Bọn họ đương nhiên biết nhau.
Game Giang hồ này, nhà điều hành đứng phía sau đưa vào hoạt động lệ thuộc vào công ty của Thẩm Vật Ngôn, nói cách khác, game này là do Thẩm Vật Ngôn phát triển ra, từ ngày đầu tiên game openbeta, Thẩm Vật Ngôn liền tạo acc “Trầm Vô Ngôn”, mà lúc ấy bởi vì thích anh ta, Phong Quang cũng đi theo mà chơi game này, cô vì chính mình lấy tên gọi “Vãn Dương”. Nhưng mà, tuy rằng Phong Quang vì Thẩm Vật Ngôn mới chơi game, nhưng cô chưa từng chủ động quyến rũ Thẩm Vật Ngôn trong game, mà Thẩm Vật Ngôn cũng biết đại danh đỉnh đỉnh người chơi đại gia Vãn Dương chính là Phong Quang, nhưng anh cũng không từng chủ động tìm đến cô.
Hai người này tuy đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng trong game, tại một ngày sự kiện Bích lạc hoa ở Độc Vụ Lâm kia, trước hôm đó bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Thái độ đối xử với nhau của họ thật sự rất kỳ lạ.
Phong Quang vốn thầm nghĩ cùng một mình Triệu Tiểu Lục ở chung trong chốc lát, tìm xem bản thân có chỗ nào so ra thua kém cô ấy, bất quá bây giờ lại lòi ra thêm một Trầm Vô Ngôn, cô một giây cũng không muốn chờ nữa, “Triệu Tiểu Lục, cô có gì muốn nói thì mau nói, tôi phải đi.”
“Vãn Dương!” Triệu Tiểu Lục vội hỏi, “cô đừng vội đi… chờ một chút.”
Phong Quang nhận thức có điểm không thích hợp, “Tại sao muốn tôi chờ?”
Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng nhìn Triệu Tiểu Lục khó hiểu.
Triệu Tiểu Lục ấp úng nửa ngày, “Ngày trước bạn của tôi không phải vì hiểu lầm nên giết cô sao? Cho nên… cho nên tôi gọi anh ấy đến đây cùng tôi để xin lỗi, nhưng mà… Nhưng mà anh ấy đã nửa ngày cũng không đến, Vãn Dương không cần tức giận, anhấy nhất định có chuyện gì đó nên trì hoãn trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành không phải là người xấu, anh ấy sẽ xin lỗi với cô!”
“Hắn có nói xin lỗi hay không, không có quan hệ gì với tôi.” Phong Quang cắn môi nói xong một câu này liển cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như không chặt chẽ xíchcô lại, cô quay đầu nhìn xung quanh, không có bất kỳ người nào, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên cơn tức, “Ẩn thân trốn một bên nhìn lén chơi rất vui sao? Tôi nói chúng tôi hiện tại không có vấn đề gì, anh không cần lén lút theo dõi tôi! Nhậm Ngã Hành,anh có biết anh như thế khiến tôi rất kinh tởm hay không!”
Trong không gian không ai trả lời cô.
Thẩm Vật Ngôn nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng Triệu Tiểu Lục lại ngây thơ tưởng lầm Phong Quang còn đang tức giận, “Vãn Dương…”
Triệu Tiểu Lục muốn vì Nhậm Ngã Hành nói gì đó, nhưng đột nhiên một giọng nói truyền tới ngắt ngang lời của cô.
“Ai đang kêu Nhậm Ngã Hành đó!” Phong Trần Nhất Thương cùng Hạ Thiên từ Độngkhông gian đi ra, tùy tiện nói: “Tìm anh em của tôi có việc gì thế?”
“Chị!” Hạ Thiên tránh thoát Phong Trần Nhất Thương đang nắm tay cô, chạy tới bên người Phong Quang.
Phong Trần Nhất Thương có chút tủi thân, cô vợ nhà hắn mỗi lần đều có chị gái liền quên chồng mình, bất quá hắn vừa xoay đầu nhìn đến Trầm Vô Ngôn liền xách thương chỉ vào anh ta, “Trầm Vô Ngôn!”
“Thì ra là bang chủ Hắc Y Bang.” không giống với Phong Trần Nhất Thương kích động,trên mặt Trầm Vô Ngôn như mây gió điềm nhiên.
“Bình thường bang chiến mày cũng không ra mặt, hôm nay khó mà đụng phải mày,không đánh một trận là không nói nổi.”
“Lão đại, chúng tôi đến giúp anh!” không biết từ góc nào bỗng nhiên nhảy ra một đám người, nói chuyện là Khoai tây và Mít.
Một thùng Khương sơn và Thiên sơn cô tịch tự nhiên cũng có mặt, còn có một đám người mặc áo đen phía sau đó, không nhiều không ít, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành ẩn thân ở ngoài, tất cả mọi người vừa vặn đều ở đây.
Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Mọi người sao đều ở đây?”
Khương sơn nói: “Chúng tôi nghe Thiên sơn nói anh hôm nay tới nhận khảo nghiệm của chị vợ, cho nên muốn tới giúp anh.”
“Khương sơn đừng có nói dóc! Rõ ràng là cậu nói muốn cùng tới đây xem chuyện tiếu lâm.” Thiên sơn thiếu chút nữa đem nỏ bắn tên của mình đập hắn.
Khương sơn nhìn Thiên sơn như nhìn một thằng ngốc.
Phong Trần Nhất Thương thật muốn đem trường thương trong tay đổi phương hướng chỉa qua, “Đám các ngươi đã nhiều chuyện còn không chê lớn chuyện!”
Có thành viên trong bang hội như thế này, đúng là quá mất mặt.
Game Giang hồ này, nhà điều hành đứng phía sau đưa vào hoạt động lệ thuộc vào công ty của Thẩm Vật Ngôn, nói cách khác, game này là do Thẩm Vật Ngôn phát triển ra, từ ngày đầu tiên game openbeta, Thẩm Vật Ngôn liền tạo acc “Trầm Vô Ngôn”, mà lúc ấy bởi vì thích anh ta, Phong Quang cũng đi theo mà chơi game này, cô vì chính mình lấy tên gọi “Vãn Dương”. Nhưng mà, tuy rằng Phong Quang vì Thẩm Vật Ngôn mới chơi game, nhưng cô chưa từng chủ động quyến rũ Thẩm Vật Ngôn trong game, mà Thẩm Vật Ngôn cũng biết đại danh đỉnh đỉnh người chơi đại gia Vãn Dương chính là Phong Quang, nhưng anh cũng không từng chủ động tìm đến cô.
Hai người này tuy đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng trong game, tại một ngày sự kiện Bích lạc hoa ở Độc Vụ Lâm kia, trước hôm đó bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Thái độ đối xử với nhau của họ thật sự rất kỳ lạ.
Phong Quang vốn thầm nghĩ cùng một mình Triệu Tiểu Lục ở chung trong chốc lát, tìm xem bản thân có chỗ nào so ra thua kém cô ấy, bất quá bây giờ lại lòi ra thêm một Trầm Vô Ngôn, cô một giây cũng không muốn chờ nữa, “Triệu Tiểu Lục, cô có gì muốn nói thì mau nói, tôi phải đi.”
“Vãn Dương!” Triệu Tiểu Lục vội hỏi, “cô đừng vội đi… chờ một chút.”
Phong Quang nhận thức có điểm không thích hợp, “Tại sao muốn tôi chờ?”
Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng nhìn Triệu Tiểu Lục khó hiểu.
Triệu Tiểu Lục ấp úng nửa ngày, “Ngày trước bạn của tôi không phải vì hiểu lầm nên giết cô sao? Cho nên… cho nên tôi gọi anh ấy đến đây cùng tôi để xin lỗi, nhưng mà… Nhưng mà anh ấy đã nửa ngày cũng không đến, Vãn Dương không cần tức giận, anhấy nhất định có chuyện gì đó nên trì hoãn trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành không phải là người xấu, anh ấy sẽ xin lỗi với cô!”
“Hắn có nói xin lỗi hay không, không có quan hệ gì với tôi.” Phong Quang cắn môi nói xong một câu này liển cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như không chặt chẽ xíchcô lại, cô quay đầu nhìn xung quanh, không có bất kỳ người nào, trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên cơn tức, “Ẩn thân trốn một bên nhìn lén chơi rất vui sao? Tôi nói chúng tôi hiện tại không có vấn đề gì, anh không cần lén lút theo dõi tôi! Nhậm Ngã Hành,anh có biết anh như thế khiến tôi rất kinh tởm hay không!”
Trong không gian không ai trả lời cô.
Thẩm Vật Ngôn nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng Triệu Tiểu Lục lại ngây thơ tưởng lầm Phong Quang còn đang tức giận, “Vãn Dương…”
Triệu Tiểu Lục muốn vì Nhậm Ngã Hành nói gì đó, nhưng đột nhiên một giọng nói truyền tới ngắt ngang lời của cô.
“Ai đang kêu Nhậm Ngã Hành đó!” Phong Trần Nhất Thương cùng Hạ Thiên từ Độngkhông gian đi ra, tùy tiện nói: “Tìm anh em của tôi có việc gì thế?”
“Chị!” Hạ Thiên tránh thoát Phong Trần Nhất Thương đang nắm tay cô, chạy tới bên người Phong Quang.
Phong Trần Nhất Thương có chút tủi thân, cô vợ nhà hắn mỗi lần đều có chị gái liền quên chồng mình, bất quá hắn vừa xoay đầu nhìn đến Trầm Vô Ngôn liền xách thương chỉ vào anh ta, “Trầm Vô Ngôn!”
“Thì ra là bang chủ Hắc Y Bang.” không giống với Phong Trần Nhất Thương kích động,trên mặt Trầm Vô Ngôn như mây gió điềm nhiên.
“Bình thường bang chiến mày cũng không ra mặt, hôm nay khó mà đụng phải mày,không đánh một trận là không nói nổi.”
“Lão đại, chúng tôi đến giúp anh!” không biết từ góc nào bỗng nhiên nhảy ra một đám người, nói chuyện là Khoai tây và Mít.
Một thùng Khương sơn và Thiên sơn cô tịch tự nhiên cũng có mặt, còn có một đám người mặc áo đen phía sau đó, không nhiều không ít, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành ẩn thân ở ngoài, tất cả mọi người vừa vặn đều ở đây.
Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Mọi người sao đều ở đây?”
Khương sơn nói: “Chúng tôi nghe Thiên sơn nói anh hôm nay tới nhận khảo nghiệm của chị vợ, cho nên muốn tới giúp anh.”
“Khương sơn đừng có nói dóc! Rõ ràng là cậu nói muốn cùng tới đây xem chuyện tiếu lâm.” Thiên sơn thiếu chút nữa đem nỏ bắn tên của mình đập hắn.
Khương sơn nhìn Thiên sơn như nhìn một thằng ngốc.
Phong Trần Nhất Thương thật muốn đem trường thương trong tay đổi phương hướng chỉa qua, “Đám các ngươi đã nhiều chuyện còn không chê lớn chuyện!”
Có thành viên trong bang hội như thế này, đúng là quá mất mặt.
/367
|