Edit: Nhi Huỳnh
Tin tức về thần y Tiết Nhiễm vốn là một thế hệ giáo chủ ma giáo khôngcánh mà bay, cách một đoạn thời gian cố Nhân cốc sẽ có người xuất cốc đimua này nọ, tin tức bên ngoài cũng được bọn họ mang về từng chút một, giáo chủ ma giáo Nam Cung Ly và võ lâm minh chủ đột nhiên không biết tung tích, thảm án Quan, Ôn, Hạ tam gia diệt môn làm võ lâm quần hùng phát động thảo phạt Tiết Nhiễm, ngay cả Đường môn cũng tham dự vào đó.
Cuối cùng, Tiết Nhiễm lẻ loi một mình địch lại quần hùng tại một sườn núi, đánh liền ba ngày chẳng phân biệt được ngày hay đêm, hắn cuối cùng cũng kiệt sức mà chết.
Khi Phong Quang nghe được tin tức này, nàng đang cùng Thanh Ngọc sắc thuốc cho Tôn Nhất Đao, có lẽ do phòng bếp quá oi bức, có lẽ do mấy ngày liền nàng đều không thể ngủ ngon, nàng té xỉu.
Lúc nàng tỉnh lại thì đang nằm trên giường, Thanh Ngọc đứng ở bên giường cứ muốn nói lại thôi, nàng từ giường ngồi dậy muốn hất mở chăn ra thì Thanh Ngọc vội vàng ngăn cản nàng.
Nàng cười nói: “Sao vậy? Ta không phải vì gần đây mệt mỏi nên mới té xỉu sao? Ngủ một giấc ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều, còn phải đến xem Tôn tiền bối, không có ai ở đó chỉ sợ ông ấy lại lén lút uống rượu.”
Mặc dù đã qua một tháng hơn, nhưng chung quy là thương đến xương cốt, thân thể Tôn Nhất Đao còn chưa có tốt hẳn, miệng ông còn tham, luôn muốn uống rượu.
Mặt Thanh Ngọc có nỗi niềm khó nói, “Ngươi… ngươi còn phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ta không phải đã nói ta không sao à? Khoan đã… nhìn cái dạng này của ngươi, chẳng lẽ… ta có bệnh nan y nào đó thật sao?” Phong Quang nắm chặt chăn, kinh sợ đầy mặt.
“không phải.”
“Vậy là ngươi phát hiện ta thực ra là một nam nhân?”
“không phải!” Thanh Ngọc thấy nàng càng nói càng thái quá, cắn răng một cái, sau đó vẫn đơn giản nói ra, “Ngươi mang thai.”
Phong Quang im lặng một lúc lâu, “Thanh Ngọc, chuyện này đùa không vui.”
“Ta không có đùa với ngươi.” Hắn chưa từng có kinh nghiệm chẩn đoán qua nữ nhân mang thai, cho nên khi hắn bắt mạch cho Phong Quang đang hôn mê, lần đầu tiên gặp phải mạch tượng mà hắn không biết, khỏi phải nói hắn đã chân tay luống cuống đến mức nào, cuối cùng hắn lật sách thuốc, xác nhận mạch đập của nàng giống như trong sách ghi lại, mới khẳng định được là nàng có mang thai.
Trước đó, hắn thật sự vẫn luôn tưởng tiểu hài tử là tạo ra chứ không phải sinh ra, chuyện này, đúng là bóp chết nhân sinh quan của hắn.
Thanh Ngọc nghiêm túc, hoàn toàn làm cho tâm lý may mắn của Phong Quang không còn sót lại chút gì, nàng lui vào góc giường, đem chăn phủ lên đầu, “Để cho ta an tĩnh đi.”
“Nếu…” Lúc xoay người đi, Thanh Ngọc do dự nói: “Nếu ngươi không muốn, ta có thể giúp ngươi.”
Qua hơn nửa ngày, trên giường mới truyền đến một giọng nói buồn buồn, “Ừ…”
Đứa trẻ này không nên có, Phong Quang vô số lần nói với mình như vậy, nàng không thể sinh hạ con của kẻ giết phụ thân mình, nhưng đứa trẻ này có một nửa cốt nhục của nàng… Tay nàng đặt lên bụng, chậm chạp khôngthể quyết định, đối mặt với Tôn Nhất Đao, nàng duy trì sắc mặt như thường, nhưng sau khi đi khỏi phòng của Tôn Nhất Đao, đối với Thanh Ngọc luôn nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, làm lựa chọn làm bộ như không thấy.
Một mình một người đi trên đường đá, cảnh đẹp chung quanh nhưng khôngcó lòng thưởng thức, Đông Phương Dạ là một người rất chú trọng, đồ bày biện trang hoàng ở dinh thự để chỗ nào cũng đều là phong lưu lịch sự tao nhã, nhưng mấy ngày nay tâm sự quá nhiều, vẫn luôn không có tâm tư đingắm hoa ngắm trăng, mới vừa đi đến dưới một thân cây, một con mèo bỗng nhiên từ trên cây chạy trốn xuống dưới, Phong Quang bị hoảng sợ, lui về sau một bước, vấp phải cục đá, thân mình ngã về sau, nàng theo bản năng bảo vệ bụng, nhưng đau đớn lại không tới, bởi vì nàng ngã vào trong lòng một người.
Con mèo nhảy xuống đất đó nhe răng một cái, chỉ chốc sau đã bỏ chạy đixa.
Tin tức về thần y Tiết Nhiễm vốn là một thế hệ giáo chủ ma giáo khôngcánh mà bay, cách một đoạn thời gian cố Nhân cốc sẽ có người xuất cốc đimua này nọ, tin tức bên ngoài cũng được bọn họ mang về từng chút một, giáo chủ ma giáo Nam Cung Ly và võ lâm minh chủ đột nhiên không biết tung tích, thảm án Quan, Ôn, Hạ tam gia diệt môn làm võ lâm quần hùng phát động thảo phạt Tiết Nhiễm, ngay cả Đường môn cũng tham dự vào đó.
Cuối cùng, Tiết Nhiễm lẻ loi một mình địch lại quần hùng tại một sườn núi, đánh liền ba ngày chẳng phân biệt được ngày hay đêm, hắn cuối cùng cũng kiệt sức mà chết.
Khi Phong Quang nghe được tin tức này, nàng đang cùng Thanh Ngọc sắc thuốc cho Tôn Nhất Đao, có lẽ do phòng bếp quá oi bức, có lẽ do mấy ngày liền nàng đều không thể ngủ ngon, nàng té xỉu.
Lúc nàng tỉnh lại thì đang nằm trên giường, Thanh Ngọc đứng ở bên giường cứ muốn nói lại thôi, nàng từ giường ngồi dậy muốn hất mở chăn ra thì Thanh Ngọc vội vàng ngăn cản nàng.
Nàng cười nói: “Sao vậy? Ta không phải vì gần đây mệt mỏi nên mới té xỉu sao? Ngủ một giấc ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều, còn phải đến xem Tôn tiền bối, không có ai ở đó chỉ sợ ông ấy lại lén lút uống rượu.”
Mặc dù đã qua một tháng hơn, nhưng chung quy là thương đến xương cốt, thân thể Tôn Nhất Đao còn chưa có tốt hẳn, miệng ông còn tham, luôn muốn uống rượu.
Mặt Thanh Ngọc có nỗi niềm khó nói, “Ngươi… ngươi còn phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ta không phải đã nói ta không sao à? Khoan đã… nhìn cái dạng này của ngươi, chẳng lẽ… ta có bệnh nan y nào đó thật sao?” Phong Quang nắm chặt chăn, kinh sợ đầy mặt.
“không phải.”
“Vậy là ngươi phát hiện ta thực ra là một nam nhân?”
“không phải!” Thanh Ngọc thấy nàng càng nói càng thái quá, cắn răng một cái, sau đó vẫn đơn giản nói ra, “Ngươi mang thai.”
Phong Quang im lặng một lúc lâu, “Thanh Ngọc, chuyện này đùa không vui.”
“Ta không có đùa với ngươi.” Hắn chưa từng có kinh nghiệm chẩn đoán qua nữ nhân mang thai, cho nên khi hắn bắt mạch cho Phong Quang đang hôn mê, lần đầu tiên gặp phải mạch tượng mà hắn không biết, khỏi phải nói hắn đã chân tay luống cuống đến mức nào, cuối cùng hắn lật sách thuốc, xác nhận mạch đập của nàng giống như trong sách ghi lại, mới khẳng định được là nàng có mang thai.
Trước đó, hắn thật sự vẫn luôn tưởng tiểu hài tử là tạo ra chứ không phải sinh ra, chuyện này, đúng là bóp chết nhân sinh quan của hắn.
Thanh Ngọc nghiêm túc, hoàn toàn làm cho tâm lý may mắn của Phong Quang không còn sót lại chút gì, nàng lui vào góc giường, đem chăn phủ lên đầu, “Để cho ta an tĩnh đi.”
“Nếu…” Lúc xoay người đi, Thanh Ngọc do dự nói: “Nếu ngươi không muốn, ta có thể giúp ngươi.”
Qua hơn nửa ngày, trên giường mới truyền đến một giọng nói buồn buồn, “Ừ…”
Đứa trẻ này không nên có, Phong Quang vô số lần nói với mình như vậy, nàng không thể sinh hạ con của kẻ giết phụ thân mình, nhưng đứa trẻ này có một nửa cốt nhục của nàng… Tay nàng đặt lên bụng, chậm chạp khôngthể quyết định, đối mặt với Tôn Nhất Đao, nàng duy trì sắc mặt như thường, nhưng sau khi đi khỏi phòng của Tôn Nhất Đao, đối với Thanh Ngọc luôn nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, làm lựa chọn làm bộ như không thấy.
Một mình một người đi trên đường đá, cảnh đẹp chung quanh nhưng khôngcó lòng thưởng thức, Đông Phương Dạ là một người rất chú trọng, đồ bày biện trang hoàng ở dinh thự để chỗ nào cũng đều là phong lưu lịch sự tao nhã, nhưng mấy ngày nay tâm sự quá nhiều, vẫn luôn không có tâm tư đingắm hoa ngắm trăng, mới vừa đi đến dưới một thân cây, một con mèo bỗng nhiên từ trên cây chạy trốn xuống dưới, Phong Quang bị hoảng sợ, lui về sau một bước, vấp phải cục đá, thân mình ngã về sau, nàng theo bản năng bảo vệ bụng, nhưng đau đớn lại không tới, bởi vì nàng ngã vào trong lòng một người.
Con mèo nhảy xuống đất đó nhe răng một cái, chỉ chốc sau đã bỏ chạy đixa.
/367
|