Phong Quang đi đến cửa liền gặp được thừa tướng Hạ Triều cùng phu nhân Vương Từ của ông, đối với vẻ ngoài của Phong Quang hai người đều vừa lòng gật gật đầu. Khi lên xe, Phong Quang cũng được nha hoàn nâng đỡ mà leo lên.
Vương Từ ngồi bên cạnh nàng, Hạ Triều ở đối diện, đừng nhìn hai vợ chồng thừa tướng ở trước mặt người khác tương kính như tân mà nhầm, thực tế hai người sớm đã bằng mặt mà không bằng lòng. Mười sáu năm trước, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân vẫn là ở trên người của Vương Từ, Hạ Triều mất rất nhiều công sức mới làm cho Vương Từ chọn ông trong vô vàn những người cầu hôn khác, nam tài nữ mạo, thành hôn một năm đầu quan hệ của bọn họ thật sự ngọt như hũ mật, nhưng rất nhanh sau đó, Hạ Triều tìm được cảm giác mới mẽ ngay tại nha hoàn bên người của Vương Từ, vì vậy Hạ Khởi Mộng cứ thế được sinh ra, nàng chỉ nhỏ hơn Phong Quang có ba tháng.
Vương Từ là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, nàng sẽ không trưng ra khuôn mặt oán phụ, càng không ủy khuất bản thân đi cung phụng một nam nhân, nàng có tôn quý của nàng, hắn cũng nghĩ mình không có gì sai, cho nên một đôi vợ chồng từng khiến người người cực kỳ hâm mộ này lúc không có người ngoài cũng chỉ như người quen gặp nhau gật đầu chào hỏi có lệ.
Hạ Phong Quang rất thân cận Vương Từ, lại không thích Hạ Triều bởi vì nàng chán ghét Hạ Khởi Mộng. Sau khi Phong Quang tiếp nhận ký ức ở thế giới này, nàng cũng thừa nhận bản thân ghét Hạ Khởi Mộng, hoặc nói cách khác là nàng chán ghét nam nữ chính ở mọi thế giới, bởi vì hai người kia đều là chướng ngại ngăn nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Đế đô rất lớn, ước chừng qua nửa canh giờ xe ngựa mới chạy đến cửa cung. Đến cửa cung sau, bất luận là ai đều phải xuống đi bộ trừ khi là người được Hoàng Đế ban cho đặc quyền, nhưng ngoại trừ thái tử thì ai cũng không có quyền lợi này.
Cung yến được tổ chức ở Ngự Hoa viên, trên đường đi tới Ngự Hoa viên Hạ Triều gặp không ít đồng nghiệp. Các đại thần trong triều đều dẫn theo gia quyến, thứ tử và thứ nữ tất nhiên không được mang theo, họ là đều người không lên được mặt bàn, ai cũng rõ ràng chuyện này bao gồm cả Hoàng Đế, nếu Quỷ vương Tiêu Nhược là do Hoàng Hậu sinh ra thì thái tử đương nhiệm đã phải thay người rồi.
Yến hội hoàng gia như thế này Hạ Khởi Mộng không được phép đến, nhưng nữ chủ dù sao cũng là nữ chủ, nàng nhất định có biện pháp, cho dù nàng không có cách nào, nam nhân phía sau nàng sẽ có biện pháp.
Hoàng Đế Tiêu Phần chỉ nhìn mặt mà đoán thì hiện tại đã rất già, ông miễn lễ cho mọi người, nhìn người ngồi bên cạnh Tiêu Nhược cười nói, “Vị này hẳn là Ngân diện quân sư Bạch Dung.”
“Bẩm bệ hạ, vi thần là Bạch Dung, gương mặt này từng ngoài ý muốn bị hỏa thiêu, khuôn mặt rất khủng bố, thỉnh bệ hạ thứ cho vi thần không thể tháo mặt nạ xuống.” Âm thanh của hắn sạch sẽ mát mẻ, sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến những thứ đáng sợ nhưng lại khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật của hắn.
Chỉ có Phong Quang biết… không, ở đây còn có Tiêu Nhược, chỉ có hai người bọn họ biết hắn thực ra chính là Hạ Khởi Mộng.
Tiêu Phần cởi mở cười, “Nghe nói ngươi lúc trên chiến trường giúp Quỷ vương bày mưu tính kế không ít, lần này làm Quảng Lưu quốc lui binh cũng nhờ vào sự thông minh tài trí của ngươi, trẫm cảm tạ ngươi còn không kịp, sao lại nỡ lòng nào trách tội ngươi đây?”
“Nếu phụ hoàng đều biết Bạch Dung càng vất vả công lao càng lớn, sao không ban thưởng cho hắn một phen?” Tiêu Nhược trầm thấp nói ra, trên mặt hắn không một gợn sóng, nhiều năm chinh chiến sa trường làm cho trên người hắn có một cổ sát khí khiến người ta sợ hãi, cho dù gương mặt hắn phi thường tuấn mỹ cũng làm cho người ta không dám tiếp cận.
Phong Quang lén lút nhìn thái tử ngồi ngay dưới Hoàng đế, hắn lười biếng uống rựu, nhìn không ra là có kế hoạch gì hay không.
Vương Từ ngồi bên cạnh nàng, Hạ Triều ở đối diện, đừng nhìn hai vợ chồng thừa tướng ở trước mặt người khác tương kính như tân mà nhầm, thực tế hai người sớm đã bằng mặt mà không bằng lòng. Mười sáu năm trước, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân vẫn là ở trên người của Vương Từ, Hạ Triều mất rất nhiều công sức mới làm cho Vương Từ chọn ông trong vô vàn những người cầu hôn khác, nam tài nữ mạo, thành hôn một năm đầu quan hệ của bọn họ thật sự ngọt như hũ mật, nhưng rất nhanh sau đó, Hạ Triều tìm được cảm giác mới mẽ ngay tại nha hoàn bên người của Vương Từ, vì vậy Hạ Khởi Mộng cứ thế được sinh ra, nàng chỉ nhỏ hơn Phong Quang có ba tháng.
Vương Từ là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, nàng sẽ không trưng ra khuôn mặt oán phụ, càng không ủy khuất bản thân đi cung phụng một nam nhân, nàng có tôn quý của nàng, hắn cũng nghĩ mình không có gì sai, cho nên một đôi vợ chồng từng khiến người người cực kỳ hâm mộ này lúc không có người ngoài cũng chỉ như người quen gặp nhau gật đầu chào hỏi có lệ.
Hạ Phong Quang rất thân cận Vương Từ, lại không thích Hạ Triều bởi vì nàng chán ghét Hạ Khởi Mộng. Sau khi Phong Quang tiếp nhận ký ức ở thế giới này, nàng cũng thừa nhận bản thân ghét Hạ Khởi Mộng, hoặc nói cách khác là nàng chán ghét nam nữ chính ở mọi thế giới, bởi vì hai người kia đều là chướng ngại ngăn nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Đế đô rất lớn, ước chừng qua nửa canh giờ xe ngựa mới chạy đến cửa cung. Đến cửa cung sau, bất luận là ai đều phải xuống đi bộ trừ khi là người được Hoàng Đế ban cho đặc quyền, nhưng ngoại trừ thái tử thì ai cũng không có quyền lợi này.
Cung yến được tổ chức ở Ngự Hoa viên, trên đường đi tới Ngự Hoa viên Hạ Triều gặp không ít đồng nghiệp. Các đại thần trong triều đều dẫn theo gia quyến, thứ tử và thứ nữ tất nhiên không được mang theo, họ là đều người không lên được mặt bàn, ai cũng rõ ràng chuyện này bao gồm cả Hoàng Đế, nếu Quỷ vương Tiêu Nhược là do Hoàng Hậu sinh ra thì thái tử đương nhiệm đã phải thay người rồi.
Yến hội hoàng gia như thế này Hạ Khởi Mộng không được phép đến, nhưng nữ chủ dù sao cũng là nữ chủ, nàng nhất định có biện pháp, cho dù nàng không có cách nào, nam nhân phía sau nàng sẽ có biện pháp.
Hoàng Đế Tiêu Phần chỉ nhìn mặt mà đoán thì hiện tại đã rất già, ông miễn lễ cho mọi người, nhìn người ngồi bên cạnh Tiêu Nhược cười nói, “Vị này hẳn là Ngân diện quân sư Bạch Dung.”
“Bẩm bệ hạ, vi thần là Bạch Dung, gương mặt này từng ngoài ý muốn bị hỏa thiêu, khuôn mặt rất khủng bố, thỉnh bệ hạ thứ cho vi thần không thể tháo mặt nạ xuống.” Âm thanh của hắn sạch sẽ mát mẻ, sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến những thứ đáng sợ nhưng lại khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật của hắn.
Chỉ có Phong Quang biết… không, ở đây còn có Tiêu Nhược, chỉ có hai người bọn họ biết hắn thực ra chính là Hạ Khởi Mộng.
Tiêu Phần cởi mở cười, “Nghe nói ngươi lúc trên chiến trường giúp Quỷ vương bày mưu tính kế không ít, lần này làm Quảng Lưu quốc lui binh cũng nhờ vào sự thông minh tài trí của ngươi, trẫm cảm tạ ngươi còn không kịp, sao lại nỡ lòng nào trách tội ngươi đây?”
“Nếu phụ hoàng đều biết Bạch Dung càng vất vả công lao càng lớn, sao không ban thưởng cho hắn một phen?” Tiêu Nhược trầm thấp nói ra, trên mặt hắn không một gợn sóng, nhiều năm chinh chiến sa trường làm cho trên người hắn có một cổ sát khí khiến người ta sợ hãi, cho dù gương mặt hắn phi thường tuấn mỹ cũng làm cho người ta không dám tiếp cận.
Phong Quang lén lút nhìn thái tử ngồi ngay dưới Hoàng đế, hắn lười biếng uống rựu, nhìn không ra là có kế hoạch gì hay không.
/367
|