“Cũng chỉ là vài con cương thi thôi, còn là do dữ liệu tạo thành, tôi không có sợ.” Phong Quang nghiêng đầu, thoạt nhìn có vẻ đối với đám cương thi do dữ liệu tạo thành này coi thường cực kỳ.
Nhậm Ngã Hành đột nhiên hỏi: “cô sợ quỷ à?”
cô kinh hãi nhưng nhanh chóng bình phục cảm xúc, “anh hỏi cái đó làm gì?”
“không có gì, chỉ là cảm giác cô sẽ sợ quỷ.” Nhậm Ngã Hành không đầukhông đuôi nói xong thì tiếp tục đi đến phía trước.
Lời của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ con đường qua thông đạo này còn có quỷ xuất hiện!?
Phong Quang chưa từng đánh qua phụ bản này, cô chỉ mới ở trên mạng xem qua quá trình cách đánh thắng phụ bản này mà thôi, các loại cương thi bất quả chỉ là quái nhỏ dễ dàng đánh chết, nhưng cho dù là hướng dẫn đánh phụ bản cũng chỉ tóm tắt sơ lược, nói không chừng thật đúng sẽ có quỷ quái xuất hiện, bởi vì không có quan trọng lắm cho nên người ta mới không thêm vào.
Nhưng dù với người ta là quái nhỏ dễ dàng đánh chết thì đối với người sợ quỷ như cô cũng là chuyện đại sự đó! cô hoàn toàn không biết Nhậm Ngã Hành nói những lời này chỉ đơn giản là thấy cô sẽ sợ quỷ thôi, phần trực giác này từ đâu mà đến thì hắn cũng không biết.
“Nhậm Ngã Hành… anh đợi tôi với!” Phong Quang vội vã theo sau, chạy đến phía sau hắn, tự nhiên mà bắt lấy… thắt lưng hắn.
Nhậm Ngã Hành quay đầu, không nói gì.
cô gái à, cô nắm lấy cái này hình như có chỗ không được đúng lắm?
Phong Quang làm bộ cao ngạo ngẩng đầu lên, làm cho người ta thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đáng đánh như thế nào, “Nơi này nguy hiểm như vậy, tôi sợ anh bỏ rơi tôi, anh mà tách tôi ra sẽ không có dược sĩ buff máu cho anh đâu, lúc đó anh mà chết tôi sẽ không có cách nào giao phó với bạn bè của anh.”
Ha, cô nói đạo lý rõ ràng thế, nhưng cô có thể nói chút lý do nắm lấy thắt lưng của người ta không?
không, thật ra cầm lấy cái này dễ hành động hơn một chút.
Phong Quang biết bản thân đang nói bậy nói bạ, bởi vì dọc đường đi, cô trừ bỏ bị cương thi đột nhiên nhảy ra sợ tới mức la to trốn sau lưng hắn, căn bản là vô dụng không dùng qua bất luận kỹ năng trị liệu nào, nói cách khác, một đường này tất cả đều do Nhậm Ngã Hành đánh quái mà qua, cô níu chặt thắt lưng hắn, đều chuẩn bị sẵn tay mình sẽ bị hắn gạt ra, nhưng ngoài dự đoán là Nhậm Ngã Hành cũng không hề nói gì, cứ thế để cho cô cầm mà tiếp tục đi tới.
Có một đứa con treo ở sau người, động tác chém giết của hắn đối với đám cương thi lại càng trôi chảy, thường thường ngay lúc Phong Quang còn chưa phản ứng kịp thì từng con cương thi xấu xí đã ngã xuống đất.
Trường kiếm nhập vỏ, hắn hơi hơi nghiêng tay, “Thế nào?”
Thì ra là cô luôn luôn theo dõi hắn, tầm mắt này quá mãnh liệt làm cho người ta không thể bỏ qua, Phong Quang nhăn nhó một hồi lâu, “anh…”
Hắn an tĩnh đợi cô nói xong.
“Khụ!” Thông thông cổ họng, cô không nhăn nhó nữa, trực tiếp hỏi: “Nhậm Ngã Hành, sao anh không đuổi tôi đi?”
“Chỉ có đại tiểu thư cô đuổi người khác, tôi còn không có tư cách đuổi đại tiểu thư đi.”
Hắn rõ ràng đang châm chọc cô, Phong Quang nghe lại như hắn thuận miệng oán giận như bình thường, cô kỳ quái, “anh không phái chán ghét tôi sao?”
“Tôi không có chán ghét cô.” Phong Quang còn chưa kịp kinh ngạc, chợt nghe hắn như không có gì mà bổ sung: “Tôi là cực kỳ chán ghét cô.”
Cho dù tâm can có cứng rắn như thế nào, khi nghe được có người chán ghét mình trong lòng ít nhiều đều có chút không thoải mái, nhưng vì một câu nói này của hắn rất tùy tiện, cho nên trong lòng Phong Quang không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy hắn đang nói với cô cho có lệ, không đúng, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, giọng điệu của hắn, thái độ của hắn không phải rõ ràng ghết chán ghét cô sao?
Nhậm Ngã Hành đột nhiên hỏi: “cô sợ quỷ à?”
cô kinh hãi nhưng nhanh chóng bình phục cảm xúc, “anh hỏi cái đó làm gì?”
“không có gì, chỉ là cảm giác cô sẽ sợ quỷ.” Nhậm Ngã Hành không đầukhông đuôi nói xong thì tiếp tục đi đến phía trước.
Lời của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ con đường qua thông đạo này còn có quỷ xuất hiện!?
Phong Quang chưa từng đánh qua phụ bản này, cô chỉ mới ở trên mạng xem qua quá trình cách đánh thắng phụ bản này mà thôi, các loại cương thi bất quả chỉ là quái nhỏ dễ dàng đánh chết, nhưng cho dù là hướng dẫn đánh phụ bản cũng chỉ tóm tắt sơ lược, nói không chừng thật đúng sẽ có quỷ quái xuất hiện, bởi vì không có quan trọng lắm cho nên người ta mới không thêm vào.
Nhưng dù với người ta là quái nhỏ dễ dàng đánh chết thì đối với người sợ quỷ như cô cũng là chuyện đại sự đó! cô hoàn toàn không biết Nhậm Ngã Hành nói những lời này chỉ đơn giản là thấy cô sẽ sợ quỷ thôi, phần trực giác này từ đâu mà đến thì hắn cũng không biết.
“Nhậm Ngã Hành… anh đợi tôi với!” Phong Quang vội vã theo sau, chạy đến phía sau hắn, tự nhiên mà bắt lấy… thắt lưng hắn.
Nhậm Ngã Hành quay đầu, không nói gì.
cô gái à, cô nắm lấy cái này hình như có chỗ không được đúng lắm?
Phong Quang làm bộ cao ngạo ngẩng đầu lên, làm cho người ta thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đáng đánh như thế nào, “Nơi này nguy hiểm như vậy, tôi sợ anh bỏ rơi tôi, anh mà tách tôi ra sẽ không có dược sĩ buff máu cho anh đâu, lúc đó anh mà chết tôi sẽ không có cách nào giao phó với bạn bè của anh.”
Ha, cô nói đạo lý rõ ràng thế, nhưng cô có thể nói chút lý do nắm lấy thắt lưng của người ta không?
không, thật ra cầm lấy cái này dễ hành động hơn một chút.
Phong Quang biết bản thân đang nói bậy nói bạ, bởi vì dọc đường đi, cô trừ bỏ bị cương thi đột nhiên nhảy ra sợ tới mức la to trốn sau lưng hắn, căn bản là vô dụng không dùng qua bất luận kỹ năng trị liệu nào, nói cách khác, một đường này tất cả đều do Nhậm Ngã Hành đánh quái mà qua, cô níu chặt thắt lưng hắn, đều chuẩn bị sẵn tay mình sẽ bị hắn gạt ra, nhưng ngoài dự đoán là Nhậm Ngã Hành cũng không hề nói gì, cứ thế để cho cô cầm mà tiếp tục đi tới.
Có một đứa con treo ở sau người, động tác chém giết của hắn đối với đám cương thi lại càng trôi chảy, thường thường ngay lúc Phong Quang còn chưa phản ứng kịp thì từng con cương thi xấu xí đã ngã xuống đất.
Trường kiếm nhập vỏ, hắn hơi hơi nghiêng tay, “Thế nào?”
Thì ra là cô luôn luôn theo dõi hắn, tầm mắt này quá mãnh liệt làm cho người ta không thể bỏ qua, Phong Quang nhăn nhó một hồi lâu, “anh…”
Hắn an tĩnh đợi cô nói xong.
“Khụ!” Thông thông cổ họng, cô không nhăn nhó nữa, trực tiếp hỏi: “Nhậm Ngã Hành, sao anh không đuổi tôi đi?”
“Chỉ có đại tiểu thư cô đuổi người khác, tôi còn không có tư cách đuổi đại tiểu thư đi.”
Hắn rõ ràng đang châm chọc cô, Phong Quang nghe lại như hắn thuận miệng oán giận như bình thường, cô kỳ quái, “anh không phái chán ghét tôi sao?”
“Tôi không có chán ghét cô.” Phong Quang còn chưa kịp kinh ngạc, chợt nghe hắn như không có gì mà bổ sung: “Tôi là cực kỳ chán ghét cô.”
Cho dù tâm can có cứng rắn như thế nào, khi nghe được có người chán ghét mình trong lòng ít nhiều đều có chút không thoải mái, nhưng vì một câu nói này của hắn rất tùy tiện, cho nên trong lòng Phong Quang không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy hắn đang nói với cô cho có lệ, không đúng, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, giọng điệu của hắn, thái độ của hắn không phải rõ ràng ghết chán ghét cô sao?
/367
|