Phong Quang nghĩ muốn dứt khoát đẩy ngã Tiết Nhiễm ở trong này, bụng của nàng lạikhông đúng lúc kêu lên, nàng vốn đã không ăn cơm, vừa nãy còn ói hết mọi thứ còn lại trong bụng ra, bây giờ bụng càng thêm khô quắt, nàng đáng thương nói: “Ta đói quá…”
Tiết Nhiễm thấy bộ dạng bé nhỏ đáng thương của nàng thật ra rất buồn cười, bất quá nàng bây giờ đói đến vậy, hắn cũng không nên chọc ghẹo nàng, chỉ có thể ho nhẹ để che giấu, lấy ra một cái gói giấy cho nàng, “Ăn đi.”
“Là bánh bao!” Nàng lấy ra một cái bánh bao hung hăng cắn một ngụm, nói không rõ tiếng: “Ta còn nói phòng bếp tại sao một cái bánh bao cũng không có, thì ra là bị ngươi lấy rồi.”
“Ta đoán nàng không ăn cơm chiều chắc chắn sẽ đói, cho nên đi ngay phòng bếp một chuyến.”
“Tiết Nhiễm, tại sao ngươi lại tốt như vậy?” Nàng cắn bánh bao trong tay, sùng bái nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng ánh sao.
Nàng nhìn chăm chú hắn như vật, mặt Tiết Nhiễm không được tự nhiên bắt đầu nóng lên, “Ta thấy nàng không ở trong phòng mới nghĩ đến việc tới tìm nàng, không nghĩ tới một màn nang bị bắt đi thế này.”
“Vậy cái mặt nạ này của ngươi…”
“Đây là ta… mượn của một tiểu cô nương Đường môn.”
“Tiểu cô nương, tiểu bao nhiêu?”
Đối với việc nàng truy hỏi, Tiết Nhiễm cười bỏ qua, “Sáu bảy tuổi là hết mức.”
Nghĩ đến một màn mình dùng một miếng bánh quế hoa lừa gạt mặt nạ của một tiểucô nương, Tiết Nhiễm cũng khó tránh mà cảm thấy mình ngây thơ rất nhiều, cũngkhông phải là vì sợ hãi giáo chủ ma giáo nhìn thấy mặt thật của mình, hắn chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu Phong Quang nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ từ trên trời giáng xuống cứu nàng, nàng sẽ có phản ứng gì, có thể sẽ nói câu nói kia hay không, ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.
Bây giờ nghĩ lại, hắn đã làm cái gì thế này, sao lại giống một thằng nhóc tóc còn để chỏm thế chứ?
Phong Quang nghe được tiểu cô nương kia mới sáu bảy tuổi, cười trêu chọc, nàng cầm lấy tay hắn, “Bây giờ chúng ta bắt đầu tìm đường đi ra ngoài thôi.”
“Ừ.” Tiết Nhiễm cầm tay nàng, hai người đi sâu vào trong động.
Dần dần, có thể nghe được âm thanh giọt nước rơi trên tảng đá, thuật cơ quan của Đường môn luôn luôn được người trong võ lâm đặt ở vị trí đệ nhất, mà mật thất Đường môn lại là cấm địa của Đường môn, có thể nghĩ tới nơi này tồn tại không biết bao nhiêu cơ quan mà nói.
Phong Quang tràn đầy đề phòng đi theo bên người Tiết Nhiễm, thần kinh khẩn trương cao độ, thấy Tiết Nhiễm bỗng nhiên lấy ra một cái bản vẽ, nàng ngây người trong chốc lát hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bản đồ mật thất Đường môn, đây là Tôn tiền bối giao cho ta.”
“… Ngươi có bản đồ sao không nói sớm?” Hại nàng khẩn trương vớ vẩn lâu như vậy!
Tiết Nhiễm nghiêm túc nói: “Nàng không có hỏi qua.”
Đoạn đối thoại này, làm cho nàng bỗng nhiên nhớ tới đoạn đối thoại với Đan Nhai trong rừng trúc trước đây, một người nói thì không sao, nhưng hai người đều nói như vậy, nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ nàng có vấn đề?
Nàng im lặng, Tiết Nhiễm lại không quen, hắn đã quen với bộ dạng líu ríu của nàng, “Nàng đang nghĩ cái gì?”
Nàng thuận miệng trả lời: “Nhớ ngươi đẹp mắt như thế nào.”
“Ừ.” Hắn gật gật đầu, tiếp tục nắm tay nàng đi về trước.
Phong Quang mở to mắt, phản ứng của hắn chỉ là “ừ” một tiếng, vậy thôi à!? Trước đây mỗi lần nàng nói hắn đẹp mắt, hắn không phải đều trưng ra bộ dạng nàng dâu nhỏ bị chim chuột sao, nàng thậm chí còn thấy bản thân là đồ dâm dê đấy, nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút, gần đây đối với việc nàng thường hay buông lời trêu ghẹo, phản ứng của hắn càng ngày càng thản nhiên, có đôi khi còn có thể chọc lại nàng.
Khi bị một người nói là ngươi đẹp mắt, ngươi có thể mặt không đỏ tâm không loạn mà thừa nhận, hình như có chút cảm giác tự kỷ thì phải.
Phong Quang thấy bản thân hình như đã khai quật được thuộc tính ẩn của Tiết Nhiễm.
Tiết Nhiễm thấy bộ dạng bé nhỏ đáng thương của nàng thật ra rất buồn cười, bất quá nàng bây giờ đói đến vậy, hắn cũng không nên chọc ghẹo nàng, chỉ có thể ho nhẹ để che giấu, lấy ra một cái gói giấy cho nàng, “Ăn đi.”
“Là bánh bao!” Nàng lấy ra một cái bánh bao hung hăng cắn một ngụm, nói không rõ tiếng: “Ta còn nói phòng bếp tại sao một cái bánh bao cũng không có, thì ra là bị ngươi lấy rồi.”
“Ta đoán nàng không ăn cơm chiều chắc chắn sẽ đói, cho nên đi ngay phòng bếp một chuyến.”
“Tiết Nhiễm, tại sao ngươi lại tốt như vậy?” Nàng cắn bánh bao trong tay, sùng bái nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng ánh sao.
Nàng nhìn chăm chú hắn như vật, mặt Tiết Nhiễm không được tự nhiên bắt đầu nóng lên, “Ta thấy nàng không ở trong phòng mới nghĩ đến việc tới tìm nàng, không nghĩ tới một màn nang bị bắt đi thế này.”
“Vậy cái mặt nạ này của ngươi…”
“Đây là ta… mượn của một tiểu cô nương Đường môn.”
“Tiểu cô nương, tiểu bao nhiêu?”
Đối với việc nàng truy hỏi, Tiết Nhiễm cười bỏ qua, “Sáu bảy tuổi là hết mức.”
Nghĩ đến một màn mình dùng một miếng bánh quế hoa lừa gạt mặt nạ của một tiểucô nương, Tiết Nhiễm cũng khó tránh mà cảm thấy mình ngây thơ rất nhiều, cũngkhông phải là vì sợ hãi giáo chủ ma giáo nhìn thấy mặt thật của mình, hắn chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu Phong Quang nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ từ trên trời giáng xuống cứu nàng, nàng sẽ có phản ứng gì, có thể sẽ nói câu nói kia hay không, ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.
Bây giờ nghĩ lại, hắn đã làm cái gì thế này, sao lại giống một thằng nhóc tóc còn để chỏm thế chứ?
Phong Quang nghe được tiểu cô nương kia mới sáu bảy tuổi, cười trêu chọc, nàng cầm lấy tay hắn, “Bây giờ chúng ta bắt đầu tìm đường đi ra ngoài thôi.”
“Ừ.” Tiết Nhiễm cầm tay nàng, hai người đi sâu vào trong động.
Dần dần, có thể nghe được âm thanh giọt nước rơi trên tảng đá, thuật cơ quan của Đường môn luôn luôn được người trong võ lâm đặt ở vị trí đệ nhất, mà mật thất Đường môn lại là cấm địa của Đường môn, có thể nghĩ tới nơi này tồn tại không biết bao nhiêu cơ quan mà nói.
Phong Quang tràn đầy đề phòng đi theo bên người Tiết Nhiễm, thần kinh khẩn trương cao độ, thấy Tiết Nhiễm bỗng nhiên lấy ra một cái bản vẽ, nàng ngây người trong chốc lát hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bản đồ mật thất Đường môn, đây là Tôn tiền bối giao cho ta.”
“… Ngươi có bản đồ sao không nói sớm?” Hại nàng khẩn trương vớ vẩn lâu như vậy!
Tiết Nhiễm nghiêm túc nói: “Nàng không có hỏi qua.”
Đoạn đối thoại này, làm cho nàng bỗng nhiên nhớ tới đoạn đối thoại với Đan Nhai trong rừng trúc trước đây, một người nói thì không sao, nhưng hai người đều nói như vậy, nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ nàng có vấn đề?
Nàng im lặng, Tiết Nhiễm lại không quen, hắn đã quen với bộ dạng líu ríu của nàng, “Nàng đang nghĩ cái gì?”
Nàng thuận miệng trả lời: “Nhớ ngươi đẹp mắt như thế nào.”
“Ừ.” Hắn gật gật đầu, tiếp tục nắm tay nàng đi về trước.
Phong Quang mở to mắt, phản ứng của hắn chỉ là “ừ” một tiếng, vậy thôi à!? Trước đây mỗi lần nàng nói hắn đẹp mắt, hắn không phải đều trưng ra bộ dạng nàng dâu nhỏ bị chim chuột sao, nàng thậm chí còn thấy bản thân là đồ dâm dê đấy, nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút, gần đây đối với việc nàng thường hay buông lời trêu ghẹo, phản ứng của hắn càng ngày càng thản nhiên, có đôi khi còn có thể chọc lại nàng.
Khi bị một người nói là ngươi đẹp mắt, ngươi có thể mặt không đỏ tâm không loạn mà thừa nhận, hình như có chút cảm giác tự kỷ thì phải.
Phong Quang thấy bản thân hình như đã khai quật được thuộc tính ẩn của Tiết Nhiễm.
/367
|