Edit: Nhi Huỳnh
Tin tức Chiết Kiếm Lâu bị diệt cuối cùng cũng lan tràn trong chốn võ lâm, tất nhiên cũng dẫn phát ra một hồi sóng to gió lớn, âm thanh người chính đạo công khai lên án ma giáo càng lúc càng lớn, võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương đồng cảm oán giận, nhưng không tìm thấy tổng đàn của ma giáo, mọi người có sức lực cũng không có chỗ phát, một hai tháng trôi qua, chuyện có liên quan đến Chiết Kiếm Lâu dần dần bị bao phủ trong các tin tức trong võ lâm khác.
Ví dụ như chuyện thiếu chủ Đường môn quậy muốn thành thân với một nha hoàn, ví dụ như đại tiểu thư Thiên Kim các bỗng nhiên bò lên một kiếm khách vô danh, lại ví dụ như, y độc thánh quân đại danh lừng lẫy muốn thành thân…
Trong cố Nhân cốc, Phong Quang nhìn nam nhân Chấp Kiếm trẻ tuổi kia đưa quà mừng tới đây mà trợn mắt há mồm, mấy hòm trân bảo được đưa vào như không cần tiền nữa vậy, nàng tuy rằng không phải đại sư giám định bảo vật gì, nhưng mười mấy năm sống cuộc sống của một đại tiểu thư, cũng cho nàng nhìn qua mấy thứ hiếm thấy, trân châu, vòng tay màu đỏ lung linh, hàn băng ngọc… mấy thứ này có gì không phải là trân bảo hiếm thấy sao?
“Tiết tiên sinh, đây là quà mừng mà cốc chủ lệnh cho ta mang tới, vật đã đưa đến, cáo từ.” Chấp Kiếm ôm quyền.
Tiết Nhiễm nói: “đi thong thả.”
Đợi Chấp Kiếm đi rồi, Phong Quang giật nhẹ áo Tiết Nhiễm, “cốc chủ kia… hào phóng vậy sao?”
“Mỗi một người muốn lưu lại cố Nhân cốc, đều cần phải dâng một trân bảo mà cốc chủ nhìn vừa mắt.” Tiết Nhiễm cười giải thích, “Sưu tầm trân bảo là sở thích của cốc chủ, mấy thứ đưa đến đây, chỉ là vật không đáng kể thôi.”
“Vậy còn chàng? Chàng năm đó đã đưa cái gì?”
“Ta chữa tốt bệnh của cốc chủ, hắn vẫn chưa muốn thứ gì từ ta.”
“Bởi vì chàng đã cứu hắn, cho nên bây giờ hắn với hào phóng như vậy sao?”
Bộ dạng tò mò của nàng thật sự là rất đáng yêu, ngón trỏ của Tiết Nhiễm gấp lại, vuốt vuốt mũi của nàng, cười nói: “Cứ cho là thế.”
“Thật sự đáng tiếc, nếu cốc chủ này không ra khỏi phòng của hắn, chúng ta thật ra có thể chiêu đãi hắn thật tốt vào ngày lễ thành hôn này.”
“cốc chủ thích an tĩnh, ngay cả ta cũng ít khi có thể nhìn thấy hắn, khôngcần để ý.”
“Được rồi, chàng cũng đã nói như vậy.” Phong Quang cười hì hì kiễng chân hôn một ngụm lên khóe miệng hắn, còn chưa kịp lui về đã bị hắn kìm ót lại cho qua một cái hôn sâu.
Mấy ngày này, hắn càng lúc càng lớn mật.
Thanh Ngọc vừa từ cửa đi vào lại ôm mắt tránh xa.
Tiệc thành thân này cũng không quá long trọng, bởi vì Tiết Nhiễm không có bằng hữu gì, mà Phong Quang đã không còn chỗ dựa là Chiết Kiếm Lâu, cũng không có người sẽ nguyện ý tìm đến nàng, nhất là khi Chiết Kiếm Lâu bị giết bởi ma giáo, tất cả mọi người ai cũng sợ dẫn lửa thiêu thân, nhưng thật ra có không ít người muốn mượn chuyện này mà gần gũi với thần y trong tin đồn, nhưng bọn họ lại vào không được cố Nhân cốc.
Cho nên đến cuối cùng, trên bàn chỉ an vị Tôn Nhất Đao, Quan Duyệt Duyệt, Thanh Ngọc, và hai đương sự đang thành hôn.
Tiết Nhiễm không thích náo nhiệt, mà trong nhận thức của Phong Quang cũng hiểu được hôn nhân là chuyện của hai người, làm cho có hình thức là được rồi, cũng không cần quá náo nhiệt, nhưng hai người bọn họ không cần quá náo nhiệt, thì người ngoài như Tôn Nhất Đao đây quả thực không thể hiểu nổi.
“Lần đầu nhìn thấy tân nương ngồi cùng một bàn với khách khứa uống rượu ăn cơm, ta già rồi, thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các người.” Tôn Nhất Đao ôm bầu rượu đổ một ngụm, thoải mái la lên, vì chúc mừng Tiết Nhiễm thành thân, Đông Phương Dạ đều đem rượu ngon trân quý đưa đến đây.
Quan Duyệt Duyệt lại yên tĩnh thần kỳ, từ lúc ở cùng với Nam Cung Ly, nàng ta vẫn luôn ở ngoài cốc, bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ, cho nên nàng ta mới có thể trở về, khi nhận được bồ câu sư phụ dùng để đưa tin cho mình, nàng ta cũng bị dọa cho choáng váng, không nghĩ tới Hạ Phong Quang thật đúng bắt được sư phụ mình, nàng ta không thích Phong Quang, nhưng đêm nay nàng ta cũng không muốn làm trái với Phong Quang, bởi vì, nàng cũng nghe được tin tức Chiết Kiếm Lâu bị ma giáo diệt.
Tin tức Chiết Kiếm Lâu bị diệt cuối cùng cũng lan tràn trong chốn võ lâm, tất nhiên cũng dẫn phát ra một hồi sóng to gió lớn, âm thanh người chính đạo công khai lên án ma giáo càng lúc càng lớn, võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương đồng cảm oán giận, nhưng không tìm thấy tổng đàn của ma giáo, mọi người có sức lực cũng không có chỗ phát, một hai tháng trôi qua, chuyện có liên quan đến Chiết Kiếm Lâu dần dần bị bao phủ trong các tin tức trong võ lâm khác.
Ví dụ như chuyện thiếu chủ Đường môn quậy muốn thành thân với một nha hoàn, ví dụ như đại tiểu thư Thiên Kim các bỗng nhiên bò lên một kiếm khách vô danh, lại ví dụ như, y độc thánh quân đại danh lừng lẫy muốn thành thân…
Trong cố Nhân cốc, Phong Quang nhìn nam nhân Chấp Kiếm trẻ tuổi kia đưa quà mừng tới đây mà trợn mắt há mồm, mấy hòm trân bảo được đưa vào như không cần tiền nữa vậy, nàng tuy rằng không phải đại sư giám định bảo vật gì, nhưng mười mấy năm sống cuộc sống của một đại tiểu thư, cũng cho nàng nhìn qua mấy thứ hiếm thấy, trân châu, vòng tay màu đỏ lung linh, hàn băng ngọc… mấy thứ này có gì không phải là trân bảo hiếm thấy sao?
“Tiết tiên sinh, đây là quà mừng mà cốc chủ lệnh cho ta mang tới, vật đã đưa đến, cáo từ.” Chấp Kiếm ôm quyền.
Tiết Nhiễm nói: “đi thong thả.”
Đợi Chấp Kiếm đi rồi, Phong Quang giật nhẹ áo Tiết Nhiễm, “cốc chủ kia… hào phóng vậy sao?”
“Mỗi một người muốn lưu lại cố Nhân cốc, đều cần phải dâng một trân bảo mà cốc chủ nhìn vừa mắt.” Tiết Nhiễm cười giải thích, “Sưu tầm trân bảo là sở thích của cốc chủ, mấy thứ đưa đến đây, chỉ là vật không đáng kể thôi.”
“Vậy còn chàng? Chàng năm đó đã đưa cái gì?”
“Ta chữa tốt bệnh của cốc chủ, hắn vẫn chưa muốn thứ gì từ ta.”
“Bởi vì chàng đã cứu hắn, cho nên bây giờ hắn với hào phóng như vậy sao?”
Bộ dạng tò mò của nàng thật sự là rất đáng yêu, ngón trỏ của Tiết Nhiễm gấp lại, vuốt vuốt mũi của nàng, cười nói: “Cứ cho là thế.”
“Thật sự đáng tiếc, nếu cốc chủ này không ra khỏi phòng của hắn, chúng ta thật ra có thể chiêu đãi hắn thật tốt vào ngày lễ thành hôn này.”
“cốc chủ thích an tĩnh, ngay cả ta cũng ít khi có thể nhìn thấy hắn, khôngcần để ý.”
“Được rồi, chàng cũng đã nói như vậy.” Phong Quang cười hì hì kiễng chân hôn một ngụm lên khóe miệng hắn, còn chưa kịp lui về đã bị hắn kìm ót lại cho qua một cái hôn sâu.
Mấy ngày này, hắn càng lúc càng lớn mật.
Thanh Ngọc vừa từ cửa đi vào lại ôm mắt tránh xa.
Tiệc thành thân này cũng không quá long trọng, bởi vì Tiết Nhiễm không có bằng hữu gì, mà Phong Quang đã không còn chỗ dựa là Chiết Kiếm Lâu, cũng không có người sẽ nguyện ý tìm đến nàng, nhất là khi Chiết Kiếm Lâu bị giết bởi ma giáo, tất cả mọi người ai cũng sợ dẫn lửa thiêu thân, nhưng thật ra có không ít người muốn mượn chuyện này mà gần gũi với thần y trong tin đồn, nhưng bọn họ lại vào không được cố Nhân cốc.
Cho nên đến cuối cùng, trên bàn chỉ an vị Tôn Nhất Đao, Quan Duyệt Duyệt, Thanh Ngọc, và hai đương sự đang thành hôn.
Tiết Nhiễm không thích náo nhiệt, mà trong nhận thức của Phong Quang cũng hiểu được hôn nhân là chuyện của hai người, làm cho có hình thức là được rồi, cũng không cần quá náo nhiệt, nhưng hai người bọn họ không cần quá náo nhiệt, thì người ngoài như Tôn Nhất Đao đây quả thực không thể hiểu nổi.
“Lần đầu nhìn thấy tân nương ngồi cùng một bàn với khách khứa uống rượu ăn cơm, ta già rồi, thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các người.” Tôn Nhất Đao ôm bầu rượu đổ một ngụm, thoải mái la lên, vì chúc mừng Tiết Nhiễm thành thân, Đông Phương Dạ đều đem rượu ngon trân quý đưa đến đây.
Quan Duyệt Duyệt lại yên tĩnh thần kỳ, từ lúc ở cùng với Nam Cung Ly, nàng ta vẫn luôn ở ngoài cốc, bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ, cho nên nàng ta mới có thể trở về, khi nhận được bồ câu sư phụ dùng để đưa tin cho mình, nàng ta cũng bị dọa cho choáng váng, không nghĩ tới Hạ Phong Quang thật đúng bắt được sư phụ mình, nàng ta không thích Phong Quang, nhưng đêm nay nàng ta cũng không muốn làm trái với Phong Quang, bởi vì, nàng cũng nghe được tin tức Chiết Kiếm Lâu bị ma giáo diệt.
/367
|