Một nam một nữ nói chuyện mà không coi ai ra gì, chủ đề tán gẫu còn là chuyện tìnhyêu, ngoại trừ Ngu Thuật đứng làm nền với vẻ mặt xem kịch vui, những người khác đều có chút xấu hổ, nhưng mà, hai người kia hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Như chìm vào thế giới của riêng họ, Phong Quang và Ôn Quỳnh giống nhau một cách kỳ lạ.
Phong Quang khó mà tin tưởng được, trước đó, vốn tưởng khi lại nhìn thấy hắn, cô có lẽ sẽ lựa chọn trốn tránh, cũng có thể sẽ lựa chọn làm một người xa lạ không màng đến nữa, nhưng hiện tại, cô không hiểu sao có thể tâm bình khí hòa, “Ôn Quỳnh, nếu như ngay hôm nay, anh chết rồi, biến thành ma, có phải anh vẫn… vẫn lựa chọn kéo tôi vào địa ngục cùng với anh không?”
“anh không biết.” Ôn Quỳnh nói: “anh sợ mất đi em, em nói muốn sống, anh cũng sẽcố gắng sống sót, Phong Quang nói tình cảm của chúng ta là không đúng, như vậy cũng không sao, anh sẽ cố gắng làm Phong Quang lại thích anh thêm một chút, khôngcần đến mức phải bỏ qua tính mạng của mình, chỉ cần có thể… chỉ để duy nhất một mình anh ở bên cạnh em là tốt rồi.”
“Nếu tôi không yêu anh thì sao?”
Khẽ cười nhẹ nhàng, “Phong Quang không yêu anh, cũng là vì anh sai, không có quan hệ gì tới Phong Quang, anh sẽ chọn trừng phạt chính mình, chứ không phải dùng thủ đoạn ti tiện cầm tù em.”
Phong Quang không hỏi hắn sẽ trừng phạt bản thân như thế nào, bởi vì cô có trực giác, đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Ánh mắt cô lóe lên, âm thanh của lý trí đang sụp đổ, cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn hắn, “Nếu như đến một ngày nào đó, tôi chán ghét anh, vậyanh có thể tự mình chấm dứt mạng sống của anh sao? Hơn nữa, tôi muốn cam đoan là cho dù có thành ma, anh cũng không thể đến gần tôi.”
cô nghe được tiếng cảnh báo đang vang lên trong đầu mình, chỉ số hóa đen sắp vượt qua điểm giới hạn, chẳng qua, hệ thống nói người có giá trị hóa đen tăng lên chính làcô.
Tiếng cảnh báo trong đầu có lớn hơn đi nữa, cô cũng như không nghe thấy, chỉ dùng gương mặt ôn hòa ấy, ánh mắt vô định ấy, lẳng lặng nhìn hắn.
Như chìm vào thế giới của riêng họ, Phong Quang và Ôn Quỳnh giống nhau một cách kỳ lạ.
Phong Quang khó mà tin tưởng được, trước đó, vốn tưởng khi lại nhìn thấy hắn, cô có lẽ sẽ lựa chọn trốn tránh, cũng có thể sẽ lựa chọn làm một người xa lạ không màng đến nữa, nhưng hiện tại, cô không hiểu sao có thể tâm bình khí hòa, “Ôn Quỳnh, nếu như ngay hôm nay, anh chết rồi, biến thành ma, có phải anh vẫn… vẫn lựa chọn kéo tôi vào địa ngục cùng với anh không?”
“anh không biết.” Ôn Quỳnh nói: “anh sợ mất đi em, em nói muốn sống, anh cũng sẽcố gắng sống sót, Phong Quang nói tình cảm của chúng ta là không đúng, như vậy cũng không sao, anh sẽ cố gắng làm Phong Quang lại thích anh thêm một chút, khôngcần đến mức phải bỏ qua tính mạng của mình, chỉ cần có thể… chỉ để duy nhất một mình anh ở bên cạnh em là tốt rồi.”
“Nếu tôi không yêu anh thì sao?”
Khẽ cười nhẹ nhàng, “Phong Quang không yêu anh, cũng là vì anh sai, không có quan hệ gì tới Phong Quang, anh sẽ chọn trừng phạt chính mình, chứ không phải dùng thủ đoạn ti tiện cầm tù em.”
Phong Quang không hỏi hắn sẽ trừng phạt bản thân như thế nào, bởi vì cô có trực giác, đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Ánh mắt cô lóe lên, âm thanh của lý trí đang sụp đổ, cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn hắn, “Nếu như đến một ngày nào đó, tôi chán ghét anh, vậyanh có thể tự mình chấm dứt mạng sống của anh sao? Hơn nữa, tôi muốn cam đoan là cho dù có thành ma, anh cũng không thể đến gần tôi.”
cô nghe được tiếng cảnh báo đang vang lên trong đầu mình, chỉ số hóa đen sắp vượt qua điểm giới hạn, chẳng qua, hệ thống nói người có giá trị hóa đen tăng lên chính làcô.
Tiếng cảnh báo trong đầu có lớn hơn đi nữa, cô cũng như không nghe thấy, chỉ dùng gương mặt ôn hòa ấy, ánh mắt vô định ấy, lẳng lặng nhìn hắn.
/367
|