Phong Quang kinh sợ nói: “Ông nói gì? Thân thể An Đồng không tốt là vì mẹ anh ấy vẫn luôn cho ảnh uống thuốc!?”
cô đem kinh ngạc không hiểu nổi biểu diễn đến trình độ chân thực nhất, Lý Tất nhìn chằm chằm xem cô một hồi lâu, nhìn không ra cái gì cũng tin là cô thật sự không biết chuyện, “không sai, vì phòng ngừa các bác sĩ phát hiện nguyên nhân chân thật bệnh tình của An Đồng, An Uyển qua mỗi đoạn thời gian sẽ đổi mới bác sĩ gia đình, nhưng vị bác sĩ cuối cùng này lại phát hiện bí mật của bà ấy.”
“An Đồng thì sao? anh ấy biết mẹ mình kê đơn anh ấy sao?”
“Trước mắt còn không thể kết luận.”
“Vậy các người vẫn không thể vì vậy liền kết luận An Đồng làm chuyện xấu gì.”
Lý Tất nói: “Bác sĩ đó dùng lý do này lừa gạt một khoản tiền, tiền đúng là từ tài khoản của An Uyển chuyển qua, nhưng tiền của An Uyển, An Đồng cũng có thể sử dụng được.”
Phong Quang cười lạnh một tiếng, “Dù sao mặc kệ nói thế nào, ông chính là nhận định An Đồng mới là hung thủ hại mẹ anh ấy mất tích, được, nhưng e là An Đồng, ông thấy thân thể suy yếu của anh ấy có thể làm ra chuyện khủng bố vậy sao?”
“Cái này, cũng không phải không có khả năng, chỉ là tôi tạm thời không nghĩ tới.”
“Hừ, xem ra các người cũng chỉ bằng cái gọi là trực giác mà phá án.”
“Phong Quang!” Hạ Triều quát lớn, “Con rất vô lễ!”
“Con nói vốn là sự thật, papa, nếu cha không muốn con thân cận với An Đồng, có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại khác, cha tìm người đến nói xấu anh ấy như vậy, còn ra cái gì nữa?” Phong Quang đứng dậy, đi lên lầu hai chạy về phòng mình, “Phanh” một tiếng nặng nề đóng cửa phòng lại.
Hạ Triều cảm thấy đau đầu.
Phong Quang trốn trở về phòng mình, cô tức giận là giả, lo lắng là thật, cô không nghĩ tới Lý Tất cư nhiên sẽ tìm tới cha cô, càng không nghĩ tới Lý Tất sẽ tìm ra nguyên nhân kia, tình huống hiện tại đối với An Đồng mà nói rất bất lợi.
Nhưng mà, chỉ cần tìm không thấy thi thể, tất cả mọi chuyện sẽ không đủ sức kết luận.
Bên kia điện thoại An Đồng hỏi: “Phong Quang, em sao vậy?”
“A? Em làm sao?” cô không yên lòng.”
“Lời anh vừa mới nói với em em nghe được sao? Em hôm nay giống như đặc biệt an tĩnh.”
“Đó là vì em suy nghĩ anh làm sao có thể đột nhiên gọi điện thoại cho em.” Phong Quang ngồi phịch ở trên giường, nhìn trần nhà không biết nên nói cái gì, “Rõ ràng nhà chúng ta cách vách gần như vậy, anh muốn nói gì với em thì em đi tìm anh là tốt rồi, sao lại muốn gọi điện thoại.”
“Chú Hạ không thích em đến tìm anh.”
“Cha lại quản không được em.”
An Đồng phát ra tiếng cười ngắn ngủi, “Phong Quang, anh nhìn ra được chú Hạ rấtyêu em, em nghe lời một chút, không cần chọc chú ấy tức giận.”
cô chu miệng, “Em nghe lời ông ấy, nghe lời ông ấy nói rời bỏ anh sao?”
“Ngoại trừ cái này.”
Khóe miệng cô cong lên, “Bất luận là ai nói, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”
“anh biết.”
cô cố ý hỏi anh: “anh biết còn có chuyện gì không?”
“anh biết Phong Quang thích anh.” Thanh âm An Đồng nghe qua rất nhẹ, thực sực dịu dàng, “anh cũng thích Phong Quang.”
“Ai nha, anh đừng có buồn nôn như vậy.” cô xoay người che mặt vào chăn.
An Đồng cũng cố ý đùa cô, “Em không thích anh nói những lời này sao?”
“Thích.” cô trả lời rất nhanh, lại đồng thời cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng là cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
“Về sau anh đều nói với em, được không?”
cô ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Loại đối thoại không có ý nghĩa thực tế như này bọn họ cũng hàn huyên lâu một giờ, đại khái đây là bệnh chung của nam nữ lâm vào giữa tình yêu cuồng nhiệt, cho dù là An Đồng cũng không thể tránh được.
Cuối cùng bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ không thể không lấy một câu ngủ ngon mà tạm biệt, Phong Quang vẫn không đem tin tức Lý Tất đem tới nói cho An Đồng, nói với An Đồng cũng không giúp ích được gì, chẳng bằng chính cô tự nghĩ biện pháp.
Mà ở bên kia, đợi sau khi đèn trong phòng Phong Quang tắt, An Đồng kéo rèm cửa sổ lại, trong gian phòng mịt mù chỉ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng kính viễn vọng lẳng lặng đặt bên cửa sổ, ốm nhòm nhắm ngay gian phòng màu hồng ở lầu hai nhà họ Hạ.
cô đem kinh ngạc không hiểu nổi biểu diễn đến trình độ chân thực nhất, Lý Tất nhìn chằm chằm xem cô một hồi lâu, nhìn không ra cái gì cũng tin là cô thật sự không biết chuyện, “không sai, vì phòng ngừa các bác sĩ phát hiện nguyên nhân chân thật bệnh tình của An Đồng, An Uyển qua mỗi đoạn thời gian sẽ đổi mới bác sĩ gia đình, nhưng vị bác sĩ cuối cùng này lại phát hiện bí mật của bà ấy.”
“An Đồng thì sao? anh ấy biết mẹ mình kê đơn anh ấy sao?”
“Trước mắt còn không thể kết luận.”
“Vậy các người vẫn không thể vì vậy liền kết luận An Đồng làm chuyện xấu gì.”
Lý Tất nói: “Bác sĩ đó dùng lý do này lừa gạt một khoản tiền, tiền đúng là từ tài khoản của An Uyển chuyển qua, nhưng tiền của An Uyển, An Đồng cũng có thể sử dụng được.”
Phong Quang cười lạnh một tiếng, “Dù sao mặc kệ nói thế nào, ông chính là nhận định An Đồng mới là hung thủ hại mẹ anh ấy mất tích, được, nhưng e là An Đồng, ông thấy thân thể suy yếu của anh ấy có thể làm ra chuyện khủng bố vậy sao?”
“Cái này, cũng không phải không có khả năng, chỉ là tôi tạm thời không nghĩ tới.”
“Hừ, xem ra các người cũng chỉ bằng cái gọi là trực giác mà phá án.”
“Phong Quang!” Hạ Triều quát lớn, “Con rất vô lễ!”
“Con nói vốn là sự thật, papa, nếu cha không muốn con thân cận với An Đồng, có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại khác, cha tìm người đến nói xấu anh ấy như vậy, còn ra cái gì nữa?” Phong Quang đứng dậy, đi lên lầu hai chạy về phòng mình, “Phanh” một tiếng nặng nề đóng cửa phòng lại.
Hạ Triều cảm thấy đau đầu.
Phong Quang trốn trở về phòng mình, cô tức giận là giả, lo lắng là thật, cô không nghĩ tới Lý Tất cư nhiên sẽ tìm tới cha cô, càng không nghĩ tới Lý Tất sẽ tìm ra nguyên nhân kia, tình huống hiện tại đối với An Đồng mà nói rất bất lợi.
Nhưng mà, chỉ cần tìm không thấy thi thể, tất cả mọi chuyện sẽ không đủ sức kết luận.
Bên kia điện thoại An Đồng hỏi: “Phong Quang, em sao vậy?”
“A? Em làm sao?” cô không yên lòng.”
“Lời anh vừa mới nói với em em nghe được sao? Em hôm nay giống như đặc biệt an tĩnh.”
“Đó là vì em suy nghĩ anh làm sao có thể đột nhiên gọi điện thoại cho em.” Phong Quang ngồi phịch ở trên giường, nhìn trần nhà không biết nên nói cái gì, “Rõ ràng nhà chúng ta cách vách gần như vậy, anh muốn nói gì với em thì em đi tìm anh là tốt rồi, sao lại muốn gọi điện thoại.”
“Chú Hạ không thích em đến tìm anh.”
“Cha lại quản không được em.”
An Đồng phát ra tiếng cười ngắn ngủi, “Phong Quang, anh nhìn ra được chú Hạ rấtyêu em, em nghe lời một chút, không cần chọc chú ấy tức giận.”
cô chu miệng, “Em nghe lời ông ấy, nghe lời ông ấy nói rời bỏ anh sao?”
“Ngoại trừ cái này.”
Khóe miệng cô cong lên, “Bất luận là ai nói, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”
“anh biết.”
cô cố ý hỏi anh: “anh biết còn có chuyện gì không?”
“anh biết Phong Quang thích anh.” Thanh âm An Đồng nghe qua rất nhẹ, thực sực dịu dàng, “anh cũng thích Phong Quang.”
“Ai nha, anh đừng có buồn nôn như vậy.” cô xoay người che mặt vào chăn.
An Đồng cũng cố ý đùa cô, “Em không thích anh nói những lời này sao?”
“Thích.” cô trả lời rất nhanh, lại đồng thời cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng là cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
“Về sau anh đều nói với em, được không?”
cô ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Loại đối thoại không có ý nghĩa thực tế như này bọn họ cũng hàn huyên lâu một giờ, đại khái đây là bệnh chung của nam nữ lâm vào giữa tình yêu cuồng nhiệt, cho dù là An Đồng cũng không thể tránh được.
Cuối cùng bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ không thể không lấy một câu ngủ ngon mà tạm biệt, Phong Quang vẫn không đem tin tức Lý Tất đem tới nói cho An Đồng, nói với An Đồng cũng không giúp ích được gì, chẳng bằng chính cô tự nghĩ biện pháp.
Mà ở bên kia, đợi sau khi đèn trong phòng Phong Quang tắt, An Đồng kéo rèm cửa sổ lại, trong gian phòng mịt mù chỉ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng kính viễn vọng lẳng lặng đặt bên cửa sổ, ốm nhòm nhắm ngay gian phòng màu hồng ở lầu hai nhà họ Hạ.
/367
|