“Ta thừa nhận, ta đối với nàng ấy cảm thấy rất hứng thú.” Tề Mộ nói xong liền cảm nhận được một ánh mắt căm tức nhìn mình, vì thế hắn lại bổ sung: “Bất quá đó là chuyện khi ta còn chưa chân chính nhận thức nàng.”
“Nàng ta làm cho chàng cảm thấy hứng thú sao? Là do tính cách nàng tốt hơn so với ta, hay là do nàng tài hoa hơn ta?” Phong Quang có xu thế nếu hắn không giải thích cho tốt thì nàng sẽ không để hắn yên.
Xem ra Tề Mộ không giải thích rõ ràng là không được, “Vào một ngày nào đó, nàng ta bỗng nhiên tìm tới ta nói bằng lòng trợ giúp ta một tay.”
“Gì mà tìm tới chàng, rõ ràng là chàng nhìn Tề Đoan và An Lộc thân cận nhau mới cố ý trêu chọc nàng trước.”
“Phải phải phải, là ta trêu chọc nàng trước.” Hắn bất lực mà gật đầu, khi linh hồn Phong Quang rời khỏi thân thể một thời gian trước đó, mỗi ngày đều đi theo bên người thân thể của mình, cho nên đối với những chuyện đã xảy ra nắm rõ như lòng bàn tay, hắn muốn lừa dối một chút cũng không được, chỉ có thể cam chịu mà nhận tội, “Lúc ấy là thời điểm mà ta cùng Tề Đoan tranh đoạt vị trí thế tử kịch liệt nhất, thấy hắn bỗng nhiên rơi vào nữ nhi tình trường ta liền nghĩ, có lẽ ta có thể xuống tay từ nữ nhân mà hắn yêu này.”
Biện pháp này tuy rằng ti tiện bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể tồn tại được.
“Vì thế nên chàng liền bị nàng hấp dẫn như vậy?” Nàng chất vấn, trong lòng căm giận nghĩ nàng ta lúc đó dùng vẫn là thân thể của nàng.
“Để cho ta nói hết đã.” Hắn chạm môi lên trán của nàng, tránh cho nàng lại nổi cơn ghen, “Ta không nghĩ tới sau khi gặp qua một lần nàng đã tìm tới ta, lại còn thực sự thực hiện kế hoạch của ta, nàng ta nói cảm thấy tò mò với tình cảm của nhân gian, cho nên ta cũng cảm thấy tò mò với nàng ta.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, “Sau đó thì sao?”
Nàng tuy rằng biết quá trình mọi việc xảy ra, nhưng lại không biết con đường kế hoạch mà hắn mưu trí.
“Sau khi nàng lấy lại được thân thể, ta còn không ngờ đến chuyện thay mận đồi đào này, mời nàng đi ra ngoài ngắm cảnh ta lại phát hiện nàng cực kỳ không thú vị.” Rất ít người có thể làm cho Tề Mộ hứng thú, một khi hắn cảm thấy hứng thú với thứ gì đó hắn liền muốn đoạt đến tay mình, đối với An Lộc hắn không thể nói là đã thích mà chỉ là thấy thú vị, một người chủ động đi vào thế cờ của hắn, mà nữ nhân này lại vì ảnh hưởng chính nàng mà làm thế cục thay đồi, nàng còn tự cho mình là người ngoài cuộc mà đứng nhìn, thật đúng là buồn thú vị mà buồn cười.
Phong Quang trừng hắn, tuy rằng hắn không nhất định có thể cảm giác được nàng trừng hắn, “Thật ngại quá, ta làm thế tử cảm thấy không thú vị.”
“Không cần chưa gì đã tức giận, nghe ta nói hết được không?”
Nàng không cam lòng mà “Được” một tiếng.
“Sau khi nghe thấy nàng nhắc nhở nha hoàn, ta đột nhiên nghĩ có lẽ không chừng ta đã sai lầm rồi, ta cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn lầm bất kỳ ai, nhưng nàng lại khiến ta không thể xác định.” Vì thế lẽ ra Phong Quang vốn bị Tề Mộ xem là người qua đường không nhẹ không nặng, khi tiễn biệt Phong Quang lại nhịn không được lại mời nàng ra ngoài một lần nữa, “Sự thật chứng minh ta đúng là đã sai rồi.”
Phong Quang tuyệt đối không chỉ có thú vị đơn giản như vậy mà thôi, mà bất tri bất giác nàng đã muốn chiếm giữ tâm trí hắn rất nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của Tề Đoan trở nên càng chướng mắt, bởi vì Tề Đoan là hôn phu của nàng, cho dù là từng, cho dù Phong Quang khi đó bị một hồ yêu xâm chiếm thân thể, nhưng Tề Mộ nghe mật thám nói hai người bọn họ từng nắm tay ôm nhau… Lúc trước hắn thấy cực kỳ buồn cười Tề Đoan đi yêu một nữ nhân sâu sắc như vậy, mà bây giờ Tề Mộ lại muốn chặt bỏ tay Tề Đoan.
Phong Quang thật cẩn thận hỏi hắn: “Vậy… chàng cảm thấy ta hiện tại thú vị không?”
“Không phải.” Hắn nhẹ lắc đầu, con ngươi tối đen như tời đêm có một luồng sáng xẹt qua, hắn nói: “Chưa từng có người hay vật làm cho ta cảm thấy hứng thú mà ta lại không có ham muốn lấy dây xích khóa lại chặt chẽ bên người mình, Phong Quang, nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là cuối cùng.
Cái này… có thể xem như tỏ tình không?
“Nàng ta làm cho chàng cảm thấy hứng thú sao? Là do tính cách nàng tốt hơn so với ta, hay là do nàng tài hoa hơn ta?” Phong Quang có xu thế nếu hắn không giải thích cho tốt thì nàng sẽ không để hắn yên.
Xem ra Tề Mộ không giải thích rõ ràng là không được, “Vào một ngày nào đó, nàng ta bỗng nhiên tìm tới ta nói bằng lòng trợ giúp ta một tay.”
“Gì mà tìm tới chàng, rõ ràng là chàng nhìn Tề Đoan và An Lộc thân cận nhau mới cố ý trêu chọc nàng trước.”
“Phải phải phải, là ta trêu chọc nàng trước.” Hắn bất lực mà gật đầu, khi linh hồn Phong Quang rời khỏi thân thể một thời gian trước đó, mỗi ngày đều đi theo bên người thân thể của mình, cho nên đối với những chuyện đã xảy ra nắm rõ như lòng bàn tay, hắn muốn lừa dối một chút cũng không được, chỉ có thể cam chịu mà nhận tội, “Lúc ấy là thời điểm mà ta cùng Tề Đoan tranh đoạt vị trí thế tử kịch liệt nhất, thấy hắn bỗng nhiên rơi vào nữ nhi tình trường ta liền nghĩ, có lẽ ta có thể xuống tay từ nữ nhân mà hắn yêu này.”
Biện pháp này tuy rằng ti tiện bỉ ổi, nhưng trên chiến trường, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể tồn tại được.
“Vì thế nên chàng liền bị nàng hấp dẫn như vậy?” Nàng chất vấn, trong lòng căm giận nghĩ nàng ta lúc đó dùng vẫn là thân thể của nàng.
“Để cho ta nói hết đã.” Hắn chạm môi lên trán của nàng, tránh cho nàng lại nổi cơn ghen, “Ta không nghĩ tới sau khi gặp qua một lần nàng đã tìm tới ta, lại còn thực sự thực hiện kế hoạch của ta, nàng ta nói cảm thấy tò mò với tình cảm của nhân gian, cho nên ta cũng cảm thấy tò mò với nàng ta.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, “Sau đó thì sao?”
Nàng tuy rằng biết quá trình mọi việc xảy ra, nhưng lại không biết con đường kế hoạch mà hắn mưu trí.
“Sau khi nàng lấy lại được thân thể, ta còn không ngờ đến chuyện thay mận đồi đào này, mời nàng đi ra ngoài ngắm cảnh ta lại phát hiện nàng cực kỳ không thú vị.” Rất ít người có thể làm cho Tề Mộ hứng thú, một khi hắn cảm thấy hứng thú với thứ gì đó hắn liền muốn đoạt đến tay mình, đối với An Lộc hắn không thể nói là đã thích mà chỉ là thấy thú vị, một người chủ động đi vào thế cờ của hắn, mà nữ nhân này lại vì ảnh hưởng chính nàng mà làm thế cục thay đồi, nàng còn tự cho mình là người ngoài cuộc mà đứng nhìn, thật đúng là buồn thú vị mà buồn cười.
Phong Quang trừng hắn, tuy rằng hắn không nhất định có thể cảm giác được nàng trừng hắn, “Thật ngại quá, ta làm thế tử cảm thấy không thú vị.”
“Không cần chưa gì đã tức giận, nghe ta nói hết được không?”
Nàng không cam lòng mà “Được” một tiếng.
“Sau khi nghe thấy nàng nhắc nhở nha hoàn, ta đột nhiên nghĩ có lẽ không chừng ta đã sai lầm rồi, ta cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn lầm bất kỳ ai, nhưng nàng lại khiến ta không thể xác định.” Vì thế lẽ ra Phong Quang vốn bị Tề Mộ xem là người qua đường không nhẹ không nặng, khi tiễn biệt Phong Quang lại nhịn không được lại mời nàng ra ngoài một lần nữa, “Sự thật chứng minh ta đúng là đã sai rồi.”
Phong Quang tuyệt đối không chỉ có thú vị đơn giản như vậy mà thôi, mà bất tri bất giác nàng đã muốn chiếm giữ tâm trí hắn rất nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của Tề Đoan trở nên càng chướng mắt, bởi vì Tề Đoan là hôn phu của nàng, cho dù là từng, cho dù Phong Quang khi đó bị một hồ yêu xâm chiếm thân thể, nhưng Tề Mộ nghe mật thám nói hai người bọn họ từng nắm tay ôm nhau… Lúc trước hắn thấy cực kỳ buồn cười Tề Đoan đi yêu một nữ nhân sâu sắc như vậy, mà bây giờ Tề Mộ lại muốn chặt bỏ tay Tề Đoan.
Phong Quang thật cẩn thận hỏi hắn: “Vậy… chàng cảm thấy ta hiện tại thú vị không?”
“Không phải.” Hắn nhẹ lắc đầu, con ngươi tối đen như tời đêm có một luồng sáng xẹt qua, hắn nói: “Chưa từng có người hay vật làm cho ta cảm thấy hứng thú mà ta lại không có ham muốn lấy dây xích khóa lại chặt chẽ bên người mình, Phong Quang, nàng là người đầu tiên, cũng sẽ là cuối cùng.
Cái này… có thể xem như tỏ tình không?
/367
|