Cuối cùng trận không khác tranh cãi là mấy này lấy việc Phong Quang thắng lợi mà chấn dứt, ngồi xe của nhà họ An, cô cùng An Đồng đi đến cục cảnh sát, gọi điện cho An Đồng là một ông chú thoạt nhìn cực kỳ lôi thôi lếch thếch, hắn tên Lý Tất, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, sự lõi đời toát ra từ ánh mắt khiến người khác không thể khinh thường.
An Đồng bị tra hỏi một mình, Phong Quang chỉ có thể ngồi trên ghế ở ngoài văn phòng mà nghỉ ngơi.
“Cậu An.” Lý Tất nhìn thanh niên đối diện mình nói: “Chúng tôi tiếp nhận báo án từ đồng nghiệp của mẹ cậu, mẹ cậu đã mất tích một tuần, nhưng cậu cũng không cần đem mọi chuyện nghĩ xấu quá, tôi gọi cậu tới là muốn hỏi một chút chuyện từ một tuần trước của cậu, cậu có liên lạc gì với mẹ của mình không?”
“không có.” Mày An Đồng nhíu lại, “Mẹ tôi nói bà đi công tác một tháng, chuyện bà đicông tác là chuyện thường thấy, có đôi khi bề bộn nhiều việc cũng không nhớ rõ phải gọi điện cho tôi.”
“Cho nên, một tuần này cho dù mẹ cậu không có liên lạc thì cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ.” Lý Tất cầm bút ghi xuống, “Xem tư liệu, cậu và mẹ mình sống chung với nhau, cha cậu đã ly hôn với mẹ cậu ra nước ngoài từ khi cậu còn rất nhỏ.”
“Phải, là mẹ tôi nuôi tôi lớn.”
Lý Tất phát ra một tiếng xúc động: “Làm mẹ độc thân thế nhưng không dễ dàng.”
“Sĩ quan.” Ánh sáng từ đôi mắt đen như ngọc của An Đồng khép lại, “Tôi muốn biết các người đem việc mẹ của tôi không thể tìm thấy quyết định như thế nào?”
“Tạm thời là mất tích, trước mắt chúng tôi chỉ biết không thể liên hệ với bà An, theo lời đồng nghiệp của bà ấy thì bà không phải là loại người đột nhiên rời đi mà không lưu lại tin tức gì, có lẽ tôi nói thế này có chút quá đáng…” Lý Tất cân nhắc một chút, “Cho đến khi chưa phát hiện được thi thể thì chúng tôi còn không thể xem đây là án hình sự.”
“Tôi hiểu rồi.” Tuy rằng sắc mặt An Đồng ứ đọng lại nhưng anh không giống với những người khác khi biết người nhà mình gặp chuyện không may, anh không khóc khôngnháo, chỉ là hơi thở an tĩnh vây quanh anh, một mình một người ở trong thế giới của chính mình, e là dù có điều lo lắng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Vừa nãy nhìn thấy cậu đẩy xe lăn tiến vào, Lý Tất nhìn chằm chằm người anh mà sửng sốt một giây, hắn hiện tại mới thấy có thứ không ổn, có chút không được tự nhiên tằng hắng một tiếng, “Cậu An, nếu vài ngày tới cậu nhận được tin tức của mẹ cậu thì nhớ cho chúng tôi biết, tiếp theo cậu cũng chờ tin tức của chúng tôi, một khi có phát hiện mới tôi sẽ báo cho cậu, cậu có thể trở về.”
An Đồng lễ phép gật gật đầu, đẩy xe lăn ra khỏi phòng, anh vừa ra tới thì cô gái vốn còn ngồi ở trên ghế lập tức chạy tới.
“Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải rất khó giải quyết không?”
Ba câu hỏi liên tiếp của cô có thể cho thấy sự hồi hộp của cô, dưới tình huống như vậy còn có thể được người quan tâm dường như có sự an ủi rất tốt, An Đồng nhìn cô, phiền muộn trong mắt giảm bớt một tia, nhưng cũng chỉ là một chút không thể thấy mà thôi, giọng điệu trầm trọng nói: “Mẹ của tôi không thấy.”
“không thấy? Là sao…”
anh suy nghĩ một chút, “Đại khái dùng từ mất tích để hình dung thì đúng hơn.”
Nháy mắt Phong Quang quên mất khả năng ngôn ngữ của mình.
Ê, hệ thống, truyện thanh xuân vườn trường đâu? Tình tiết này phát triển không đúng rồi nha, cái này phải nâng lên thành truyện trinh thám đó!
Hệ thống: “Thế giới này không ổn định, thước đo hóa đen mục tiêu tiến công chiếm đóng đã bắt đầu đến điểm biến đổi, nên tình tiết có điểm lệch lạc, mong ký chủ nắm chắc mà tự mình hành động.”
Trời ạ!
Chửi tục trong lòng một câu, không dự đoán được An Đồng lại đang ở thời kỳ ngay điểm biến thành nhân vật hóa đen, nói cách khác cô hiện tại căn bản không thể xácđịnh anh có hóa đen hay chưa, mà nhân vật tiến công chiếm đóng hóa đen bình thường không chỉ độ khó tăng lên, còn có thể tạo thành nguy cơ cho người thân củacô, nói như vậy là vì nhân vật tiến công chiếm đóng hóa đen do nhân vật này đi nhầm đường phát triển của tình tiết, mà thể loại hóa đen ngay từ đầu này là lần đầu tiên côgặp được đó!
Trong lòng Phong Quang yên lặng rơi lệ thành sông, cô trâng tráo nói muốn theo đuổianh có thể thu hồi không? cô trước tiên phải sống sót cái đã rồi hãy nói lại.
An Đồng bị tra hỏi một mình, Phong Quang chỉ có thể ngồi trên ghế ở ngoài văn phòng mà nghỉ ngơi.
“Cậu An.” Lý Tất nhìn thanh niên đối diện mình nói: “Chúng tôi tiếp nhận báo án từ đồng nghiệp của mẹ cậu, mẹ cậu đã mất tích một tuần, nhưng cậu cũng không cần đem mọi chuyện nghĩ xấu quá, tôi gọi cậu tới là muốn hỏi một chút chuyện từ một tuần trước của cậu, cậu có liên lạc gì với mẹ của mình không?”
“không có.” Mày An Đồng nhíu lại, “Mẹ tôi nói bà đi công tác một tháng, chuyện bà đicông tác là chuyện thường thấy, có đôi khi bề bộn nhiều việc cũng không nhớ rõ phải gọi điện cho tôi.”
“Cho nên, một tuần này cho dù mẹ cậu không có liên lạc thì cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ.” Lý Tất cầm bút ghi xuống, “Xem tư liệu, cậu và mẹ mình sống chung với nhau, cha cậu đã ly hôn với mẹ cậu ra nước ngoài từ khi cậu còn rất nhỏ.”
“Phải, là mẹ tôi nuôi tôi lớn.”
Lý Tất phát ra một tiếng xúc động: “Làm mẹ độc thân thế nhưng không dễ dàng.”
“Sĩ quan.” Ánh sáng từ đôi mắt đen như ngọc của An Đồng khép lại, “Tôi muốn biết các người đem việc mẹ của tôi không thể tìm thấy quyết định như thế nào?”
“Tạm thời là mất tích, trước mắt chúng tôi chỉ biết không thể liên hệ với bà An, theo lời đồng nghiệp của bà ấy thì bà không phải là loại người đột nhiên rời đi mà không lưu lại tin tức gì, có lẽ tôi nói thế này có chút quá đáng…” Lý Tất cân nhắc một chút, “Cho đến khi chưa phát hiện được thi thể thì chúng tôi còn không thể xem đây là án hình sự.”
“Tôi hiểu rồi.” Tuy rằng sắc mặt An Đồng ứ đọng lại nhưng anh không giống với những người khác khi biết người nhà mình gặp chuyện không may, anh không khóc khôngnháo, chỉ là hơi thở an tĩnh vây quanh anh, một mình một người ở trong thế giới của chính mình, e là dù có điều lo lắng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Vừa nãy nhìn thấy cậu đẩy xe lăn tiến vào, Lý Tất nhìn chằm chằm người anh mà sửng sốt một giây, hắn hiện tại mới thấy có thứ không ổn, có chút không được tự nhiên tằng hắng một tiếng, “Cậu An, nếu vài ngày tới cậu nhận được tin tức của mẹ cậu thì nhớ cho chúng tôi biết, tiếp theo cậu cũng chờ tin tức của chúng tôi, một khi có phát hiện mới tôi sẽ báo cho cậu, cậu có thể trở về.”
An Đồng lễ phép gật gật đầu, đẩy xe lăn ra khỏi phòng, anh vừa ra tới thì cô gái vốn còn ngồi ở trên ghế lập tức chạy tới.
“Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải rất khó giải quyết không?”
Ba câu hỏi liên tiếp của cô có thể cho thấy sự hồi hộp của cô, dưới tình huống như vậy còn có thể được người quan tâm dường như có sự an ủi rất tốt, An Đồng nhìn cô, phiền muộn trong mắt giảm bớt một tia, nhưng cũng chỉ là một chút không thể thấy mà thôi, giọng điệu trầm trọng nói: “Mẹ của tôi không thấy.”
“không thấy? Là sao…”
anh suy nghĩ một chút, “Đại khái dùng từ mất tích để hình dung thì đúng hơn.”
Nháy mắt Phong Quang quên mất khả năng ngôn ngữ của mình.
Ê, hệ thống, truyện thanh xuân vườn trường đâu? Tình tiết này phát triển không đúng rồi nha, cái này phải nâng lên thành truyện trinh thám đó!
Hệ thống: “Thế giới này không ổn định, thước đo hóa đen mục tiêu tiến công chiếm đóng đã bắt đầu đến điểm biến đổi, nên tình tiết có điểm lệch lạc, mong ký chủ nắm chắc mà tự mình hành động.”
Trời ạ!
Chửi tục trong lòng một câu, không dự đoán được An Đồng lại đang ở thời kỳ ngay điểm biến thành nhân vật hóa đen, nói cách khác cô hiện tại căn bản không thể xácđịnh anh có hóa đen hay chưa, mà nhân vật tiến công chiếm đóng hóa đen bình thường không chỉ độ khó tăng lên, còn có thể tạo thành nguy cơ cho người thân củacô, nói như vậy là vì nhân vật tiến công chiếm đóng hóa đen do nhân vật này đi nhầm đường phát triển của tình tiết, mà thể loại hóa đen ngay từ đầu này là lần đầu tiên côgặp được đó!
Trong lòng Phong Quang yên lặng rơi lệ thành sông, cô trâng tráo nói muốn theo đuổianh có thể thu hồi không? cô trước tiên phải sống sót cái đã rồi hãy nói lại.
/367
|