Chỉ là cô chưa kịp đi qua, liền bị người gọi lại, "Lớp phó học tập, có thể tới đây một chút không?"
Trầm Mộc Bạch đành phải đứng vững, đi tới nói, "Chuyện gì?"
Nữ sinh kia nhai lấy kẹo cao su, "Đạo đề này tôi không biết làm, cậu dạy tôi một lần."
Cô nhìn nữ sinh một chút, đối phương trang điểm trên mặt không biết làm sao phai đi, trang sức trên tay cũng không thiếu.
Đường Tiểu Nhã nói, "Lớp phó học tập, cậu thực rất lợi hại nha, lần trước tôi trở về tỉnh lại một lần, tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý, cho nên ta quyết định hiện tại bắt đầu cố gắng học tập."
Trầm Mộc Bạch mặc dù cảm thấy rất chấn kinh, nhưng vẫn là nho nhỏ cảm động một lần, "Cậu có thể nghĩ như vậy tôi thật cao hứng."
Xem đi, hiện tại đã có người bị cô thuyết phục, nam chính còn không phải như vậy sớm muộn liền có thể cầm xuống sao.
Trầm Mộc Bạch nội tâm nhận lấy vô cùng ủng hộ, đặc biệt kích động.
Chỉ là tiếng chuông tiết thứ nhất rất nhanh vang lên, cho nên cô chỉ có thể tạm thời đem chuyện tìm Tịch Chiến đặt tới lúc hết tiết.
Nam sinh tóc đen vẫn như cũ gục xuống bàn, trên bục giáo viên nước miếng phun đầy đất, dư quang thoáng nhìn, chính là một cái phấn viết bay ra ngoài.
Ngón tay vững vàng đưa nó tiếp được, nam sinh liền mặt đều không nhấc một lần.
Chung quanh bạn học đã nhìn lắm thành quen.
Giáo viên sắc mặt khó coi, "Tịch Chiến, trả lời vấn đề một lần."
Nam sinh tóc đen đứng người lên, ngữ khí miễn cưỡng nói, "Em không biết, thưa thầy."
Giáo viên chỉ ra ngoài nói, "Em đã muốn đi ngủ như vậy, vậy thầy liền giúp em thanh tỉnh một lần."
Tịch Chiến kéo ghế ra, đeo khẩu trang lên, đi ra ngoài.
Trầm Mộc Bạch lại không tự chủ được nhìn sang.
Không biết là có phải ảo giác của cô không, luôn cảm giác sắc mặt nam chính nhìn qua giống như không tốt lắm.
Nam sinh tóc đen động tác có chút tùy ý tựa ở trên hành lang, khuôn mặt đẹp trai nhân thần cộng phẫn trên mặt bị khẩu trang che hơn phân nửa, thật lâu cũng không có động một cái.
Trầm Mộc Bạch ngẫu nhiên nhìn lại một chút, đối phương tựa hồ là phát giác được cô ánh mắt, có chút quay sang, mặt mày giống như cười mà không phải cười làm thủ thế.
Sau đó lại dựa vào lại, động tác lại so trước kia nhiều hơn một phần cứng ngắc.
Thẳng đến hết tiết, Tịch Chiến mới một lần nữa về tới trên mặt bàn.
Tiếu Triết Vũ không phát hiện hắn dị dạng, hừ lạnh một tiếng nói, "Lưu Hoa kia luôn là nhằm vào cậu, ông ta bị điều đến lớp E dạy học, liền đem tất cả khí đều vung đến trên người chúng ta."
Tịch Chiến có chút mạn bất kinh tâm nói, "Ừm."
Tiếu Triết Vũ thấy hắn tâm tư trạng thái không có ở đây, nhịn không được nói, "Tịch ca, vài ngày sau cậu còn đi hay sao?"
Chuyện này vốn là không liên quan chuyện của đối phương, là hắn gây ra sau đó xin nhờ Tịch Chiến.
Tóc đen nam sinh lôi kéo khẩu trang, tựa hồ muốn thông khí, "Đi, tại sao không đi, khó được cơ hội giãn gân động xương."
Tiếu Triết Vũ không khỏi cười hắc hắc, "Có Tịch ca ở đây, tôi thấy lần này nhất định có thể thành."
Tiếu Triết Vũ cũng có thể nhìn ra được Tịch Chiến là thật cảm thấy nhàm chán, gần đây đều không người nguyện ý chủ động gây chuyện, đối phương đoán chừng đều muốn cảm thấy mốc meo.
"Bạn học Tịch, có rảnh không? Tôi muốn trò chuyện với cậu một chút." Nữ sinh thanh âm hơi mềm nhu vang lên, sạch sẽ sáng long lanh, cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái.
Tịch Chiến ngẩng đầu, "Hửm?"
Nam sinh miễn cưỡng tựa ở trên chỗ ngồi, hơi gấp lưng, nhìn qua tựa hồ cũng không có cái gì không ổn.
Trầm Mộc Bạch hồ nghi nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, sau đó ngồi xuống nói, "Bài tập của cậu tôi đã giúp cậu làm rất nhiều ngày, còn lại cũng là cậu tự mình làm tương đối tốt."
Tịch Chiến gật gật đầu, "Được, còn có chuyện gì sao?"
Không nghĩ tới nam chính lần này sẽ sảng khoái như vậy, Trầm Mộc Bạch ngẩn người, "Không có."
Trầm Mộc Bạch đành phải đứng vững, đi tới nói, "Chuyện gì?"
Nữ sinh kia nhai lấy kẹo cao su, "Đạo đề này tôi không biết làm, cậu dạy tôi một lần."
Cô nhìn nữ sinh một chút, đối phương trang điểm trên mặt không biết làm sao phai đi, trang sức trên tay cũng không thiếu.
Đường Tiểu Nhã nói, "Lớp phó học tập, cậu thực rất lợi hại nha, lần trước tôi trở về tỉnh lại một lần, tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý, cho nên ta quyết định hiện tại bắt đầu cố gắng học tập."
Trầm Mộc Bạch mặc dù cảm thấy rất chấn kinh, nhưng vẫn là nho nhỏ cảm động một lần, "Cậu có thể nghĩ như vậy tôi thật cao hứng."
Xem đi, hiện tại đã có người bị cô thuyết phục, nam chính còn không phải như vậy sớm muộn liền có thể cầm xuống sao.
Trầm Mộc Bạch nội tâm nhận lấy vô cùng ủng hộ, đặc biệt kích động.
Chỉ là tiếng chuông tiết thứ nhất rất nhanh vang lên, cho nên cô chỉ có thể tạm thời đem chuyện tìm Tịch Chiến đặt tới lúc hết tiết.
Nam sinh tóc đen vẫn như cũ gục xuống bàn, trên bục giáo viên nước miếng phun đầy đất, dư quang thoáng nhìn, chính là một cái phấn viết bay ra ngoài.
Ngón tay vững vàng đưa nó tiếp được, nam sinh liền mặt đều không nhấc một lần.
Chung quanh bạn học đã nhìn lắm thành quen.
Giáo viên sắc mặt khó coi, "Tịch Chiến, trả lời vấn đề một lần."
Nam sinh tóc đen đứng người lên, ngữ khí miễn cưỡng nói, "Em không biết, thưa thầy."
Giáo viên chỉ ra ngoài nói, "Em đã muốn đi ngủ như vậy, vậy thầy liền giúp em thanh tỉnh một lần."
Tịch Chiến kéo ghế ra, đeo khẩu trang lên, đi ra ngoài.
Trầm Mộc Bạch lại không tự chủ được nhìn sang.
Không biết là có phải ảo giác của cô không, luôn cảm giác sắc mặt nam chính nhìn qua giống như không tốt lắm.
Nam sinh tóc đen động tác có chút tùy ý tựa ở trên hành lang, khuôn mặt đẹp trai nhân thần cộng phẫn trên mặt bị khẩu trang che hơn phân nửa, thật lâu cũng không có động một cái.
Trầm Mộc Bạch ngẫu nhiên nhìn lại một chút, đối phương tựa hồ là phát giác được cô ánh mắt, có chút quay sang, mặt mày giống như cười mà không phải cười làm thủ thế.
Sau đó lại dựa vào lại, động tác lại so trước kia nhiều hơn một phần cứng ngắc.
Thẳng đến hết tiết, Tịch Chiến mới một lần nữa về tới trên mặt bàn.
Tiếu Triết Vũ không phát hiện hắn dị dạng, hừ lạnh một tiếng nói, "Lưu Hoa kia luôn là nhằm vào cậu, ông ta bị điều đến lớp E dạy học, liền đem tất cả khí đều vung đến trên người chúng ta."
Tịch Chiến có chút mạn bất kinh tâm nói, "Ừm."
Tiếu Triết Vũ thấy hắn tâm tư trạng thái không có ở đây, nhịn không được nói, "Tịch ca, vài ngày sau cậu còn đi hay sao?"
Chuyện này vốn là không liên quan chuyện của đối phương, là hắn gây ra sau đó xin nhờ Tịch Chiến.
Tóc đen nam sinh lôi kéo khẩu trang, tựa hồ muốn thông khí, "Đi, tại sao không đi, khó được cơ hội giãn gân động xương."
Tiếu Triết Vũ không khỏi cười hắc hắc, "Có Tịch ca ở đây, tôi thấy lần này nhất định có thể thành."
Tiếu Triết Vũ cũng có thể nhìn ra được Tịch Chiến là thật cảm thấy nhàm chán, gần đây đều không người nguyện ý chủ động gây chuyện, đối phương đoán chừng đều muốn cảm thấy mốc meo.
"Bạn học Tịch, có rảnh không? Tôi muốn trò chuyện với cậu một chút." Nữ sinh thanh âm hơi mềm nhu vang lên, sạch sẽ sáng long lanh, cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái.
Tịch Chiến ngẩng đầu, "Hửm?"
Nam sinh miễn cưỡng tựa ở trên chỗ ngồi, hơi gấp lưng, nhìn qua tựa hồ cũng không có cái gì không ổn.
Trầm Mộc Bạch hồ nghi nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, sau đó ngồi xuống nói, "Bài tập của cậu tôi đã giúp cậu làm rất nhiều ngày, còn lại cũng là cậu tự mình làm tương đối tốt."
Tịch Chiến gật gật đầu, "Được, còn có chuyện gì sao?"
Không nghĩ tới nam chính lần này sẽ sảng khoái như vậy, Trầm Mộc Bạch ngẩn người, "Không có."
/2915
|