“Ta thấy có người dịch dung thành đồ đệ của ngươi.”
Đây là câu đầu tiên mà Tiết Nhiễm nghe thấy sau khi châm cứu cho Đường Cửu Ca rồi trở về, lúc đó Phong Quang ngồi trên ghế đá trong sân, tay chống cằm, hạt thông bày ra ở trước mặt nhưng có vẻ không hề được động vào, xem ra đã duy trì cái tư thế này một lúc lâu.
Tiết Nhiễm ngồi xuống cạnh nàng, buồn cười hỏi: “Nàng đang nói Thanh Ngọc à?”
“Ừ!” Nàng mạnh mẽ gật đầu, “Ta thấy hắn hôm nay thật sự rất kỳ lạ, ngươi có biết hắn nói gì với ta không? Hắn thế mà nói xin lỗi với ta, hắn vẫn luôn ghét bỏ ta đó!”
“Ta nói rồi, Thanh Ngọc không phải là một đứa trẻ hư hỏng.” Tiết Nhiễm một bên nói chuyện với nàng, một bên bóc vỏ hạt thông, sau đó đem thịt hạt đặt ở trước mặt nàng.
Phong Quang rất tự nhiên cầm hạt thông đã được hắn bóc bỏ vào miệng, mắt nhìn xa xăm nói: “Chẳng lẽ mình đã mở ra hình thức Mary Sue, nhãi con Thanh Ngọc này cũng bị mình cảm phục rồi?”
không đúng, hệ thống rõ ràng từng nói kịch bản nàng lấy là kịch bản nữ phụ.
Tiết Nhiễm không hiểu Mary Sue trong miệng nàng là cái gì, hắn đoán trong đầu nàng lần nào cũng có rất nhiều trò vui mới lạ, “Ta nghĩ, Thanh Ngọc cũng không chán ghét nàng.”
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt nàng lấy lại tiêu cự.
“Trước kia lúc ở trong cốc, Duyệt Duyệt hay thích chạy ra ngoài chơi đùa, mà ta lại say mê y thuật, Thanh Ngọc ít khi nào có thể tìm được người nói chuyện, cho nên có nàng nói chuyện với hắn, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Phong Quang không tin, “Hắn không phải chê ta phiền sao?”
“Tính tình Thanh Ngọc là như thế, hắn thích cái gì, nghĩ muốn cái gì, chưa từng biểu hiện ra ngoài mặt, giống như chuyện hắn thực sự rất thích ăn đồ ngọt, nhưng vì Duyệt Duyệt nói một câu đây là đồ nữ hài tử mới thích ăn, sau đó hắn liền không chịu ăn nữa.”
“Ngươi hiểu biết đồ đệ của mình như vậy, còn ngươi thì sao?” Tay nàng chống cằm, chớp mắt nhìn hắn, “Ngươi thích cái gì, có phải cũng giống Thanh Ngọc không chịu biểu hiện ra ngoài không?”
Tiết Nhiễm hiểu ý tứ nàng ám chỉ, không khỏi không dám đối diện với nàng, hắn nhìn trái nhìn phải nói: “Hạ cô nương, qua vài ngày nữa, mẩn đỏ trên mặt của nàng sẽ biến mất hoàn toàn, chỉ là cần thanh trừ độc dư lại, thời gian kế tiếp còn cần uống thuốc.”
“Thế… có cần châm cứu tiếp hay không?” Nàng nâng tay lên chỉnh lại tóc trên đầu, cũng vì động tác nâng tay này, tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Sen trắng không hề nhiễm tạp sắc, khiến người mơ màng.
Tiết Nhiễm bỗng nhiên thấy miệng lưỡi khô khốc, sau một lúc lâu ngập ngừng mới gật đầu, “Cần.”
“Vậy thật sự là phiền toái ngươi rồi, Tiết thần y…” Nàng cười, đem hạt thông hắn bóc ném vào miệng.
Lại là nó, âm thanh cố ý dụ dỗ hắn, ngọt đến ngấy, cũng ngọt đến… khiến người takhông có cách nào kháng cự lại.
Tiết Nhiễm hoảng hốt có một loại ảo giác, hắn như là con gái nhà lành bị ác bá nhìn chăm chú, thường thường chờ người dùng ngôn ngữ khiêu khích đủ rồi, hẵn là sẽ bị người ta cắn một ngụm ăn luôn.
Cái từ “ăn luôn” này…
Hắn quay mặt đi, lỗ tai hơi hơi ửng đỏ.
Chân Phong Quang đặt dưới bàn đá đá chân hắn, “Tiết Nhiễm, ta còn muốn…”
Cả người Tiết Nhiễm cứng ngắc, giọng điệu nửa làm nũng nửa hờn dỗi làm máu nóng trong thân thể hắn tựa hồ tuôn ra toán loạn không yên, chân tay hắn luống cuống, “Hạ, Hạ cô nương…”
“Tiết Nhiễm, ngươi sao vậy? không giúp ta bóc hạt thông sao?” Tiếng nói ngây thơ của nàng như chuông bạc thanh thúy dễ nghe, cũng bởi vì phần ngây thơ khó hiểu này, đột nhiên khiến người ta thấy việc sinh ra ý tưởng xấu hổ như vậy là chuyện rất khôngcó đạo đức.
Tiết Nhiễm âm thầm khinh bỉ chính mình, hắn khi nào thì biến thành một người có tư tưởng không đứng đắn như vậy, rõ ràng là một tiểu cô nương ngây thơ, hắn làm sao có thể nghĩ theo hướng hương diễm như vậy chứ?
Phong Quang ngây thơ?
Chuyện cười à.
Đây là câu đầu tiên mà Tiết Nhiễm nghe thấy sau khi châm cứu cho Đường Cửu Ca rồi trở về, lúc đó Phong Quang ngồi trên ghế đá trong sân, tay chống cằm, hạt thông bày ra ở trước mặt nhưng có vẻ không hề được động vào, xem ra đã duy trì cái tư thế này một lúc lâu.
Tiết Nhiễm ngồi xuống cạnh nàng, buồn cười hỏi: “Nàng đang nói Thanh Ngọc à?”
“Ừ!” Nàng mạnh mẽ gật đầu, “Ta thấy hắn hôm nay thật sự rất kỳ lạ, ngươi có biết hắn nói gì với ta không? Hắn thế mà nói xin lỗi với ta, hắn vẫn luôn ghét bỏ ta đó!”
“Ta nói rồi, Thanh Ngọc không phải là một đứa trẻ hư hỏng.” Tiết Nhiễm một bên nói chuyện với nàng, một bên bóc vỏ hạt thông, sau đó đem thịt hạt đặt ở trước mặt nàng.
Phong Quang rất tự nhiên cầm hạt thông đã được hắn bóc bỏ vào miệng, mắt nhìn xa xăm nói: “Chẳng lẽ mình đã mở ra hình thức Mary Sue, nhãi con Thanh Ngọc này cũng bị mình cảm phục rồi?”
không đúng, hệ thống rõ ràng từng nói kịch bản nàng lấy là kịch bản nữ phụ.
Tiết Nhiễm không hiểu Mary Sue trong miệng nàng là cái gì, hắn đoán trong đầu nàng lần nào cũng có rất nhiều trò vui mới lạ, “Ta nghĩ, Thanh Ngọc cũng không chán ghét nàng.”
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt nàng lấy lại tiêu cự.
“Trước kia lúc ở trong cốc, Duyệt Duyệt hay thích chạy ra ngoài chơi đùa, mà ta lại say mê y thuật, Thanh Ngọc ít khi nào có thể tìm được người nói chuyện, cho nên có nàng nói chuyện với hắn, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Phong Quang không tin, “Hắn không phải chê ta phiền sao?”
“Tính tình Thanh Ngọc là như thế, hắn thích cái gì, nghĩ muốn cái gì, chưa từng biểu hiện ra ngoài mặt, giống như chuyện hắn thực sự rất thích ăn đồ ngọt, nhưng vì Duyệt Duyệt nói một câu đây là đồ nữ hài tử mới thích ăn, sau đó hắn liền không chịu ăn nữa.”
“Ngươi hiểu biết đồ đệ của mình như vậy, còn ngươi thì sao?” Tay nàng chống cằm, chớp mắt nhìn hắn, “Ngươi thích cái gì, có phải cũng giống Thanh Ngọc không chịu biểu hiện ra ngoài không?”
Tiết Nhiễm hiểu ý tứ nàng ám chỉ, không khỏi không dám đối diện với nàng, hắn nhìn trái nhìn phải nói: “Hạ cô nương, qua vài ngày nữa, mẩn đỏ trên mặt của nàng sẽ biến mất hoàn toàn, chỉ là cần thanh trừ độc dư lại, thời gian kế tiếp còn cần uống thuốc.”
“Thế… có cần châm cứu tiếp hay không?” Nàng nâng tay lên chỉnh lại tóc trên đầu, cũng vì động tác nâng tay này, tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Sen trắng không hề nhiễm tạp sắc, khiến người mơ màng.
Tiết Nhiễm bỗng nhiên thấy miệng lưỡi khô khốc, sau một lúc lâu ngập ngừng mới gật đầu, “Cần.”
“Vậy thật sự là phiền toái ngươi rồi, Tiết thần y…” Nàng cười, đem hạt thông hắn bóc ném vào miệng.
Lại là nó, âm thanh cố ý dụ dỗ hắn, ngọt đến ngấy, cũng ngọt đến… khiến người takhông có cách nào kháng cự lại.
Tiết Nhiễm hoảng hốt có một loại ảo giác, hắn như là con gái nhà lành bị ác bá nhìn chăm chú, thường thường chờ người dùng ngôn ngữ khiêu khích đủ rồi, hẵn là sẽ bị người ta cắn một ngụm ăn luôn.
Cái từ “ăn luôn” này…
Hắn quay mặt đi, lỗ tai hơi hơi ửng đỏ.
Chân Phong Quang đặt dưới bàn đá đá chân hắn, “Tiết Nhiễm, ta còn muốn…”
Cả người Tiết Nhiễm cứng ngắc, giọng điệu nửa làm nũng nửa hờn dỗi làm máu nóng trong thân thể hắn tựa hồ tuôn ra toán loạn không yên, chân tay hắn luống cuống, “Hạ, Hạ cô nương…”
“Tiết Nhiễm, ngươi sao vậy? không giúp ta bóc hạt thông sao?” Tiếng nói ngây thơ của nàng như chuông bạc thanh thúy dễ nghe, cũng bởi vì phần ngây thơ khó hiểu này, đột nhiên khiến người ta thấy việc sinh ra ý tưởng xấu hổ như vậy là chuyện rất khôngcó đạo đức.
Tiết Nhiễm âm thầm khinh bỉ chính mình, hắn khi nào thì biến thành một người có tư tưởng không đứng đắn như vậy, rõ ràng là một tiểu cô nương ngây thơ, hắn làm sao có thể nghĩ theo hướng hương diễm như vậy chứ?
Phong Quang ngây thơ?
Chuyện cười à.
/367
|