Edit: Nhi Huỳnh
Ngay khi Phong Quang vừa hét lên, một thân ảnh màu trắng cùng lúc đó từ bên bờ bẻ gãy một nhánh cây, đạp nước mà đến, nhánh cây ở trên tay, được hắn dùng thành kiếm, “một kiếm” đem con rắn sắp sửa rơi xuống nước đẩy lên bờ, hắn vừa muốn đạp nước mà quay về, thì lại bị người ở trong nước luống cuống tay chân bắt được góc áo, vì thế hắn cũng rơi luôn xuống nước.
Phong Quang bất chấp tất cả ôm lấy, “cố Ngôn, có rắn.”
cố Ngôn giơ tay lên chần chờ không thể để xuống, bởi vì để xuống là chạm vào khoảng lưng bóng loáng của nàng, cho nên tư thế lúc này của hắn là một lời khó mà nói hết, trong lòng có một mỹ nhân không mặc quần áo, đổi lại là nam nhân khác đã sớm không kìm chế được, nhưng hắn lại cố gắng dời mắt đi, cố hết sức không nhìn tới mảng thịt trắng noãn đó của nàng.
Cách đó không xa ở bên bờ, Tiểu Hảo hỏi Tiểu Ngã lớn tuổi nhất: “Chúng ta còn phải đi qua không?”
Tiểu Ngã vỗ một cái lên đầu Tiểu Hảo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhìn không ra bệ hạ và Vương gia hiện tạiđang tình ý nồng nàng sao? Bệ hạ đang mượn cơ hội ăn đậu hũ của Vương gia, chúng ta đi qua mà làm hỏng mất đại sự của bệ hạ, bệ hạ sau này không biết sẽ phạt chúng ta như thế nào đâu?”
Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu gật đầu, “Tỷ tỷ nói có đạo lý.”
“Được rồi, chúng ta trở về đi, nơi này đã có Vương gia, bệ hạ sẽ không có việc gì.”
Vì thế bốn người vui vui vẻ vẻ đi về…
Bệ hạ của các ngươi thật sự bị dọa mà!
Muốn biết Phong Quang sợ nhất là cái gì, đó chính là ma quỷ, muốn hỏi Phong Quang sợ cái gì nữa, vậy có rất nhiều, như la rắn, nhện, gián… Nàng cảm thấy sợ và kinh tởm mấy loài bò sát và động vật chân đốt, bởi vì kinh tởm, nên mới sợ.
cố Ngôn sờ sờ đầu nàng, hắn cuối cùng cũng tìm được chỗ để tay, “Bệ hạ, rắn đã bị thần đánh chạy.”
“Nếu nó còn quay lại thì làm sao!?”
“Sẽ không, nó đã chết.” Một khắc khác kia khi cố Ngôn quăng con rắn đó ra khỏi đầm nước, cũng đã sử dụng kiếm khí giết nó.
“Nếu còn có con rắn khác thì sao!?”
“… Vậy bệ hạ có thể lên bờ.”
Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “cố Ngôn, ngươi móa nó có phải nam nhân không!”
cố Ngôn lựa chọn im lặng.
Phong Quang cũng không tin, nam nhân nhìn thấy một bộ hình ảnh “tú sắc khả san” như vậy mà còn có thể thờ ơ, nàng cầm lấy tay hắn để lên ngực mình, cố Ngôn hoàn toàn cứng đờ.
“Ngươi xem, ngực của ta so với mười năm trước có phải lớn hơn rất nhiều không!”
Lúc nàng năm tuổi, khi ấy nàng chạy tới ôn tuyền của Khiêm vương phủ, dùng thân thể nhỏ bé bắt đầu dốc lòng với sự nghiệp câu dẫn hắn, nhưng thật đáng tiếc, cho dù năm đó cố Ngôn có muốn xem dáng người lả lướt ở trong nước của nàng, thì cũng chỉ xem nàng là một đứa nhỏ mà nhìn thôi.
Mà bây giờ… Bây giờ nàng đã trưởng thành, không chỉ là tuổi, mà ngực phẳng cũng lớn thành hai cái bánh bao rõ ràng, thân thể linh lung hấp dẫn, đường cong hoàn mỹ, chỗ nên phình thì phình, chỗ nên vênh thì vênh, nàng đã là một nữ nhân chân chính.
Trong đầu trước nay chỉ lấp đầy đạo trị quốc, lúc này lại trống rỗng, hắn chưa từng học qua, lúc tay chạm đến chỗ mềm mại của nữ nhân hẳn nên có phản ứng gì, trọng điểm là, nàng thân không một mảnh vải, nói cách khác, hắn cũng không hề cách bất luận thứ gì, mà hoàn hoàn không chướng ngại nắm lấy nơi mềm mại đó.
Tí tách.
Một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống mặt nước, dần dần tản ra thành một đốm hồng.
Phong Quang mặt không chút thay đổi, “Vương thúc, ngươi chảy máu mũi.”
“Gần đây… nhiệt lượng tràn đầy.”
“Vậy mặt ngươi sao lại hồng như vậy?”
“Thời tiết… quá nóng.”
Phong Quang nâng một bàn tay để lên ngực hắn, “Tim của ngươi nhảy rất mau.”
“Chắc là… lớn tuổi, nhịp tim không đều.”
Khóe miệng nàng vểnh lên, tay kia thẳng thắn nắm lấy cực nóng sớm đã ngẩng đầu dưới thân hắn, thế mới vừa lòng cười, “Vương thúc, còn cái này, ngươi muốn gạt ta là trên người ngươi có giấu một cây gậy sao?”
F*ck, cô nương này thật không biết xấu hổ!
Ngay khi Phong Quang vừa hét lên, một thân ảnh màu trắng cùng lúc đó từ bên bờ bẻ gãy một nhánh cây, đạp nước mà đến, nhánh cây ở trên tay, được hắn dùng thành kiếm, “một kiếm” đem con rắn sắp sửa rơi xuống nước đẩy lên bờ, hắn vừa muốn đạp nước mà quay về, thì lại bị người ở trong nước luống cuống tay chân bắt được góc áo, vì thế hắn cũng rơi luôn xuống nước.
Phong Quang bất chấp tất cả ôm lấy, “cố Ngôn, có rắn.”
cố Ngôn giơ tay lên chần chờ không thể để xuống, bởi vì để xuống là chạm vào khoảng lưng bóng loáng của nàng, cho nên tư thế lúc này của hắn là một lời khó mà nói hết, trong lòng có một mỹ nhân không mặc quần áo, đổi lại là nam nhân khác đã sớm không kìm chế được, nhưng hắn lại cố gắng dời mắt đi, cố hết sức không nhìn tới mảng thịt trắng noãn đó của nàng.
Cách đó không xa ở bên bờ, Tiểu Hảo hỏi Tiểu Ngã lớn tuổi nhất: “Chúng ta còn phải đi qua không?”
Tiểu Ngã vỗ một cái lên đầu Tiểu Hảo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhìn không ra bệ hạ và Vương gia hiện tạiđang tình ý nồng nàng sao? Bệ hạ đang mượn cơ hội ăn đậu hũ của Vương gia, chúng ta đi qua mà làm hỏng mất đại sự của bệ hạ, bệ hạ sau này không biết sẽ phạt chúng ta như thế nào đâu?”
Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu gật đầu, “Tỷ tỷ nói có đạo lý.”
“Được rồi, chúng ta trở về đi, nơi này đã có Vương gia, bệ hạ sẽ không có việc gì.”
Vì thế bốn người vui vui vẻ vẻ đi về…
Bệ hạ của các ngươi thật sự bị dọa mà!
Muốn biết Phong Quang sợ nhất là cái gì, đó chính là ma quỷ, muốn hỏi Phong Quang sợ cái gì nữa, vậy có rất nhiều, như la rắn, nhện, gián… Nàng cảm thấy sợ và kinh tởm mấy loài bò sát và động vật chân đốt, bởi vì kinh tởm, nên mới sợ.
cố Ngôn sờ sờ đầu nàng, hắn cuối cùng cũng tìm được chỗ để tay, “Bệ hạ, rắn đã bị thần đánh chạy.”
“Nếu nó còn quay lại thì làm sao!?”
“Sẽ không, nó đã chết.” Một khắc khác kia khi cố Ngôn quăng con rắn đó ra khỏi đầm nước, cũng đã sử dụng kiếm khí giết nó.
“Nếu còn có con rắn khác thì sao!?”
“… Vậy bệ hạ có thể lên bờ.”
Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “cố Ngôn, ngươi móa nó có phải nam nhân không!”
cố Ngôn lựa chọn im lặng.
Phong Quang cũng không tin, nam nhân nhìn thấy một bộ hình ảnh “tú sắc khả san” như vậy mà còn có thể thờ ơ, nàng cầm lấy tay hắn để lên ngực mình, cố Ngôn hoàn toàn cứng đờ.
“Ngươi xem, ngực của ta so với mười năm trước có phải lớn hơn rất nhiều không!”
Lúc nàng năm tuổi, khi ấy nàng chạy tới ôn tuyền của Khiêm vương phủ, dùng thân thể nhỏ bé bắt đầu dốc lòng với sự nghiệp câu dẫn hắn, nhưng thật đáng tiếc, cho dù năm đó cố Ngôn có muốn xem dáng người lả lướt ở trong nước của nàng, thì cũng chỉ xem nàng là một đứa nhỏ mà nhìn thôi.
Mà bây giờ… Bây giờ nàng đã trưởng thành, không chỉ là tuổi, mà ngực phẳng cũng lớn thành hai cái bánh bao rõ ràng, thân thể linh lung hấp dẫn, đường cong hoàn mỹ, chỗ nên phình thì phình, chỗ nên vênh thì vênh, nàng đã là một nữ nhân chân chính.
Trong đầu trước nay chỉ lấp đầy đạo trị quốc, lúc này lại trống rỗng, hắn chưa từng học qua, lúc tay chạm đến chỗ mềm mại của nữ nhân hẳn nên có phản ứng gì, trọng điểm là, nàng thân không một mảnh vải, nói cách khác, hắn cũng không hề cách bất luận thứ gì, mà hoàn hoàn không chướng ngại nắm lấy nơi mềm mại đó.
Tí tách.
Một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống mặt nước, dần dần tản ra thành một đốm hồng.
Phong Quang mặt không chút thay đổi, “Vương thúc, ngươi chảy máu mũi.”
“Gần đây… nhiệt lượng tràn đầy.”
“Vậy mặt ngươi sao lại hồng như vậy?”
“Thời tiết… quá nóng.”
Phong Quang nâng một bàn tay để lên ngực hắn, “Tim của ngươi nhảy rất mau.”
“Chắc là… lớn tuổi, nhịp tim không đều.”
Khóe miệng nàng vểnh lên, tay kia thẳng thắn nắm lấy cực nóng sớm đã ngẩng đầu dưới thân hắn, thế mới vừa lòng cười, “Vương thúc, còn cái này, ngươi muốn gạt ta là trên người ngươi có giấu một cây gậy sao?”
F*ck, cô nương này thật không biết xấu hổ!
/367
|