Edit: Nhi Huỳnh
Nhưng bình thường, vấn đề nhàm chán như vậy, hệ thống sẽ không trả lời.
Phong Quang hỏi An Ức, “Vậy khoảng thời gian anh mất trí nhớ này... sống như thế nào?”
“Có đôi khi sẽ đếm số lượng chim bay trên bầu trời, có đôi khi ngồi ở ngoài cửa nhìn người ta qua lại, tôi ở lại ngôi nhà này, không ai đuổi tôi đi cả.” Thấy vẻ mặt không đành lòng của Phong Quang, anhcười nói: “Tôi không quá buồn chán lắm đâu, làm mấy chuyện như thế cũng vui mà, Phong Quangkhông cần cảm thấy đau lòng vì tôi.”
“Tôi mới không có đau lòng vì anh!” cô nghĩ một đằng nói một nẻo, khoanh tay kiêu ngạo hừ một tiếng.
Ánh mắt An Ức ôn hòa như nước, giống như nhìn thấu cô nghĩ một đằng nói một nẻo, càng làm cho người ta có cảm giác là cho dù cô có tùy tiện điêu ngoa hơn nữa, anh cũng sẽ bao dung không điều kiện.
Phong Quang thoáng mất tự nhiên dưới cái nhìn chăm chú của anh, bị người khác nhìn thấu cũngkhông phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì, cô xấu hổ ho một tiếng, lựa chọn nói sang chuyện khác, “Thiết bị quay phim của chúng tôi hỏng rồi, dự là ngày mai cũng không quay được đâu, ngày mai chị Hàn cũng không cần đi quay phim với tôi, nên cô ấy cũng sẽ có thời gian, nếu không thì ngày mai tôi nói chị Hàn đưa anh đến cục cảnh sát một chuyến, anh yên tâm, cô ấy là người đại diện của tôi, con người rất là tốt.”
“cô ấy khi dễ em.”
“Hả?” cô mờ mịt, “Chị Hàn không có khi dễ tôi.”
“Tôi nhìn thấy.” An Ức giơ tay, bàn tay lạnh lẽo che lại cái trán trắng nõn của cô, “cô ấy không đối xử tốt với em.”
Phong Quang im lặng trong chốc lát, “anh nhìn thấy cái gì? Sao tôi lại không biết?”
anh chỉ cố chấp nói: “cô ấy khi dễ em.”
“Cái đó... Cho dù là anh hiểu lầm chuyện gì rồi, nhưng mà tôi có thể cam đoan là chị Hàn không có khi dễ tôi.” cô suy nghĩ một lát, còn nói: “anh đừng thấy bề ngoài chị ấy khó gần, thật ra con người chị ấy rất tốt.”
“cô ấy sẽ không đồng ý.”
Nhưng bình thường, vấn đề nhàm chán như vậy, hệ thống sẽ không trả lời.
Phong Quang hỏi An Ức, “Vậy khoảng thời gian anh mất trí nhớ này... sống như thế nào?”
“Có đôi khi sẽ đếm số lượng chim bay trên bầu trời, có đôi khi ngồi ở ngoài cửa nhìn người ta qua lại, tôi ở lại ngôi nhà này, không ai đuổi tôi đi cả.” Thấy vẻ mặt không đành lòng của Phong Quang, anhcười nói: “Tôi không quá buồn chán lắm đâu, làm mấy chuyện như thế cũng vui mà, Phong Quangkhông cần cảm thấy đau lòng vì tôi.”
“Tôi mới không có đau lòng vì anh!” cô nghĩ một đằng nói một nẻo, khoanh tay kiêu ngạo hừ một tiếng.
Ánh mắt An Ức ôn hòa như nước, giống như nhìn thấu cô nghĩ một đằng nói một nẻo, càng làm cho người ta có cảm giác là cho dù cô có tùy tiện điêu ngoa hơn nữa, anh cũng sẽ bao dung không điều kiện.
Phong Quang thoáng mất tự nhiên dưới cái nhìn chăm chú của anh, bị người khác nhìn thấu cũngkhông phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì, cô xấu hổ ho một tiếng, lựa chọn nói sang chuyện khác, “Thiết bị quay phim của chúng tôi hỏng rồi, dự là ngày mai cũng không quay được đâu, ngày mai chị Hàn cũng không cần đi quay phim với tôi, nên cô ấy cũng sẽ có thời gian, nếu không thì ngày mai tôi nói chị Hàn đưa anh đến cục cảnh sát một chuyến, anh yên tâm, cô ấy là người đại diện của tôi, con người rất là tốt.”
“cô ấy khi dễ em.”
“Hả?” cô mờ mịt, “Chị Hàn không có khi dễ tôi.”
“Tôi nhìn thấy.” An Ức giơ tay, bàn tay lạnh lẽo che lại cái trán trắng nõn của cô, “cô ấy không đối xử tốt với em.”
Phong Quang im lặng trong chốc lát, “anh nhìn thấy cái gì? Sao tôi lại không biết?”
anh chỉ cố chấp nói: “cô ấy khi dễ em.”
“Cái đó... Cho dù là anh hiểu lầm chuyện gì rồi, nhưng mà tôi có thể cam đoan là chị Hàn không có khi dễ tôi.” cô suy nghĩ một lát, còn nói: “anh đừng thấy bề ngoài chị ấy khó gần, thật ra con người chị ấy rất tốt.”
“cô ấy sẽ không đồng ý.”
/367
|