Phong Quang há miệng thở dốc, vẫn không nói được một lời nào, cô không biết nên gọi anh như thế nào, là A, hay vẫn là An Ức, nhưng, hiện tại cho dù là cái tên nào, đối với cô mà nói đều là xa lạ.
Dường như biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, người đàn ông ôn nhuận như ngọc kia ngồi xổm xuống trước măt cô, ngón tay lạnh như băng lại cực kỳ xinh đẹp để trêngò má cô, sự lạnh lẽo này, lần đầu tiên khiến cô cảm thấy run rẩy.
“Phong Quang, đừng sợ, anh vẫn là anh, chẳng qua, anh nhớ lại một chút chuyện mà thôi, nhưng anh vẫn còn là một An Ức yêu em, có lẽ… em cũng thích dùng cái tên An Ức này để gọi anh.”
Giọng nói mềm dịu che chở này, như tình nhân thầm thì với nhau, làm người động tâm, cũng khiến người sợ hãi.
“anh rốt cục… là ai?” cô vốn nên cảm thấy sợ hãi kinh hoàng, nhưng hiện tại cô lại cực kỳ bình tĩnh, có lẽ sau khi trải qua chuyện người đàn ông kia biến mất trước mặt mình, cho dù phải gặp chuyện không thể tưởng tượng được cỡ nào, cô cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.
“Sinh thời, tên của anh là Ôn Quỳnh.” anh khẽ cười, “Nhưng hiện tại, anh là An Ức của em.”
Ôn Quỳnh…
anh thế mà là Ôn Quỳnh!
Phong Quang kinh ngạc ở trong lòng, trong nhát mắt nghĩ thông suốt toàn bộ nghi vấn từ trước đến nay, vì sao hệ thống lại nói An Ức là mục tiêu tiến công, lại cũng khôngphải mục tiêu tiến công, bởi vì khi đó An Ức chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi, mà hệ thống sảng khoái để cô chỉ dùng một chút điểm để đổi mục tiêu, nguyên nhân cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh.
cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng chỉ có một câu: Hệ thống lừa mình!
Hệ thống không nói lời nào, thậm chí ngay tại thời điểm nguy hiểm như vậy, hệ thống cũng sẽ không bước ra nói cho ký chủ thuận theo người đàn ông mắc chứng yandere này… không đúng, là chạy thoát khỏi bàn tay con ma mắc chứng yandere này.
“Những lá thư đó… quần áo, còn có căn phòng này…”
anh mỉm cười, “không tồi, tất cả đều là chuyện mà anh đã an bài, lúc sinh thời, anh đã an bài tốt hết mọi thứ, nhưng mà, không để cho em đụng vào đồng hồ cát, là chuyện ngoài ý muốn mà anh không tính đến.”
Trạng thái hồn ma hiện tại, cũng là chuyện mà anh không tính đến được.
Phong Quang kinh ngạc, “Tôi không hiểu… anh làm thế nào có thể tính kế được chuyện mấy tháng về sao chứ?”
Dường như biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, người đàn ông ôn nhuận như ngọc kia ngồi xổm xuống trước măt cô, ngón tay lạnh như băng lại cực kỳ xinh đẹp để trêngò má cô, sự lạnh lẽo này, lần đầu tiên khiến cô cảm thấy run rẩy.
“Phong Quang, đừng sợ, anh vẫn là anh, chẳng qua, anh nhớ lại một chút chuyện mà thôi, nhưng anh vẫn còn là một An Ức yêu em, có lẽ… em cũng thích dùng cái tên An Ức này để gọi anh.”
Giọng nói mềm dịu che chở này, như tình nhân thầm thì với nhau, làm người động tâm, cũng khiến người sợ hãi.
“anh rốt cục… là ai?” cô vốn nên cảm thấy sợ hãi kinh hoàng, nhưng hiện tại cô lại cực kỳ bình tĩnh, có lẽ sau khi trải qua chuyện người đàn ông kia biến mất trước mặt mình, cho dù phải gặp chuyện không thể tưởng tượng được cỡ nào, cô cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.
“Sinh thời, tên của anh là Ôn Quỳnh.” anh khẽ cười, “Nhưng hiện tại, anh là An Ức của em.”
Ôn Quỳnh…
anh thế mà là Ôn Quỳnh!
Phong Quang kinh ngạc ở trong lòng, trong nhát mắt nghĩ thông suốt toàn bộ nghi vấn từ trước đến nay, vì sao hệ thống lại nói An Ức là mục tiêu tiến công, lại cũng khôngphải mục tiêu tiến công, bởi vì khi đó An Ức chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi, mà hệ thống sảng khoái để cô chỉ dùng một chút điểm để đổi mục tiêu, nguyên nhân cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh.
cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng chỉ có một câu: Hệ thống lừa mình!
Hệ thống không nói lời nào, thậm chí ngay tại thời điểm nguy hiểm như vậy, hệ thống cũng sẽ không bước ra nói cho ký chủ thuận theo người đàn ông mắc chứng yandere này… không đúng, là chạy thoát khỏi bàn tay con ma mắc chứng yandere này.
“Những lá thư đó… quần áo, còn có căn phòng này…”
anh mỉm cười, “không tồi, tất cả đều là chuyện mà anh đã an bài, lúc sinh thời, anh đã an bài tốt hết mọi thứ, nhưng mà, không để cho em đụng vào đồng hồ cát, là chuyện ngoài ý muốn mà anh không tính đến.”
Trạng thái hồn ma hiện tại, cũng là chuyện mà anh không tính đến được.
Phong Quang kinh ngạc, “Tôi không hiểu… anh làm thế nào có thể tính kế được chuyện mấy tháng về sao chứ?”
/367
|