Con. . . . . . Chưa bao giờ quên công ơn mẫu thân nuôi dưỡng. Hắn hít sâu một cái, ngẩng đầu cất cao giọng nói, Không dối gạt phụ thân, những lời này con đã nghe được lần thứ ba. Lần đầu tiên là một vị trong võ lầm, tay cầm quyền sinh sát, vị đó nói chỉ cần con đồng ý, vô số người giang hồ sẽ như sóng triều mà đến, vì con mà cống hiến. Lần thứ hai là đối mặt với vong thần, oán linh tổ tiên, bọn họ gào thét, bắt con thề độc nhất định phải khiến thiên hạ nợ máu trả bằng máu. Mà nay phụ thân lại nói với con những lời này một lần nữa. Con chỉ có thể nói, đa tạ mọi người ưu ái, con xin nhận. Mỗi người có số mệnh của riêng mình, con sinh khi nước mất, có lẽ trời sinh không có duyên với ngôi vị hoàng đế, là số dân chúng. Xin phụ thân không cần nói nữa.
Mày ── Thẩm Trọng Phương chỉ hắn, giận đến mức người run lên, đột nhiên, ông tát một cái.
Thẩm Xán Nhược không tránh né, chịu đánh, khoé môi tràn máu, mặt càng thêm sưng. Hắn đứng thẳng tắp, đứng đối mặt.
Mượn cớ, đều là mượn cớ! Mày chính là thích yên ổn nhất thời, không biết tiến thủ, còn bị nghịch tặc này dùng lời ngon tiếng ngọt che mờ đôi mắt. Mày thẹn với tổ tiên Hách Liên, thẹn với thiên hạ!
Thẩm Xán Nhược buông mi: Con tự nhận mình không sai, ông trời chứng giám, phụ thân tự có suy nghĩ của mình, con không thể thay đổi người, nhưng người cũng giống vậy, không dao động được con.
Giỏi lắm! Thẩm Trọng Phương rống lên, tức sùi bọt mép, Vậy chắc là mày muốn mấy trăm ngàn người quân đội Nam, Bắc này đánh đến mức thây giăng khắp đồng, một người cũng không còn. Nếu mày chắp tay nhường giang sơn này cho người ta, tao cũng sẽ không để cho tiểu tử Lý Giám kia lấy được, ngọc đá cùng nát.
Phụ thân ── Hai đầu gối Thẩm Xán Nhược khuỵu xuống đất, quỳ trước mặt ông: Phụ thân hãy nghĩ lại!
Thẩm Trọng Phương dứt khoát không nhìn hắn nữa, phất tay áo xoay người.
Thẩm Xán Nhược kéo vạt áo của ông: Phụ thân, những tướng sĩ kia đều có cha mẹ huynh đệ, chẳng lẽ phụ thân không hề có chút lòng thương hại nào?
Từ xưa giang sơn đều là do đống xương trắng tạo thành, kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cần lòng dạ đàn bà làm gì!
Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược buồn bã, giọng nói nhỏ đi: Phụ thân, chẳng lẽ những người thân ở vị trí cao đều coi rẻ tính mạng người khác như thế sao?
Thẩm Trọng Phương lạnh lùng hừ nói: Nếu ai cũng khoanh tay bó gối như mày thì sao có thể ngồi yên trên ngôi hoàng đế.
Thẩm Xán Nhược buông tay ra, hắn nghĩ: Nếu lên làm hoàng đế, phải tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế thì khi ngồi lên rồi còn có ý nghĩa gì nữa. Ý phụ thân
Mày ── Thẩm Trọng Phương chỉ hắn, giận đến mức người run lên, đột nhiên, ông tát một cái.
Thẩm Xán Nhược không tránh né, chịu đánh, khoé môi tràn máu, mặt càng thêm sưng. Hắn đứng thẳng tắp, đứng đối mặt.
Mượn cớ, đều là mượn cớ! Mày chính là thích yên ổn nhất thời, không biết tiến thủ, còn bị nghịch tặc này dùng lời ngon tiếng ngọt che mờ đôi mắt. Mày thẹn với tổ tiên Hách Liên, thẹn với thiên hạ!
Thẩm Xán Nhược buông mi: Con tự nhận mình không sai, ông trời chứng giám, phụ thân tự có suy nghĩ của mình, con không thể thay đổi người, nhưng người cũng giống vậy, không dao động được con.
Giỏi lắm! Thẩm Trọng Phương rống lên, tức sùi bọt mép, Vậy chắc là mày muốn mấy trăm ngàn người quân đội Nam, Bắc này đánh đến mức thây giăng khắp đồng, một người cũng không còn. Nếu mày chắp tay nhường giang sơn này cho người ta, tao cũng sẽ không để cho tiểu tử Lý Giám kia lấy được, ngọc đá cùng nát.
Phụ thân ── Hai đầu gối Thẩm Xán Nhược khuỵu xuống đất, quỳ trước mặt ông: Phụ thân hãy nghĩ lại!
Thẩm Trọng Phương dứt khoát không nhìn hắn nữa, phất tay áo xoay người.
Thẩm Xán Nhược kéo vạt áo của ông: Phụ thân, những tướng sĩ kia đều có cha mẹ huynh đệ, chẳng lẽ phụ thân không hề có chút lòng thương hại nào?
Từ xưa giang sơn đều là do đống xương trắng tạo thành, kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, cần lòng dạ đàn bà làm gì!
Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược buồn bã, giọng nói nhỏ đi: Phụ thân, chẳng lẽ những người thân ở vị trí cao đều coi rẻ tính mạng người khác như thế sao?
Thẩm Trọng Phương lạnh lùng hừ nói: Nếu ai cũng khoanh tay bó gối như mày thì sao có thể ngồi yên trên ngôi hoàng đế.
Thẩm Xán Nhược buông tay ra, hắn nghĩ: Nếu lên làm hoàng đế, phải tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế thì khi ngồi lên rồi còn có ý nghĩa gì nữa. Ý phụ thân
/76
|