Thẩm Mẫu Đơn theo tiếng kêu nhìn sang, trên mặt sông tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, trên mặt nước vẫn có chút u tối, lúc ẩn lúc hiện chỉ có thể nhìn thấy một bóng người không lớn nổi trên mặt nước. Trong nháy mắt, trên một chiếc thuyền lớn năm, sáu người cao lớn lập tức nhảy bơi tới cạnh bóng dáng nho nhỏ kia, kỹ năng bơi của mấy người hình như không được tốt, còn chưa bơi tới cứu đứa bé, nó đã hôn mê bất tỉnh, cánh tay nhỏ đang vùng vẫy dần dần chìm trong làn nước tối thui, trên mặt nước cũng không nhìn thấy bóng hình đứa bé kia nữa.
Mẫu Đơn hô hấp hơi ngừng lại, bây giờ là ban đêm, tầm nhìn bên dưới làn nước sẽ càng thêm thấp, hài tử chìm dưới sông sẽ càng khó cứu , nhìn kỹ năng bơi của những người kia, Thẩm Mẫu Đơn không chút do dự, từ mũi tàu nhảy xuống, phía sau vang lên tiếng kinh hô thất thanh của người nhà họ Thẩm.
Thẩm Oánh nhìn Mẫu Đơn bơi về phía đứa bé kia biến mất nói: "Đừng lo lắng, kỹ năng bơi của Tứ muội tốt nhất trong số chúng ta, Tứ muội sẽ không có việc gì." Trong lòng lại thầm nói, Tứ muội vẫn là Tứ muội tâm địa thiện lương trước đây, không biết Tứ muội đã xảy ra chuyện gì, để Tứ muội thuần khiết lương thiện lại nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như thế?
Thẩm Mẫu Đơn rất nhanh đã bơi tới chỗ hài tử chìm xuống , ngụp lặn trong nước, thân thể chìm xuống dưới. Hai tay không ngừng mò mẫm bốn phía, chỉ chốc lát đã chìm đến đáy, nàng cũng tìm thấy thân thể nho nhỏ kia, nàng lập tức ôm thân
thể nho nhỏ bơi lên. Chờ nàng ôm hài tử trồi trên mặt nước, thuyền lớn buông một sợi dây thừng, Thẩm Mẫu Đơn đem dây thừng buộc vào bên hông, ôm chặt hài tử, dây thừng cũng được lôi lên.
Chờ hai người được lôi lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới phát hiện người đứng trên mũi tàu, là một nam nhân cao lớn, ngược sáng, trong bóng tối nhìn không rõ mặt hắn. Nam nhân cao lớn lập tức sẽ tiếp nhận lấy hài tử trong tay nàng, ôm hài tử vào trong khoang tàu.
Thẩm Mẫu Đơn biết mình hiện tại khẳng định là rất chật vật, cả người ướt nhẹp, y phục dính sát vào người, đường cong lộ ra, nàng hướng về phía này nam nhân sắp tiến vào khoang tàu nói: " Thỉnh cầu cho ta mượn một bộ y phục."
Bóng người nam nhân co rút một trận, ngay lập tức sẽ ôm hài tử vào khoang tàu, thanh âm trầm thấp bình tĩnh truyền đến, " Mang một bộ y phục cho nàng ."
Rất nhanh có nha hoàn cầm một cái áo choàng tới, Thẩm Mẫu Đơn lập tức đem áo choàng quấn trên người, nghĩ đến tình cảnh của đứa bé kia, do dự một chút cũng tiến vào trong khoang thuyền, mới vừa vào liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp bình tĩnh kia "Lập tức lên bờ đi mời đại phu, nếu Tử An xảy ra chuyện. . . . .
." Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, nam nhân ngẩng đầu nhìn Thẩm
Mẫu Đơn, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh kia rơi vào trong mắt Thẩm Mẫu Đơn.
Ánh mắt của hắn xa cách mà lạnh lùng, không có tình người, Thẩm Mẫu Đơn không do dự nửa phần, sải bước đi qua, " Cho ta xem thử có thể cứu hắn tỉnh lại hay không, chỉ sợ đến lúc đại phu đến hài tử rất có thể sẽ không chờ được ."
Nam nhân kia chần chờ chốc lát, phất phất tay, người trong khoang thuyền lập tức đi ra ngoài, toàn bộ khoang tàu chỉ còn lại ba người bọn họ.
Thẩm Mẫu Đơn ngồi xổm người xuống mới nhìn rõ ràng đó là một hài tử rất đẹp(tiểu soái ca a), khoảng năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xám ngắt, đôi môi có chút thâm tím. Nàng không có chút do dự, ôm lấy hài tử để hắn nằm sấp trên đùi mình, thả chân xuống, lại dùng tay vỗ lưng, vỗ không đến một lúc miệng mũi hài tử tuôn ra cơ man nào là nước. Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy hài tử còn chưa tỉnh lại liền thả hắn nằm xuống đất, ngẩng đầu hướng về phía này nam nhân kia nói: "Hỗ trợ mở miệng hắn ra, sau đó hà hơi thổi ngạt." Nói xong nàng đặt hai tay ấn trước ngực hài tử .
Nam nhân chần chờ trong chốc lát, rồi làm theo yêu cầu của nàng.
Thẩm Mẫu Đơn một bên chỉ đạo , một bên ấn ngực hài tử, không tới một lúc, hài tử kia liền ho khan. Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới mỉm cười, nàng không nghĩ tới phiêu du nhiều năm như vậy, học được biện pháp kì quái này dĩ nhiên cứu được một đứa bé, nàng mơ hồ nhớ tới cái biện pháp này ở thế giới kia gọi là dùng ngoại lực tác động mà nhân viên cứu hộ hay dùng. Bồng bềnh rất nhiều năm cũng học được không ít chuyện, biết không ít chuyện mới lạ, cho nên nói nàng cũng không phải hỏng đầu a.
Nam nhân nhìn thấy hài tử tỉnh lại, trên mặt lạnh lùng rốt cục cũng mỉm cười, hắn đem hài tử bế lên, đi tới bên giường mới nhẹ nhàng thả xuống, "Tử An, cháu không sao chứ." thanh âm mềm nhẹ đi mấy phần.
Tiểu Nam lắc đầu, thều thào nói: "Thúc thúc yên tâm, cháu không sao." Lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: "Là tỷ tỷ đã cứu ta sao? Đa tạ tỷ tỷ."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn Tiểu Nam cười "Là tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn."
Đang nói, đã có nha hoàn nâng xiêm y sạch đi tới được gọi là Tử Bảo An bên người Tiểu Nam Hài, nam nhân cúi đầu sờ sờ hài tử ướt nhẹp "Tử An trước tiên thay xiêm y, thúc thúc đi vào thăm cháu sau" Nói rồi sải bước đi ra ngoài, Thẩm Mẫu Đơn cũng đi theo ra.
Thuyền ở ngoài, vừa nãy nhìn thấy người mặc hắc y kia giờ đã không thấy, trên mũi thuyền chỉ còn lại hắn. Trước mắt nàng là bóng lưng cao to kiên cường,nam nhân tuấn mỹ nhưng lạnh lùng.Hắn đưa lưng về phía ánh sáng, vẫn không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của hắn, Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy thuyền Thẩm gia, mở miệng nói: "Tiểu thiếu gia đã không sao rồi ta trước hết nên cáo từ." Dứt lời, nhảy xuống dự định rời đi.
"Chờ chút" Giọng nói trầm thấp ở sau lưng vang lên, Thẩm Mẫu Đơn xoay
người lại nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân không nói gì thêm, chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, mái tóc đen của nàng ướt nhẹp, hạt nước tí tách rơi xuống, trước trán vẫn còn vương lại tóc mai vì thế mà ướt nhẹp ,có thể nhìn thấy trán trơn bóng, cả người không có chút chật vật, kiều diễm ướt át. Nam nhân kia nhìn nàng một hồi, đứng ở đầu thuyền vẫy vẫy tay thanh niên kia, người kia lập tức đi tới, nam nhân nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, người kia cung kính đáp một tiếng, trở về khoang tàu. Không tới một lúc đi ra, cầm trong tay một hộp gấm chạm trổ tinh mỹ, thanh niên đem hộp gấm đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, "Chủ nhân của ta cám ơn tiểu thư có ân cứu mạng tiểu thiếu gia."
Thẩm Mẫu Đơn nhận hộp gấm, nhìn nam tử nói câu cáo từ liền quay người rời đi, về tới thuyền Thẩm gia, Thẩm Hoán lập tức tiến lên vội vã hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thẩm Mẫu Đơn cười nói "Tỷ không sao, đừng lo lắng."
Thẩm Mẫu Đơn trên người ướt nhẹp, Thẩm Hoán lập tức kinh hô: "Tỷ, trên người tỷ vẫn ướt, mau đi vào thay y phục đi, phong hàn mới khỏi , cũng đừng để bị nhiễm lại."
Thẩm Mẫu Đơn vào khoang tàu thay xiêm y, người nhà họ Thẩm lại sợ vừa nãy Thẩm Mẫu Đơn nhảy xuống nước lại bị nhiễm phong hàn, lập tức lái thuyền trở về bờ, đoàn người ngồi xe ngựa trở về Thẩm phủ.
Sau khi trở về, Thẩm Mẫu Đơn quả nhiên vẫn không thể nào tránh khỏi phong hàn, nguyên bản nàng đã gần tốt.Ngày hôm sau dậy sớm liền phát
hiện mình lại bị bệnh.
Lần này phong hàn thậm chí con nghiêm trọng hơn so với mấy ngày trước đây, ở nhà dưỡng bệnh chừng mười ngày, uống mười ngày thuốc mới tốt hơn đôi chút.Cũng trong khoảng thời gian này, mỗi ngày La Nam đều tới Thẩm phủ thăm nàng, có điều nàng toàn lấy lý do thân thể không thoải mái làm cớ tiễn khách.
Mẫu Đơn hô hấp hơi ngừng lại, bây giờ là ban đêm, tầm nhìn bên dưới làn nước sẽ càng thêm thấp, hài tử chìm dưới sông sẽ càng khó cứu , nhìn kỹ năng bơi của những người kia, Thẩm Mẫu Đơn không chút do dự, từ mũi tàu nhảy xuống, phía sau vang lên tiếng kinh hô thất thanh của người nhà họ Thẩm.
Thẩm Oánh nhìn Mẫu Đơn bơi về phía đứa bé kia biến mất nói: "Đừng lo lắng, kỹ năng bơi của Tứ muội tốt nhất trong số chúng ta, Tứ muội sẽ không có việc gì." Trong lòng lại thầm nói, Tứ muội vẫn là Tứ muội tâm địa thiện lương trước đây, không biết Tứ muội đã xảy ra chuyện gì, để Tứ muội thuần khiết lương thiện lại nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như thế?
Thẩm Mẫu Đơn rất nhanh đã bơi tới chỗ hài tử chìm xuống , ngụp lặn trong nước, thân thể chìm xuống dưới. Hai tay không ngừng mò mẫm bốn phía, chỉ chốc lát đã chìm đến đáy, nàng cũng tìm thấy thân thể nho nhỏ kia, nàng lập tức ôm thân
thể nho nhỏ bơi lên. Chờ nàng ôm hài tử trồi trên mặt nước, thuyền lớn buông một sợi dây thừng, Thẩm Mẫu Đơn đem dây thừng buộc vào bên hông, ôm chặt hài tử, dây thừng cũng được lôi lên.
Chờ hai người được lôi lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới phát hiện người đứng trên mũi tàu, là một nam nhân cao lớn, ngược sáng, trong bóng tối nhìn không rõ mặt hắn. Nam nhân cao lớn lập tức sẽ tiếp nhận lấy hài tử trong tay nàng, ôm hài tử vào trong khoang tàu.
Thẩm Mẫu Đơn biết mình hiện tại khẳng định là rất chật vật, cả người ướt nhẹp, y phục dính sát vào người, đường cong lộ ra, nàng hướng về phía này nam nhân sắp tiến vào khoang tàu nói: " Thỉnh cầu cho ta mượn một bộ y phục."
Bóng người nam nhân co rút một trận, ngay lập tức sẽ ôm hài tử vào khoang tàu, thanh âm trầm thấp bình tĩnh truyền đến, " Mang một bộ y phục cho nàng ."
Rất nhanh có nha hoàn cầm một cái áo choàng tới, Thẩm Mẫu Đơn lập tức đem áo choàng quấn trên người, nghĩ đến tình cảnh của đứa bé kia, do dự một chút cũng tiến vào trong khoang thuyền, mới vừa vào liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp bình tĩnh kia "Lập tức lên bờ đi mời đại phu, nếu Tử An xảy ra chuyện. . . . .
." Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, nam nhân ngẩng đầu nhìn Thẩm
Mẫu Đơn, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh kia rơi vào trong mắt Thẩm Mẫu Đơn.
Ánh mắt của hắn xa cách mà lạnh lùng, không có tình người, Thẩm Mẫu Đơn không do dự nửa phần, sải bước đi qua, " Cho ta xem thử có thể cứu hắn tỉnh lại hay không, chỉ sợ đến lúc đại phu đến hài tử rất có thể sẽ không chờ được ."
Nam nhân kia chần chờ chốc lát, phất phất tay, người trong khoang thuyền lập tức đi ra ngoài, toàn bộ khoang tàu chỉ còn lại ba người bọn họ.
Thẩm Mẫu Đơn ngồi xổm người xuống mới nhìn rõ ràng đó là một hài tử rất đẹp(tiểu soái ca a), khoảng năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xám ngắt, đôi môi có chút thâm tím. Nàng không có chút do dự, ôm lấy hài tử để hắn nằm sấp trên đùi mình, thả chân xuống, lại dùng tay vỗ lưng, vỗ không đến một lúc miệng mũi hài tử tuôn ra cơ man nào là nước. Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy hài tử còn chưa tỉnh lại liền thả hắn nằm xuống đất, ngẩng đầu hướng về phía này nam nhân kia nói: "Hỗ trợ mở miệng hắn ra, sau đó hà hơi thổi ngạt." Nói xong nàng đặt hai tay ấn trước ngực hài tử .
Nam nhân chần chờ trong chốc lát, rồi làm theo yêu cầu của nàng.
Thẩm Mẫu Đơn một bên chỉ đạo , một bên ấn ngực hài tử, không tới một lúc, hài tử kia liền ho khan. Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới mỉm cười, nàng không nghĩ tới phiêu du nhiều năm như vậy, học được biện pháp kì quái này dĩ nhiên cứu được một đứa bé, nàng mơ hồ nhớ tới cái biện pháp này ở thế giới kia gọi là dùng ngoại lực tác động mà nhân viên cứu hộ hay dùng. Bồng bềnh rất nhiều năm cũng học được không ít chuyện, biết không ít chuyện mới lạ, cho nên nói nàng cũng không phải hỏng đầu a.
Nam nhân nhìn thấy hài tử tỉnh lại, trên mặt lạnh lùng rốt cục cũng mỉm cười, hắn đem hài tử bế lên, đi tới bên giường mới nhẹ nhàng thả xuống, "Tử An, cháu không sao chứ." thanh âm mềm nhẹ đi mấy phần.
Tiểu Nam lắc đầu, thều thào nói: "Thúc thúc yên tâm, cháu không sao." Lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: "Là tỷ tỷ đã cứu ta sao? Đa tạ tỷ tỷ."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn Tiểu Nam cười "Là tiểu thiếu gia phúc lớn mạng lớn."
Đang nói, đã có nha hoàn nâng xiêm y sạch đi tới được gọi là Tử Bảo An bên người Tiểu Nam Hài, nam nhân cúi đầu sờ sờ hài tử ướt nhẹp "Tử An trước tiên thay xiêm y, thúc thúc đi vào thăm cháu sau" Nói rồi sải bước đi ra ngoài, Thẩm Mẫu Đơn cũng đi theo ra.
Thuyền ở ngoài, vừa nãy nhìn thấy người mặc hắc y kia giờ đã không thấy, trên mũi thuyền chỉ còn lại hắn. Trước mắt nàng là bóng lưng cao to kiên cường,nam nhân tuấn mỹ nhưng lạnh lùng.Hắn đưa lưng về phía ánh sáng, vẫn không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của hắn, Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy thuyền Thẩm gia, mở miệng nói: "Tiểu thiếu gia đã không sao rồi ta trước hết nên cáo từ." Dứt lời, nhảy xuống dự định rời đi.
"Chờ chút" Giọng nói trầm thấp ở sau lưng vang lên, Thẩm Mẫu Đơn xoay
người lại nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân không nói gì thêm, chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, mái tóc đen của nàng ướt nhẹp, hạt nước tí tách rơi xuống, trước trán vẫn còn vương lại tóc mai vì thế mà ướt nhẹp ,có thể nhìn thấy trán trơn bóng, cả người không có chút chật vật, kiều diễm ướt át. Nam nhân kia nhìn nàng một hồi, đứng ở đầu thuyền vẫy vẫy tay thanh niên kia, người kia lập tức đi tới, nam nhân nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, người kia cung kính đáp một tiếng, trở về khoang tàu. Không tới một lúc đi ra, cầm trong tay một hộp gấm chạm trổ tinh mỹ, thanh niên đem hộp gấm đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, "Chủ nhân của ta cám ơn tiểu thư có ân cứu mạng tiểu thiếu gia."
Thẩm Mẫu Đơn nhận hộp gấm, nhìn nam tử nói câu cáo từ liền quay người rời đi, về tới thuyền Thẩm gia, Thẩm Hoán lập tức tiến lên vội vã hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thẩm Mẫu Đơn cười nói "Tỷ không sao, đừng lo lắng."
Thẩm Mẫu Đơn trên người ướt nhẹp, Thẩm Hoán lập tức kinh hô: "Tỷ, trên người tỷ vẫn ướt, mau đi vào thay y phục đi, phong hàn mới khỏi , cũng đừng để bị nhiễm lại."
Thẩm Mẫu Đơn vào khoang tàu thay xiêm y, người nhà họ Thẩm lại sợ vừa nãy Thẩm Mẫu Đơn nhảy xuống nước lại bị nhiễm phong hàn, lập tức lái thuyền trở về bờ, đoàn người ngồi xe ngựa trở về Thẩm phủ.
Sau khi trở về, Thẩm Mẫu Đơn quả nhiên vẫn không thể nào tránh khỏi phong hàn, nguyên bản nàng đã gần tốt.Ngày hôm sau dậy sớm liền phát
hiện mình lại bị bệnh.
Lần này phong hàn thậm chí con nghiêm trọng hơn so với mấy ngày trước đây, ở nhà dưỡng bệnh chừng mười ngày, uống mười ngày thuốc mới tốt hơn đôi chút.Cũng trong khoảng thời gian này, mỗi ngày La Nam đều tới Thẩm phủ thăm nàng, có điều nàng toàn lấy lý do thân thể không thoải mái làm cớ tiễn khách.
/143
|