Trầm Mộc Bạch lúc này mới phát giác được có cái gì không đúng.
Bạch Tuyết như cũ đứng tại chỗ, cặp mắt đen không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, giống như là nhất định phải được một cái đáp án rõ ràng.
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, Bạch Tuyết thiếu khuyết tình thương của mẹ đại khái là cảm thấy bất an đi, dù sao tình nhân cũ suy nghĩ một chút cũng làm người ta cảm thấy rất khả nghi đi.
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ cao cao tại thượng ánh mắt liếc qua, mang theo giọng nói ngạo mạn đương nhiên, "Đó là đương nhiên, ở bên trong cung điện này, không có ai sẽ không thích Quốc vương bệ hạ."
Thu lại trong mắt thần sắc đáng sợ hiện ra, Bạch Tuyết lông mi dài mà giày run rẩy, bờ môi đỏ thẫm có chút nhếch lên.
Mặc dù biết đây là giả, nhưng nói ra vẫn là để ta rất khó chịu đâu..
Ta mẫu hậu thân ái.
Lại nâng mặt lên, lại là một vẻ mặt khác, hai con ngươi Bạch Tuyết nhìn chăm chú lên người cách đó không xa, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhu, "Mẫu hậu nói là, phụ vương thế nhưng là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ bên trong Vương đô."
"Ân." Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ khẽ nâng cằm, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, "Trở về đi."
Bạch Tuyết không hề chớp mắt nhìn bóng lung cô, hai con ngươi dần dần sâu, dường như biến thành màu mực đậm, cuối cùng từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ thật thấp không thể nghe thấy.
"Ta.. Mẫu hậu.." Thật đúng là không thành thực đâu.
Buổi sáng vừa mới nói tới Quốc vương, buổi chiều Trầm Mộc Bạch liền bị gọi tới.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Trầm Mộc Bạch phát hiện đã hơn nửa tháng không có đi cung điện Quốc vương, mà đối phương trong lúc đó cũng không có gọi cô đi qua. Không khỏi trong lòng nhảy một cái, không phải là việc hôm nay bị tên Quốc vương này biết đi.
Có chút tâm thần bất định bất an tiến vào trong cung điện, Trầm Mộc Bạch vừa nghĩ đối sách ứng phó, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Quốc vương ôn nhu, không khỏi thầm mắng một tiếng lão biến thái.
"Phất Già Na." Quốc vương ôn nhu nhìn thiếu nữ, dùng một loại giọng nói mười điểm thâm tình gọi tên cô.
Trong lòng bắt đầu nổi da gà một mảng lớn, nhưng trên mặt vẫn là phải giữ vững mỉm cười, Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ trong mắt mang theo thẹn thùng cùng tưởng niệm, dùng giọng nói có chút nũng nịu, "Quốc vương bệ hạ."
Ánh mắt quốc vương ở trên người cô gái quét mắt một vòng, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo cảm xúc làm cho người ta thấy không rõ, trong cổ họng phát ra trầm thấp thở dài, "Ngươi gần đây vì sao không tới chỗ của ta."
"Ngài gần đây trong khoảng thời gian này không phải rất bận sao? Phất Già Na mặc dù rất muốn đến xem ngài, nhưng là sợ quấy rầy đến ngài." Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ trên mặt trong nháy mắt có chút cô đơn.
Quốc vương chụp lên tay trắng nõn kiều nộn cô, ngữ khí ôn nhu nói, "Được được được, là ta sai, không nên vì việc công mà lạnh nhạt Phất Già Na." Hắn cụp xuống mí mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ, dùng ngữ khí ý vị không rõ thở dài nói, "Chỉ là vì sao ta cảm giác, Phất Già Na so với trước kia trở nên ngoan không ít.."
Trầm Mộc Bạch mặt mày có chút nhảy một cái, ngay sau đó nghe được Quốc vương dời chủ đề, "Trong khoảng thời gian này ngươi và Bạch Tuyết chung đụng thế nào?"
Quốc vương trong giọng nói hỏi thăm không giống làm bộ, Trầm Mộc Bạch trong lòng trong nháy mắt cảm thấy cổ quái, loại cảm giác này thoáng qua tức thì, cô nửa thật nửa giả đáp lại nói, "Như ngài hi vọng, chỉ là càng muốn Quốc vương bệ hạ ngài có thể thường xuyên bên cạnh Phất Già Na."
Sauk hi nhắc tới Bạch Tuyết, thiếu nữ trong giọng nói ngạo mạn không tự chủ được xuất hiện rõ, Quốc vương mỉm cười, "Phất Già Na hiểu chuyện, chờ ta làm xong trong khoảng thời gian này, liền có thể có chút thời gian đến cùng ngươi."
* * *
Sau khi từ trong cung điện Quốc vương ra ngoài, Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy thân thể bị móc sạch, cô hữu khí vô lực nói với hệ thống "Mệt mỏi quá nha hệ thống, quả thực có thể so với văn cung đấu."
Hệ thống nghĩ thầm, văn cung đấu cô còn sống không quá hai tập đâu.
Bạch Tuyết như cũ đứng tại chỗ, cặp mắt đen không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, giống như là nhất định phải được một cái đáp án rõ ràng.
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, Bạch Tuyết thiếu khuyết tình thương của mẹ đại khái là cảm thấy bất an đi, dù sao tình nhân cũ suy nghĩ một chút cũng làm người ta cảm thấy rất khả nghi đi.
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ cao cao tại thượng ánh mắt liếc qua, mang theo giọng nói ngạo mạn đương nhiên, "Đó là đương nhiên, ở bên trong cung điện này, không có ai sẽ không thích Quốc vương bệ hạ."
Thu lại trong mắt thần sắc đáng sợ hiện ra, Bạch Tuyết lông mi dài mà giày run rẩy, bờ môi đỏ thẫm có chút nhếch lên.
Mặc dù biết đây là giả, nhưng nói ra vẫn là để ta rất khó chịu đâu..
Ta mẫu hậu thân ái.
Lại nâng mặt lên, lại là một vẻ mặt khác, hai con ngươi Bạch Tuyết nhìn chăm chú lên người cách đó không xa, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhu, "Mẫu hậu nói là, phụ vương thế nhưng là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ bên trong Vương đô."
"Ân." Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ khẽ nâng cằm, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, "Trở về đi."
Bạch Tuyết không hề chớp mắt nhìn bóng lung cô, hai con ngươi dần dần sâu, dường như biến thành màu mực đậm, cuối cùng từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ thật thấp không thể nghe thấy.
"Ta.. Mẫu hậu.." Thật đúng là không thành thực đâu.
Buổi sáng vừa mới nói tới Quốc vương, buổi chiều Trầm Mộc Bạch liền bị gọi tới.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Trầm Mộc Bạch phát hiện đã hơn nửa tháng không có đi cung điện Quốc vương, mà đối phương trong lúc đó cũng không có gọi cô đi qua. Không khỏi trong lòng nhảy một cái, không phải là việc hôm nay bị tên Quốc vương này biết đi.
Có chút tâm thần bất định bất an tiến vào trong cung điện, Trầm Mộc Bạch vừa nghĩ đối sách ứng phó, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Quốc vương ôn nhu, không khỏi thầm mắng một tiếng lão biến thái.
"Phất Già Na." Quốc vương ôn nhu nhìn thiếu nữ, dùng một loại giọng nói mười điểm thâm tình gọi tên cô.
Trong lòng bắt đầu nổi da gà một mảng lớn, nhưng trên mặt vẫn là phải giữ vững mỉm cười, Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ trong mắt mang theo thẹn thùng cùng tưởng niệm, dùng giọng nói có chút nũng nịu, "Quốc vương bệ hạ."
Ánh mắt quốc vương ở trên người cô gái quét mắt một vòng, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo cảm xúc làm cho người ta thấy không rõ, trong cổ họng phát ra trầm thấp thở dài, "Ngươi gần đây vì sao không tới chỗ của ta."
"Ngài gần đây trong khoảng thời gian này không phải rất bận sao? Phất Già Na mặc dù rất muốn đến xem ngài, nhưng là sợ quấy rầy đến ngài." Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ trên mặt trong nháy mắt có chút cô đơn.
Quốc vương chụp lên tay trắng nõn kiều nộn cô, ngữ khí ôn nhu nói, "Được được được, là ta sai, không nên vì việc công mà lạnh nhạt Phất Già Na." Hắn cụp xuống mí mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ, dùng ngữ khí ý vị không rõ thở dài nói, "Chỉ là vì sao ta cảm giác, Phất Già Na so với trước kia trở nên ngoan không ít.."
Trầm Mộc Bạch mặt mày có chút nhảy một cái, ngay sau đó nghe được Quốc vương dời chủ đề, "Trong khoảng thời gian này ngươi và Bạch Tuyết chung đụng thế nào?"
Quốc vương trong giọng nói hỏi thăm không giống làm bộ, Trầm Mộc Bạch trong lòng trong nháy mắt cảm thấy cổ quái, loại cảm giác này thoáng qua tức thì, cô nửa thật nửa giả đáp lại nói, "Như ngài hi vọng, chỉ là càng muốn Quốc vương bệ hạ ngài có thể thường xuyên bên cạnh Phất Già Na."
Sauk hi nhắc tới Bạch Tuyết, thiếu nữ trong giọng nói ngạo mạn không tự chủ được xuất hiện rõ, Quốc vương mỉm cười, "Phất Già Na hiểu chuyện, chờ ta làm xong trong khoảng thời gian này, liền có thể có chút thời gian đến cùng ngươi."
* * *
Sau khi từ trong cung điện Quốc vương ra ngoài, Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy thân thể bị móc sạch, cô hữu khí vô lực nói với hệ thống "Mệt mỏi quá nha hệ thống, quả thực có thể so với văn cung đấu."
Hệ thống nghĩ thầm, văn cung đấu cô còn sống không quá hai tập đâu.
/2915
|