cơ thể cũng từ từ tiến về trước hai bước.

Sau khi Mẫu Đơn mở cửa phòng rồi, nàng vẫn đứng ở trong phòng chưa từng bước ra ngoài. Bởi vì mấy ngày nay Tư Cúc bận chuyện khác nên hôm nay không có đây, phụ thân và Thẩm Hoán cũng không có đây, cả viện chỉ có Lục Nhi và Tần Niệm Xuân. Tần Niệm Xuân cũng là nghe tiếng ồn ào nên mới chạy tới đây rồi đứng ở cửa phòng, cách Mẫu Đơn chỉ hai bước chân. Nàng ấy thấy bước chân La Nam di chuyển, bỗng nhiên khóe môi hiện lên nụ cười khẩy.

“Mẫu Đơn...” La Nam nhẹ giọng gọi, đôi chân cũng di chuyển về phía trước nửa bước.

Thẩm Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ của hắn ta, trong lòng cũng có chút cảnh giác, lúc đang muốn lui về sau hai bước, đột nhiên thấy La Nam bổ nhào về phía nàng. Sắc mặt Mẫu Đơn tái đi, nháy mắt liền biết lúc nãy La phu nhân đã nói gì bên tai La Nam rồi. Nàng thật không ngờ hai người này lại dám sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy, cả nhà La gia này thật đủ nhẫn tâm.

Cả người có chút tránh không kịp, trơ mắt nhìn La Nam gần xông tới đây. Nàng trông thấy Tần Niệm Xuân đứng ở ngoài cửa phòng đột nhiên nhấc chân, một cước đá vào ngực La Nam. Cả người hắn ta bị đá văng ra phía sau mấy trượng, té xuống bãi đất trống ở trong viện vang lên rầm một tiếng lớn.

Biến cố này khiến những người có mặt đều ngẩn ra, đều không phản ứng kịp. Thẩm Mẫu Đơn liếc nhìn La Nam nằm ở trong viện hồi lâu không thể động đậy, lại chuyển qua gương mặt của Tần Niệm Xuân. Nàng há miệng, vẫn chưa mở miệng hỏi, Tần Niệm Xuân đã cười với nàng: “Cô nương đừng sợ, từ nhỏ một tiểu cô nương như ta sợ gặp phải bọn xấu nên đã đi học võ mấy năm, việc đối phó với mấy tên vô lại như vậy cũng khá nhẹ nhàng.” Nói xong lại từ chỗ Lục Nhi đang đứng bên cạnh nói: “Lục Nhi còn không mau đi báo quan, có người muốn mưu hại cô nương nhà ngươi kìa.”

Cuối cùng Lục Nhi cũng hoàn hồn, sùng bái nhìn Tần Niệm Xuân: “Phải rồi, nô tỳ lập tức đi.” Nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài viện.

Rốt cuộc La phu nhân kia cũng hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ bên cạnh La Nam ở trong sân viện, khóc lóc om sòm: “Con của ta, con không sao chứ. Ôi con của ta, con đừng dọa mẫu thân mà…” Nhìn đứa con bảo bối nửa ngày cũng không động đậy, cuối cùng La phu nhân quay đầu hung dữ nhìn Thẩm Mẫu Đơn, đột nhiên đứng dậy xông về phía Mẫu Đơn kêu lên, trong miệng ồn ào: “Ngươi đã hại con ta, lão nương liều mạng với ngươi.” Kết quả còn chưa kịp xông tới trước mặt Mẫu Đơn đã bị Tần Niệm Xuân một cước đá vào ngực trái, cả người văng ra rớt xuống người nhi tử bà ta, ngực trái đau tới độ thở không ra hơi, trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi vì đau đớn.

Quan sai biết được nhà thông gia của huyện lệnh đại nhân xảy ra chuyện, rất nhanh liền chạy qua, trực tiếp kéo hai người đang hôn mê về nha môn. Huyện lệnh đại nhân cũng không thẩm vấn gì đã sai người nhốt họ vào nhà lao, nói là nhốt mấy ngày rồi mới thẩm vấn.

Thẩm Mẫu Đơn biết huyện lệnh đại nhân nhất định sẽ không dễ gì tha cho bọn họ, cũng không có hứng thú đi lo chuyện của bọn họ, quay đầu nhớ tới những vấn đề muốn hỏi liên quan đến Tần Niệm Xuân thì cô nương đó không biết lại đi chỗ nào rồi. Mẫu Đơn cũng chỉ đành thôi vậy, quay về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Buổi tối người nhà Thẩm gia trở về biết chuyện La Nam không chỉ tới cửa làm ầm ĩ mà còn muốn phá hủy sự trong sạch của Mẫu Đơn để ép nàng gả vào La gia, đều tức không chịu được, lại biết Tần Niệm Xuân đã cứu Mẫu Đơn. Thẩm Thiên Nguyên vội nói lời cảm ơn với Niệm Xuân.

Lúc Thẩm Mẫu Đơn không ngờ nhất thì ngày hôm sau Diêu Nguyệt lại tìm tới cửa, hiển nhiên nàng không muốn gặp nữ nhân này, kêu Lục Nhi đuổi nàng ta về. Lục Nhi gấp tới độ gãi đầu: “Cô nương, nhưng nô tỳ không dám đuổi đi. Nàng ta đang mang thai.”

Thẩm Mẫu Đơn thấy nực cười, không ngờ Diêu Nguyệt mang thai sớm như vậy rồi. La gia này thật là nực cười hết sức, chính thê còn chưa có một người mà tiểu thiếp đã thì đã có thai rồi. Thời gian Diêu Nguyệt mang thai kiếp trước trễ hơn một chút, cuối cùng còn bị La Nam dụ dỗ phá đi. Bây giờ nhất định là không dụ dỗ được nàng ta rồi, lấy tính cách của Diêu Nguyệt khẳng định sẽ liều chết bảo vệ đứa con này.

Mẫu Đơn biết Lục Nhi cũng đã hết cách rồi, đành đi theo ra cửa, thấy Diêu Nguyệt đang đứng trong viện, cả người mặc bộ váy màu tím khói, phần bụng hơi hơi nhô ra, đoán chừng mang thai khoảng trên dưới năm sáu tháng rồi, chắc là gây ra từ lần thọ thần của La lão gia. Đôi mắt của Diêu Nguyệt hồng hồng, nhìn thấy Mẫu Đơn liền xông qua, đang muốn nắm lấy tay áo của Mẫu Đơn. Nàng dời bước, không để nàng ta đụng vào mình, lạnh lùng nhìn Diêu Nguyệt: “Ngươi làm gì vậy?”

Diêu Nguyệt cắn cắn môi, tay trái xoa xoa bụng theo bản năng, khóc nói: “Mẫu Đơn, phu quân chắc chắn không phải cố ý muốn hại ngươi. Ngươi liền đại nhân đại lượng đi quan phủ nói một tiếng bỏ qua cho chàng đi. Mẫu Đơn, cầu xin ngươi đó, ta… bụng ta đã lớn như vậy rồi, không có phu quân là không được đâu.”

Quan sai tới cổng lớn La gia chỉ nói La Nam và La phu nhân muốn làm hại Thẩm Mẫu Đơn nên mới bị bắt. Lúc này Diêu Nguyệt mới muốn tới cửa cầu xin Thẩm Mẫu Đơn mà không nghĩ đi tới nơi nào khác.

Đột nhiên Thẩm Mẫu Đơn cười cười, nhìn chằm chằm Diêu Nguyệt nói: “Diêu Nguyệt, ngươi tưởng La Nam và La phu nhân tới cửa chỉ vì muốn hại ta sao? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, lúc này bọn họ tới cửa rốt cuộc là vì sao?” Nhìn Diêu Nguyệt ngập ngừng, nàng lại nói: “Phụ thân ta phải tới Bình Lăng làm quan. Lúc này bọn họ tới cửa làm hại ta có phải bị điên rồi không? Bọn họ tới là cầu xin ta tha thứ, xin ta gả tới La gia bọn họ.”

Sắc mặt Diêu Nguyệt đại biến, không đợi nàng ta mở miệng nói điều gì, Thẩm Mẫu Đơn đã tiếp tục nói: “Diêu Nguyệt, ngươi đừng không tin lời ta. La Nam nói rồi, nếu ta chịu gả tới La gia bọn họ, hắn ta sẽ chủ động bỏ ngươi. Lúc trước là ta ngu, ta đã nhìn thấu nam nhân này rồi. Bây giờ tên nam nhân như vậy cũng chỉ có ngươi coi hắn ta là báu vật. Nếu như ta là ngươi…” Nàng vừa nói vừa nhìn cái bụng của Diêu Nguyệt, khóe miệng cười khẩy: “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ vì tương lai của mình mà suy nghĩ. Nếu như thật sự La Nam xảy ra chuyện gì thì đứa bé trong bụng của ngươi sẽ là huyết mạch duy nhất của La gia, liền không cần phải nhìn sắc mặt một nhà bọn họ sống qua ngày nữa. Hơn nữa còn có thể chèn ép Thanh Trúc, nếu Thanh Trúc không thể mang thai, cả đời này liền không có đường lui rồi.”

Lời nói của nàng mang theo sự mê hoặc kỳ lạ. Diêu Nguyệt từ từ vươn đôi tay xoa nhẹ cái bụng hơi nhô ra, phải rồi, nếu như La Nam xảy ra chuyện, đứa bé trong bụng của nàng ta sẽ là huyết mạch duy nhất của La gia, nàng ta cũng có thể mẹ vinh nhờ con. Phải, nàng ta không cần La Nam như thế nào cả, chỉ cần hắn ta làm chút xíu việc là tốt rồi, chỉ cần sau này hắn ta không thể gieo giống vào bụng nữ nhân khác là được. La đại ca, ta yêu chàng như vậy nhưng chàng lại tổn thương trái tim ta như thế, chẳng những nạp Thanh Trúc làm thiếp, bây giờ còn muốn cưới Mẫu Đơn mà bỏ ta, vậy thì đừng trách ta nhẫn tâm.

Thẩm Mẫu Đơn biết Diêu Nguyệt nhất định sẽ làm ra chút chuyện gì đó. Khoảng thời gian này La Nam nhất định là lạnh lùng bạo lực đối xử với Diêu Nguyệt. Nàng chỉ chỉ điểm Diêu Nguyệt vài câu thì nàng ta lập tức biết nên làm như thế nào rồi. Vốn nàng cũng không dự định đi lo chuyện sau này của La gia. Nhưng những người La gia này lại không chịu buông tha cho nàng, còn muốn phá hủy sự trong sạch của nàng. Nếu đã như vậy thì tiếp tục khiến bọn họ cắn xé lẫn nhau vậy.

Diêu Nguyệt rời đi rất nhanh, Thẩm Mẫu Đơn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở ngoài viện rồi mới quay người


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status