Phong Quang mở cửa sổ ra, xuân sắc ven đường đi vào đáy mắt, tháng ba đúng là thời điểm hoa cỏ sinh trưởng, gió nhẹ mang theo hương hoa dại ven đường phảng phất đến tận lòng người, vui vẻ thoải mái.
Một con chim vốn đậu ở trên cây bay qua người Tề Mộ, dừng lại trên tay nàng, lông chim có màu xám nhưng chóp đuôi nhọn có điểm xuyến chút màu trắng, đầu nho nhỏ gật gật lắc lư, thường xuyên phát ra âm thanh thanh thúy, cực kỳ đáng yêu.
Đầu Phong Quang chạm vào đầu nhỏ của nó, thanh âm Tề Mộ từ phía trước truyền đến, “Đó là chim đỗ quyên.”
“Vậy sao?” Nàng dựa vào cửa sổ, cẩn thận xem xét vị khách nhỏ đậu trên tay nàng, “Nếu thế tử không nói, ta còn coi nó là chim sẻ.”
Tề Mộ cười nói: “Chim sẻ và đỗ quyên khác nhau rất nhiều, bất luận là âm thanh hay tập tính.”
“Tập tính?”
“Hạ Triều hiểu câu chim gáy chiếm tổ chim khách là ý gì không?”
“Có vài loài chim lúc đẻ trứng sẽ không xây tổ, khi sắp sinh thì sẽ móc trứng từ tổ chim khác lấy ra, sau đó đẻ trứng của mình vào làm cho chim khác ấp trứng chim của mình.”
“Nói không sai, các loài chim không xây tổ này cũng bao gồm đỗ quyên.”
“A?”
“Đỗ quyên đẻ trứng giữa tổ chim loài khác, để cho chim trống và mái khác nuôi con mình, không nói đến việc đỗ quyên lấy đi trứng của chim xây tổ, mà đổ trứng chim đỗ quyên sẽ nở sớm hơn trứng chim khác, con non sẽ đem trứng và con non chim xây tổ đuổi đi, giống như người thường hay nhắc tới sự cạnh tranh của mỗi người vậy.”
Tay Phong Quang run lên một chút, chim con đậu trên tay nàng bay đi, nàng ngoài ý muốn nói: “Ngay cả con non đã…”
“Cho dù là con người hay động vật đều hiểu được đạo lý muốn phải hy sinh người khác mới có thể sống sót, trời đất sinh thì trời đất dưỡng, cao quý nghèo hèn đều giống như nhau, thật kỳ diệu không phải sao?” Câu hỏi cuối cùng mang theo thản nhiên châm chọc.
Cho dù không nhìn thấy Tề Mộ, Phong Quang cũng biết lúc này biểu cảm của hắn chắc là lại cười như không cười, nàng chợt cảm thấy buồn.
Xe ngựa dừng lại, “Hạ tiểu thư, đến rồi.”
Ngọn núi này vốn không có tên là núi hoang, nhưng một ngày nào đó có người đồn nơi này có hổ đả thương người thì cho dù phong cảnh đẹp cũng không có ai đến đây, vì thế nơi này trở thành núi hoang chỉ có cây cỏ, mà tòa nhà trên đỉnh núi cũng theo đó mà biến thành nhà hoang.
Tòa nhà chiếm tương đối diện tích mặt đất, bỏ qua cỏ dại vì không ai chăm sóc mà mọc cao lên thì mơ hồ có thể nhìn thấy năm xưa tòa nhà này huy hoàng như thế nào.
Phong Quang đứng ngay cửa, tâm tư có chút tiếc hận năm tháng qua nhanh, cổng vào và tòa nhà không liền nhau, liếc mắt không cái là có thể nhìn thấy gian phòng bên trong đình viện, khiến người khác chú ý nhất là cây hòe cao lớn giữa sân.
Tề Mộ cúi đầu nói với Phong Quang: “Hạ tiểu thư, chúng ta vào thôi.”
Nàng gật gật đầu, nhấc chân bước vào, nói thật để nàng một mình đến địa phương hoang vắng thế này nàng cũng thấy sợ, nhưng còn có Tề Mộ đi cùng thì trong lòng thấy an ổn hơn, lại đi qua một cái hành lang dài, Phong Quang đến một viện cơ hồ bị cỏ dại chiếm hết thì gặp được một nam tử gầy yếu nhưng vẫn tuấn nhã như trước. Nàng quay đầu nhìn Tề Mộ, quả nhiên không hổ là huynh đệ, bọn họ giống nhau ít nhất cũng ba bốn phần.
“Nàng cuối cùng cũng đến đây, An…” Tề Đoan nhìn thấy Tề Mộ, “Tại sao ngươi cũng tới.”
Tề Mộ mỉm cười, “Tất nhiên là đến xem đệ đệ sống như thế nào.”
“Ngoại trừ việc không có cẩm y ngọc thực, ta sống rất tốt.”
“Như vậy thì tốt, vi huynh cũng có thể yên tâm.”
Bọn họ vốn là kẻ địch tranh đoạt vị trí thế tử, nhưng hôm nay tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm giống như là bạn già lâu ngày gặp lại, vui mừng cao hứng nói chuyện phiếm vài câu.
Tề Đoan nói: “Phụ vương và mẫu thân có khỏe không?”
“Bệnh cũ của phụ vương gần đây lại tái phát, tĩnh dưỡng ở nhà, mẫu thân đến Linh Cẩm tự cầu phúc cho phụ vương, Tề Đoan, đệ đệ tốt của huynh, không có đệ cùng huynh bàn luận kỹ năng chơi cờ, vi huynh thật cảm thấy tịch mịch sâu sắc.” Tề Mộ lắc đầu than thở.
Tề Đoan nắm chặt tay.
Một con chim vốn đậu ở trên cây bay qua người Tề Mộ, dừng lại trên tay nàng, lông chim có màu xám nhưng chóp đuôi nhọn có điểm xuyến chút màu trắng, đầu nho nhỏ gật gật lắc lư, thường xuyên phát ra âm thanh thanh thúy, cực kỳ đáng yêu.
Đầu Phong Quang chạm vào đầu nhỏ của nó, thanh âm Tề Mộ từ phía trước truyền đến, “Đó là chim đỗ quyên.”
“Vậy sao?” Nàng dựa vào cửa sổ, cẩn thận xem xét vị khách nhỏ đậu trên tay nàng, “Nếu thế tử không nói, ta còn coi nó là chim sẻ.”
Tề Mộ cười nói: “Chim sẻ và đỗ quyên khác nhau rất nhiều, bất luận là âm thanh hay tập tính.”
“Tập tính?”
“Hạ Triều hiểu câu chim gáy chiếm tổ chim khách là ý gì không?”
“Có vài loài chim lúc đẻ trứng sẽ không xây tổ, khi sắp sinh thì sẽ móc trứng từ tổ chim khác lấy ra, sau đó đẻ trứng của mình vào làm cho chim khác ấp trứng chim của mình.”
“Nói không sai, các loài chim không xây tổ này cũng bao gồm đỗ quyên.”
“A?”
“Đỗ quyên đẻ trứng giữa tổ chim loài khác, để cho chim trống và mái khác nuôi con mình, không nói đến việc đỗ quyên lấy đi trứng của chim xây tổ, mà đổ trứng chim đỗ quyên sẽ nở sớm hơn trứng chim khác, con non sẽ đem trứng và con non chim xây tổ đuổi đi, giống như người thường hay nhắc tới sự cạnh tranh của mỗi người vậy.”
Tay Phong Quang run lên một chút, chim con đậu trên tay nàng bay đi, nàng ngoài ý muốn nói: “Ngay cả con non đã…”
“Cho dù là con người hay động vật đều hiểu được đạo lý muốn phải hy sinh người khác mới có thể sống sót, trời đất sinh thì trời đất dưỡng, cao quý nghèo hèn đều giống như nhau, thật kỳ diệu không phải sao?” Câu hỏi cuối cùng mang theo thản nhiên châm chọc.
Cho dù không nhìn thấy Tề Mộ, Phong Quang cũng biết lúc này biểu cảm của hắn chắc là lại cười như không cười, nàng chợt cảm thấy buồn.
Xe ngựa dừng lại, “Hạ tiểu thư, đến rồi.”
Ngọn núi này vốn không có tên là núi hoang, nhưng một ngày nào đó có người đồn nơi này có hổ đả thương người thì cho dù phong cảnh đẹp cũng không có ai đến đây, vì thế nơi này trở thành núi hoang chỉ có cây cỏ, mà tòa nhà trên đỉnh núi cũng theo đó mà biến thành nhà hoang.
Tòa nhà chiếm tương đối diện tích mặt đất, bỏ qua cỏ dại vì không ai chăm sóc mà mọc cao lên thì mơ hồ có thể nhìn thấy năm xưa tòa nhà này huy hoàng như thế nào.
Phong Quang đứng ngay cửa, tâm tư có chút tiếc hận năm tháng qua nhanh, cổng vào và tòa nhà không liền nhau, liếc mắt không cái là có thể nhìn thấy gian phòng bên trong đình viện, khiến người khác chú ý nhất là cây hòe cao lớn giữa sân.
Tề Mộ cúi đầu nói với Phong Quang: “Hạ tiểu thư, chúng ta vào thôi.”
Nàng gật gật đầu, nhấc chân bước vào, nói thật để nàng một mình đến địa phương hoang vắng thế này nàng cũng thấy sợ, nhưng còn có Tề Mộ đi cùng thì trong lòng thấy an ổn hơn, lại đi qua một cái hành lang dài, Phong Quang đến một viện cơ hồ bị cỏ dại chiếm hết thì gặp được một nam tử gầy yếu nhưng vẫn tuấn nhã như trước. Nàng quay đầu nhìn Tề Mộ, quả nhiên không hổ là huynh đệ, bọn họ giống nhau ít nhất cũng ba bốn phần.
“Nàng cuối cùng cũng đến đây, An…” Tề Đoan nhìn thấy Tề Mộ, “Tại sao ngươi cũng tới.”
Tề Mộ mỉm cười, “Tất nhiên là đến xem đệ đệ sống như thế nào.”
“Ngoại trừ việc không có cẩm y ngọc thực, ta sống rất tốt.”
“Như vậy thì tốt, vi huynh cũng có thể yên tâm.”
Bọn họ vốn là kẻ địch tranh đoạt vị trí thế tử, nhưng hôm nay tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm giống như là bạn già lâu ngày gặp lại, vui mừng cao hứng nói chuyện phiếm vài câu.
Tề Đoan nói: “Phụ vương và mẫu thân có khỏe không?”
“Bệnh cũ của phụ vương gần đây lại tái phát, tĩnh dưỡng ở nhà, mẫu thân đến Linh Cẩm tự cầu phúc cho phụ vương, Tề Đoan, đệ đệ tốt của huynh, không có đệ cùng huynh bàn luận kỹ năng chơi cờ, vi huynh thật cảm thấy tịch mịch sâu sắc.” Tề Mộ lắc đầu than thở.
Tề Đoan nắm chặt tay.
/367
|