Một lúc sau, mọi người đều thấy được nữ hoàng bệ hạ của họ được Khiên vương bế trở về, nữ hoàng nâng tay ôm mắt, gương mặt cùng da thịt trên cổ đều nhiễm một màu đỏ hồng, dường như cực kỳ thẹn thùng, trái lại Khiêm vương điện hạ lại tinh thần sảng khoái, nếu có thể bỏ qua một thân y phục ướt đẫm của hắn, tin rằng mọi người chỉ thấy hai bọn họ thuần túy là ra ngoài đạp thanh…
Lời này nói ra ai mà tin.
cố Ngôn quét mắt liếc nhìn mọi người, mọi người lập tức cúi đầu, nơm nớp lo sợ khôngdám nhìn nữa.
Phong Quang hung tợn nói: “Thả ta xuống.”
“Bệ hạ cần gì gấp như vậy, không phải thần sợ người không có sức sao?” cố Ngôn cười ôn hòa mà mê người.
Người dự thính chung quanh bắt được ba chữ, không có sức…
Nàng nghẹn họng, chỉ có thể trừng hắn, “Ngươi ngây thơ lắm à?”
“Cây cửa miệng của bệ hạ không phải là tâm tư đơn thuần là chuyện tốt sao, nay nghĩ đến, đúng là không phải chuyện xấu.”
Nàng phụng phịu, “cố Ngôn, trẫm lệnh ngươi buông.”
Hắn vâng lời, “Vâng, bệ hạ.”
Phong Quang từ trong lòng hắn rơi xuống đất, thân mình vừa đứng trên đất đã nghiêng ngã, lại trở về vòng ôm của hắn.
cố Ngôn chậm rì rì nói: “Thắt lưng bệ hạ không tốt, nên cẩn thận thì hơn.”
Ấy, thắt lưng nữ hoàng còn không tốt…
Mọi người không khỏi càng rụt bả đầu thấp xuống, cảm thấy chính mình giống như chứng kiến một chuyện lớn gì đó.
“Tiểu Ngã!” Phong Quang tức giận ồn ào, “Lại đây đỡ trẫm!”
“Dạ!” Tiểu Ngã lập tức đi qua đỡ cố Ngôn từ trong lòng cố Ngôn đi ra.
cố Ngôn rất tùy ý nói với Tiểu Ngã, “Bệ hạ hiện tại đi đứng không có sức, hầu hạ cho tốt.”
Còn đi đứng không có sức!
Cái đó đúng là mạnh mẽ!
Khiến tất cả mọi người đang làm cảnh nghẹn đỏ cả mặt.
“cố Ngôn, đồ khốn này!” Đây là một câu Phong Quang rống ra trước khi lên xa ngựa.
Uy nghiêm nữ hoàng của nàng còn đâu nữa!
cố Ngôn làm như không nghe thấy, hắn nói với binh lính tướng lĩnh: “Khởi hành đi.”
“Vâng, Vương gia.” Tướng lĩnh lĩnh mệnh.
“Kha công tử.” cố Ngôn nhìn Kha Hoài đứng ở một bên.
Kha Hoài nói: “Vương gia.”
Một đường này hắn vốn luôn ngồi trong xe ngựa của Phong Quang, nhưng bởi vì vừa nãy Phong Quang trước lúc lên xe không có mời hắn ngồi chung, nên lúc này hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, không biết nên đi đâu.
cố Ngôn thản nhiên cong môi, “Bệ hạ cần nghỉ ngơi, Kha công tử ngồi chung xe ngựa với ta đi.”
“Vâng.” Kha Hoài cúi đầu đáp.
Qua ba ngày sau, xuyên qua khu hoang dã, đoàn người cuối cùng cũng đến quân doanh ở biên quan.
Lam Thính Dung mang theo chúng tướng sĩ đứng chờ ở cửa quân doanh một hồi lâu, đợi đến khi nhìn thấy người ở trên xe ngựa bước xuống, tất cả đều quỳ xuống đất, “Bái kiến bệ hạ.”
Tiểu Ngã đỡ Phong Quang xuống xe, một chiếc xe ngựa phía sau, cố Ngôn và Kha Hoài cũng đi xuống, Phong Quang thản nhiên liếc mắt nhìn cố Ngôn, giơ tay lên nói: “Chư vị không cần đa lễ, đều đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.” Binh lính đồng loạt đứng dậy.
Phong Quang nhìn nam nhân cầm đầu đứng trong chúng binh lính, hắn mày kiếm mắt sáng, khí tức kiên cường, một thân khôi giáp bạc trắng làm tôn lên vẻ tuấn mỹ phi phảm, khí huyết nam nhi thế này, chỉ sợ khiến cho không ít nữ nhân kêu gào.
“Ngươi chính là Lam Thính Dung, Lam tướng quân?”
“Bẩm bệ hạ, mạt tướng đúng là Lam Thính Dung.”
“Ừm, bộ dạng đúng là không tệ.” Phong Quang khẳng định gật gật đầu, “Biên quan nơi này điều kiện gian khổ, ngươi lãnh binh đánh giặc nhiều năm, vất vả rồi.”
Lam Thính Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bảo bệ quốc gia là vinh hạnh của chúng thần, huống chi, người trong quân doanh so với thần còn vất vả hơn khôngít, thần không dám kể khổ.”
“không sai, không sai, tư tưởng giác ngộ còn rất cao.” Nói như nàng không biết hắn vẫn luôn trấn thủ biên quan là vì không muốn gả vào hoàng gia bọn họ vậy.
Chậc, hắn không muốn gả, nàng còn không muốn kết hôn đâu.
cố Ngôn bước ra, “Bệ hạ lần này ngự giá thân chinh, mang theo thái y và lương thảo mà tướng quân cần, tiếp theo tướng quân dự tính như thế nào?”
Lời này nói ra ai mà tin.
cố Ngôn quét mắt liếc nhìn mọi người, mọi người lập tức cúi đầu, nơm nớp lo sợ khôngdám nhìn nữa.
Phong Quang hung tợn nói: “Thả ta xuống.”
“Bệ hạ cần gì gấp như vậy, không phải thần sợ người không có sức sao?” cố Ngôn cười ôn hòa mà mê người.
Người dự thính chung quanh bắt được ba chữ, không có sức…
Nàng nghẹn họng, chỉ có thể trừng hắn, “Ngươi ngây thơ lắm à?”
“Cây cửa miệng của bệ hạ không phải là tâm tư đơn thuần là chuyện tốt sao, nay nghĩ đến, đúng là không phải chuyện xấu.”
Nàng phụng phịu, “cố Ngôn, trẫm lệnh ngươi buông.”
Hắn vâng lời, “Vâng, bệ hạ.”
Phong Quang từ trong lòng hắn rơi xuống đất, thân mình vừa đứng trên đất đã nghiêng ngã, lại trở về vòng ôm của hắn.
cố Ngôn chậm rì rì nói: “Thắt lưng bệ hạ không tốt, nên cẩn thận thì hơn.”
Ấy, thắt lưng nữ hoàng còn không tốt…
Mọi người không khỏi càng rụt bả đầu thấp xuống, cảm thấy chính mình giống như chứng kiến một chuyện lớn gì đó.
“Tiểu Ngã!” Phong Quang tức giận ồn ào, “Lại đây đỡ trẫm!”
“Dạ!” Tiểu Ngã lập tức đi qua đỡ cố Ngôn từ trong lòng cố Ngôn đi ra.
cố Ngôn rất tùy ý nói với Tiểu Ngã, “Bệ hạ hiện tại đi đứng không có sức, hầu hạ cho tốt.”
Còn đi đứng không có sức!
Cái đó đúng là mạnh mẽ!
Khiến tất cả mọi người đang làm cảnh nghẹn đỏ cả mặt.
“cố Ngôn, đồ khốn này!” Đây là một câu Phong Quang rống ra trước khi lên xa ngựa.
Uy nghiêm nữ hoàng của nàng còn đâu nữa!
cố Ngôn làm như không nghe thấy, hắn nói với binh lính tướng lĩnh: “Khởi hành đi.”
“Vâng, Vương gia.” Tướng lĩnh lĩnh mệnh.
“Kha công tử.” cố Ngôn nhìn Kha Hoài đứng ở một bên.
Kha Hoài nói: “Vương gia.”
Một đường này hắn vốn luôn ngồi trong xe ngựa của Phong Quang, nhưng bởi vì vừa nãy Phong Quang trước lúc lên xe không có mời hắn ngồi chung, nên lúc này hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, không biết nên đi đâu.
cố Ngôn thản nhiên cong môi, “Bệ hạ cần nghỉ ngơi, Kha công tử ngồi chung xe ngựa với ta đi.”
“Vâng.” Kha Hoài cúi đầu đáp.
Qua ba ngày sau, xuyên qua khu hoang dã, đoàn người cuối cùng cũng đến quân doanh ở biên quan.
Lam Thính Dung mang theo chúng tướng sĩ đứng chờ ở cửa quân doanh một hồi lâu, đợi đến khi nhìn thấy người ở trên xe ngựa bước xuống, tất cả đều quỳ xuống đất, “Bái kiến bệ hạ.”
Tiểu Ngã đỡ Phong Quang xuống xe, một chiếc xe ngựa phía sau, cố Ngôn và Kha Hoài cũng đi xuống, Phong Quang thản nhiên liếc mắt nhìn cố Ngôn, giơ tay lên nói: “Chư vị không cần đa lễ, đều đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.” Binh lính đồng loạt đứng dậy.
Phong Quang nhìn nam nhân cầm đầu đứng trong chúng binh lính, hắn mày kiếm mắt sáng, khí tức kiên cường, một thân khôi giáp bạc trắng làm tôn lên vẻ tuấn mỹ phi phảm, khí huyết nam nhi thế này, chỉ sợ khiến cho không ít nữ nhân kêu gào.
“Ngươi chính là Lam Thính Dung, Lam tướng quân?”
“Bẩm bệ hạ, mạt tướng đúng là Lam Thính Dung.”
“Ừm, bộ dạng đúng là không tệ.” Phong Quang khẳng định gật gật đầu, “Biên quan nơi này điều kiện gian khổ, ngươi lãnh binh đánh giặc nhiều năm, vất vả rồi.”
Lam Thính Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bảo bệ quốc gia là vinh hạnh của chúng thần, huống chi, người trong quân doanh so với thần còn vất vả hơn khôngít, thần không dám kể khổ.”
“không sai, không sai, tư tưởng giác ngộ còn rất cao.” Nói như nàng không biết hắn vẫn luôn trấn thủ biên quan là vì không muốn gả vào hoàng gia bọn họ vậy.
Chậc, hắn không muốn gả, nàng còn không muốn kết hôn đâu.
cố Ngôn bước ra, “Bệ hạ lần này ngự giá thân chinh, mang theo thái y và lương thảo mà tướng quân cần, tiếp theo tướng quân dự tính như thế nào?”
/367
|