“cố Ngôn, ngươi dám nói quả nhân béo!”
“Bệ hạ tự xưng là quả nhân, đúng là có chút thích hợp.” Giọng cố Ngôn ấm áp nói: “Quả nhân, tức là người ít đức tốt, ý là người ở phương diện đạo đức phẩm hạnh còn thiếu sót, bệ hạ ngày ngày đêm đêm ức hiếp thần như thế, thật là ít đức.”
(!) Quả nhân là cách nói nhún nhường, ý chỉ mình chưa đủ tốt.
Phong Quang mờ mịt.
“Chẳng lẽ bệ hạ nghĩ là…” cố Ngôn làm vẻ mặt kinh ngạc, “Có ý là cô gia quả nhân sao?” (quả nhân cô đơn)
Ánh mắt Phong Quang mờ mịt, chính là ánh mắt không nhìn thẳng hắn.
không cần nói chuyện văn hoa như với người rất không có văn hóa được không!?
Nàng đem những lời này nuốt xuống, bởi vì phản bác lời của hắn sẽ có vẻ như là nàng thật sự không có văn hóa, cho nên nàng đúng lý hợp tình đá hắn một cái, nhìn góc áo trắng của hắn dính bụi mà cảm thấy có một loại cảm giác được báo thù.
“Ai da, ta không cẩn thận làm dơ y phục của vương thúc rồi, phải làm sao đây hả?”
cố Ngôn thích sạch sẽ, nhưng lúc này hắn lúc này lại không như bình thường, ngược lại khẽ cười nói: “Hết cách, thần cũng thường xuyên làm dơ y phục của bệ hạ.” Ngay khi Phong Quang còn mơ hồ không rõ, hắn lại bổ sung một địa điểm, “Ở trên giường.”
Sắc mặt nàng rực hồng, “cố Ngôn!”
“Thần ở đây.” cố Ngôn nhẹ giọng đáp lại, duỗi tay ra liền đem nàng ôm lấy ngồi xuốngtrên đùi mình, hắn cúi đầu, dán lên sườn tai nàng nói: “Bệ hạ không nghe rõ thần nói gì sao?”
F*ck, sao có thể bị hắn kéo xuống như vậy!
Phong Quang cũng cười, còn ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, cà lơ phất phơ nói: “Ta nếu nói có nghe, vương thúc sẽ làm sao… làm ra được động tác thân mật với ta như vầy hả?”
“Một khi đã như vậy, thế thì thần lập tức làm ra động tác thân mật hơn cũng khôngngại nữa rồi.” Tay trơn của hắn tiến vào trong quần áo của nàng.
Lại nữa!?
Phong Quang nghiêm mặt vừa muốn kéo tay hắn ra, Tiểu Ngã ở bên ngoài lại thông báo nói: “Bệ hạ, công chúa đã trở lại.”
“Thật sao?” Nàng vội vàng trả lời: “Ta lập tức đi ra ngoài, Phong Nhã mất tích một hồi lâu, ta cũng nên đến thăm nàng mới phải.”
cố Ngôn thở dài một tiếng.
Phong Quang cười cười đem bàn tay đã từ bỏ việc chống cự của hắn lấy ra, lại lưu loát nhảy xuống người hắn, “Vương thúc, ngươi cần phải đi theo ta nhìn Phong Nhãkhông?”
“Bệ hạ đã đi, thần không đi thì không có đạo lý không phải sao?”
Nàng tràn đầy đắc ý xoay người, “Vậy nhanh chóng theo ta.”
Tốt lắm, cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí này.
cố Ngôn mỉm cười đứng dậy đi sau lưng nàng, hắn đã nghĩ thật tốt xem tối nay nên dùng tư thế gì để khiến nàng phải khóc cầu xin tha thứ.
“Hoàng tỷ!” Trong chủ trướng của quân doanh, Hạ Phong Nhã vừa thấy Phong Quang lập tức nhào qua.
Nhưng rất tiếc, áo sau của Phong Quang bị cố Ngôn kéo lại, nàng lập tức chuyển sang hướng khác, Hạ Phong Nhã tất nhiên là vồ hụt.
Hạ Phong Nhã nhìn gương mặt dịu dàng của cố Ngôn, cũng không dám bổ nhào lại nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xem ra đã chịu không ít thiệt thòi, “Hoàng tỷ, tỷ có biết muội thảm đến mức nào không?”
“Sao vậy sao vậy?” Phong Quang rất nể tình quan tâm hỏi.
“Ngày hôm qua lúc muội cho ngựa ăn, đột nhiên nhảy ra một tên áo đen bắt muội đi!”
Phong Quang lạnh lùng nói: “Là ai có lá gan lớn như vậy dám bắt công chúa Đông Vân quốc của ta đi!?”
“Là gian tế của địch quốc! Hắn nói muốn trói muội lại đi uy hiếp Lam tướng quân!” Hạ Phong Nhã cắn răng.
“Cái gì!? Lang Thao quốc đúng là hèn hạ!” Phong Quang cũng cắn răng, trong lòng nghĩ đại tỷ ngốc nhà ngươi nói ra những lời này còn không phải là cam chịu ngươi và Lam Thính Dung có gì đó rồi sao?
Quả nhiên, sắc mặt Lam Thính Dung hơi có vẻ không được tự nhiên, Mộ Lương đứng bên cạnh hắn còn hung tợn nhìn hắn.
Hạ Phong Nhã một chút cũng không cảm nhận được là hậu cung của mình đang sắp nổi lửa mất rồi.
“Bệ hạ tự xưng là quả nhân, đúng là có chút thích hợp.” Giọng cố Ngôn ấm áp nói: “Quả nhân, tức là người ít đức tốt, ý là người ở phương diện đạo đức phẩm hạnh còn thiếu sót, bệ hạ ngày ngày đêm đêm ức hiếp thần như thế, thật là ít đức.”
(!) Quả nhân là cách nói nhún nhường, ý chỉ mình chưa đủ tốt.
Phong Quang mờ mịt.
“Chẳng lẽ bệ hạ nghĩ là…” cố Ngôn làm vẻ mặt kinh ngạc, “Có ý là cô gia quả nhân sao?” (quả nhân cô đơn)
Ánh mắt Phong Quang mờ mịt, chính là ánh mắt không nhìn thẳng hắn.
không cần nói chuyện văn hoa như với người rất không có văn hóa được không!?
Nàng đem những lời này nuốt xuống, bởi vì phản bác lời của hắn sẽ có vẻ như là nàng thật sự không có văn hóa, cho nên nàng đúng lý hợp tình đá hắn một cái, nhìn góc áo trắng của hắn dính bụi mà cảm thấy có một loại cảm giác được báo thù.
“Ai da, ta không cẩn thận làm dơ y phục của vương thúc rồi, phải làm sao đây hả?”
cố Ngôn thích sạch sẽ, nhưng lúc này hắn lúc này lại không như bình thường, ngược lại khẽ cười nói: “Hết cách, thần cũng thường xuyên làm dơ y phục của bệ hạ.” Ngay khi Phong Quang còn mơ hồ không rõ, hắn lại bổ sung một địa điểm, “Ở trên giường.”
Sắc mặt nàng rực hồng, “cố Ngôn!”
“Thần ở đây.” cố Ngôn nhẹ giọng đáp lại, duỗi tay ra liền đem nàng ôm lấy ngồi xuốngtrên đùi mình, hắn cúi đầu, dán lên sườn tai nàng nói: “Bệ hạ không nghe rõ thần nói gì sao?”
F*ck, sao có thể bị hắn kéo xuống như vậy!
Phong Quang cũng cười, còn ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, cà lơ phất phơ nói: “Ta nếu nói có nghe, vương thúc sẽ làm sao… làm ra được động tác thân mật với ta như vầy hả?”
“Một khi đã như vậy, thế thì thần lập tức làm ra động tác thân mật hơn cũng khôngngại nữa rồi.” Tay trơn của hắn tiến vào trong quần áo của nàng.
Lại nữa!?
Phong Quang nghiêm mặt vừa muốn kéo tay hắn ra, Tiểu Ngã ở bên ngoài lại thông báo nói: “Bệ hạ, công chúa đã trở lại.”
“Thật sao?” Nàng vội vàng trả lời: “Ta lập tức đi ra ngoài, Phong Nhã mất tích một hồi lâu, ta cũng nên đến thăm nàng mới phải.”
cố Ngôn thở dài một tiếng.
Phong Quang cười cười đem bàn tay đã từ bỏ việc chống cự của hắn lấy ra, lại lưu loát nhảy xuống người hắn, “Vương thúc, ngươi cần phải đi theo ta nhìn Phong Nhãkhông?”
“Bệ hạ đã đi, thần không đi thì không có đạo lý không phải sao?”
Nàng tràn đầy đắc ý xoay người, “Vậy nhanh chóng theo ta.”
Tốt lắm, cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí này.
cố Ngôn mỉm cười đứng dậy đi sau lưng nàng, hắn đã nghĩ thật tốt xem tối nay nên dùng tư thế gì để khiến nàng phải khóc cầu xin tha thứ.
“Hoàng tỷ!” Trong chủ trướng của quân doanh, Hạ Phong Nhã vừa thấy Phong Quang lập tức nhào qua.
Nhưng rất tiếc, áo sau của Phong Quang bị cố Ngôn kéo lại, nàng lập tức chuyển sang hướng khác, Hạ Phong Nhã tất nhiên là vồ hụt.
Hạ Phong Nhã nhìn gương mặt dịu dàng của cố Ngôn, cũng không dám bổ nhào lại nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xem ra đã chịu không ít thiệt thòi, “Hoàng tỷ, tỷ có biết muội thảm đến mức nào không?”
“Sao vậy sao vậy?” Phong Quang rất nể tình quan tâm hỏi.
“Ngày hôm qua lúc muội cho ngựa ăn, đột nhiên nhảy ra một tên áo đen bắt muội đi!”
Phong Quang lạnh lùng nói: “Là ai có lá gan lớn như vậy dám bắt công chúa Đông Vân quốc của ta đi!?”
“Là gian tế của địch quốc! Hắn nói muốn trói muội lại đi uy hiếp Lam tướng quân!” Hạ Phong Nhã cắn răng.
“Cái gì!? Lang Thao quốc đúng là hèn hạ!” Phong Quang cũng cắn răng, trong lòng nghĩ đại tỷ ngốc nhà ngươi nói ra những lời này còn không phải là cam chịu ngươi và Lam Thính Dung có gì đó rồi sao?
Quả nhiên, sắc mặt Lam Thính Dung hơi có vẻ không được tự nhiên, Mộ Lương đứng bên cạnh hắn còn hung tợn nhìn hắn.
Hạ Phong Nhã một chút cũng không cảm nhận được là hậu cung của mình đang sắp nổi lửa mất rồi.
/367
|