Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 70 - Chương 70

/76


Trong triều đình, mặt ngoài đất trời sáng sủa, đằng trong sóng ngầm thét gào.

Tối hôm qua trong kinh thành có tiếng động lạ không bình thường, dù những người không quan tâm đến sự đời cũng nghe thấy, huống chi là đám thần tử luôn dựa vào cảm xúc của thiên tử mà cẩn thận hành động. Không sai Tứ Kỳ, cũng không để Lục Phiến Môn trong kinh thành giải quyết, tất cả đều là Ngự Lâm quân thân tín nhất. Trừ hoàng thượng, không ai biết trong một đêm ngắn ngủi, tại sao Thẩm phủ lại biến thành phế tích.

Nỗi băn khoăn vừa dầy vừa nặng quanh quẩn trong lòng mỗi người, bỗng nhiên có cảm giác không khí trong cung điện báo hiệu mưa bão sắp tới.

Sau khi hô chào, lời nói Các khanh bình thân mãi không cất lên. Quần thần cũng không dám tự ý đứng lên. Lý Giám từ ghế ngồi đi xuống, xuyên qua đám người quỳ lạy, hắn đi vô cùng chậm chạp, từng bước từng bước, tiếng bước chân rất rõ ràng trong triều đình tĩnh lặng.

Hắn đi một vòng, câu kia bình thân mới nói ra.

Bên trong triều, có mấy người lúc đứng lên cằng chân run rẩy, mặt xám như tro tàn. Bọn họ chính là những người có vẻ mặt khác thường khi thấy Thẩm Giác khiêu vũ trong lễ sinh nhật của hoàng hậu. Mới vừa rồi, hoàng thượng đã truyền âm nói với bọn họ một câu: Các ngươi cáo lão về quê đi.

Nhẹ nhàng bâng quơ, như không có gợn sóng như chưa có bắt đầu, mang theo uy nghi thiên tử không thể cãi lại. Chỉ một câu này thôi, bọn họ đã hiểu, Thẩm gia đã thất bại. Ngay từ trước khi bước vào triều đình, bọn họ đã lấy được một chút tin tức hoặc ít hoặc nhiều, nhưng cũng vẫn còn một phần hi vọng, dù sao bọn họ đều rất cẩn thận, trừ hẹn ước bằng lời, cũng không để lại bất kỳ bằng chứng gì. Làm bọn họ không hiểu, hoàng thượng từ đâu biết được. . . . . . Chẳng lẽ là ── ánh mắt thấp thỏm lo âu của tất cả bọn họ tập trung vào bóng người sau bức rèm che.

Thẩm Xán Nhược ngồi thẳng lưng, chỉ có Hàn Yên đứng gần nhất mới thấy, ống tay áo của hắn đã bị nắm đến nhăn nhúm.

Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều.

Lý Giám nói: Phùng ái khanh, hoàng hậu nói cho trẫm, ngươi tiến cử một người.

Phùng Ngộ Xuân nghe vậy bước ra khỏi hàng nói: Hồi hoàng thượng, thần gặp người này lúc đang trên đường áp tải lương thảo, đó là lúc quân địch phái người đánh lén để chặn quân lương, một mình hắn cưỡi ngựa cầm kiếm chặn ở đầu đường, không ai trong quân địch qua được.

Võ công của người này cao như thế, trẫm cũng thật sự muốn biết một chút. Lý Giám cười nói.

Sắc mặt Phùng Ngộ Xuân vui mừng, Hoàng thượng, bây giờ hắn đang chờ bên ngoài cửa cung, chỉ đợi hoàng thượng tuyên triệu.

Vậy thì mau tuyên hắn yến kiến đi. Lý Giám nghiêng đầu, Đúng rồi, hoàng hậu, người này họ tên là gì?

Thẩm Xán Nhược đáp: Hồi bẩm hoàng thượng, người này họ Tần tên Thiên, nguyên quán Hàng Châu, đệ tử Tàn Kiếm Môn.

Tàn Kiếm Môn? Đây từng là kiếm thuật danh gia được người người trên giang hồ tôn sùng đó. Hắn nói nhỏ, Nếu như trẫm nhớ không lầm, trong một đêm nơi đó bị diệt sạch sẽ, không biết tung tích môn chủ và thiếu chủ. . . . . . Đúng không?

Thẩm Xán Nhược khẽ gật đầu, Lời đồn đại trong võ lâm tuy nhiều, nhưng khiến người ta tin nhất là do Tiềm Long Cốc gây nên ──

Thảo dân Tần Thiên bái kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Bình thân. Lý Giám nói: Ái khanh học nghệ ở Tàn Kiếm Môn, không biết cùng Bạch môn chủ. . . . . .

Không dám lừa hoàng thượng, đó chính là tiên phụ, thảo dân được người cứu mới thay tên đổi họ.

Lý Giám và Thẩm Xán Nhược nhìn nhau, nói: Ái khanh tương trợ Phùng tướng quân bảo vệ lương thảo cho quân ta, công lao không nhỏ, ngươi có yêu cầu gì cứ nói.

Vì hoàng thượng ra sức cũng là vì dân chúng mưu phúc, thần không dám yêu cầu ban thưởng.

Thẩm Xán Nhược bí mật truyền âm nói: Hoàng thượng, ngươi có thể nhìn ra người này có ý gì không?

Mặc kệ là cái gì, chắc chắn lòng của hắn không đặt trên công danh lợi lộc. Lý Giám không dấu vết nhìn lướt qua, Xán Nhược, ngươi có phát hiện có người bên trong đám triều thần vẻ mặt đại biến từ lúc hắn đi vào chứ.

Ngươi nói là hắn. . . . . . ? Không thể nào, bọn họ hẳn là không có bất kỳ quan hệ nào.

Lý Giám cười, Trẫm cược với ngươi nhé?

Thẩm Xán Nhược nói: Cược cái gì?

Nếu bọn họ có quan hệ, ngươi sẽ múa một lần cho trẫm xem.

Nếu hoàng thượng thua thì định làm gì?

Trẫm sẽ không thua.

Thẩm Xán Nhược nhíu mày, Thua thì như thế nào?

Lý Giám nói: Sao ngươi luôn không tin trẫm vậy? Cũng được, nếu trẫm thua, cũng múa là được.

Một lời đã định.

Lời qua tiếng lại rất nhiều nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Lý Giám trong lòng đã có ý, liền nói: Đã như vậy, Tần Thiên nghe chỉ

/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status