Lạc Tử Phong giận, "Cô mới vừa rồi còn gọi hắn bạn học Tống, lúc này liền kêu Tống Ninh, còn nói không có gì đâu."
Trầm Mộc Bạch, ".. Cậu không phải cũng gọi Lam Hề."
Lạc Tử Phong, "..."
Một hồi lâu hắn ta khó chịu nói, "Tôi không cho phép các người sát gần như vậy, cô là vị hôn thê của tôi, truyền đi thế nhưng là ném mặt công ty của các người."
Trầm Mộc Bạch nói, "Cậu nói hết chưa?"
Lạc Tử Phong nhìn sang.
"Nói xong tôi liền đi đây."
Hắn ta lập tức giận, "Bạch Lộ, đừng ý đồ khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi."
Trầm Mộc Bạch cũng không quay đầu lại đi mất.
"Dừng lại." Lạc Tử Phong làm sao cũng không nghĩ ra, đối phương rõ ràng là thích bản thân, làm sao bây giờ lại để cho người ta không thấy rõ.
Hắn ta coi như lòng tự tin tràn đầy, cũng không khỏi có chút hoảng hốt.
"Bạch Lộ, cô cũng đừng quên, chúng ta tốt nghiệp xong liền phải đính hôn."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, chờ thời gian người thiết lập qua nhìn ta đem ngươi đạp hay không.
Nhưng ngoài mặt vẫn là nhẹ gật đầu, "Không cần cậu nói tôi cũng rõ ràng."
"Cô nhớ kỹ liền tốt." Lạc Tử Phong mở miệng nói.
Lam Hề vội vàng đem đầu thu hồi lại, nhưng trong lòng thì mười điểm kinh nghi.
Không khỏi nắm quyền một cái tay.
Cô ta dám khẳng định Lạc Tử Phong tâm hối hôn không nồng nặc như vậy, Bạch Lộ người này nhất định chính là cái biến số.
Lam Hề không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cô ta đã khẳng định.
Cái Bạch Lộ này rõ ràng chính là có vấn đề.
* * *
Trầm Mộc Bạch có thể cảm nhận được ánh mắt Lam Hề thỉnh thoảng nhìn sang, cô ta lơ đễnh.
Cô nghiêng mặt nhìn người một chút.
Đối phương cụp đôi mắt xuống, khí tức quanh người đều mang ý lạnh.
Trầm Mộc Bạch từ dưới bàn lấy sô cô la ra, đưa tới một viên, "Bạn học Tống, cậu xem lên giống như tâm tình không tốt, ăn một viên đi."
Nam sinh ngửa mặt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ, nhìn sô cô la trong tay cô, ngữ khí thản nhiên nói, "Cậu trước kia cũng như vậy?"
Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút, "Cái gì?"
"Cầm sô cô la dỗ nam nhân khác." Tống Ninh nhấc mí mắt lên.
Nàng quýnh một lần, dù sao đối phương biết mình có vị hôn phu, nên cảm thấy cô dạng này rất tùy tiện đi.
Thế là ngượng ngùng chuẩn bị thu tay lại nói, "Không phải, chúng ta quan hệ không giống nhau nha."
Một cái tay duỗi tới, trong lòng bàn tay chạm vào ấm áp.
Tống Ninh đem sô cô la lấy đi, ngữ khí bình tĩnh, "Quan hệ của chúng ta?"
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Dù sao cậu cho tôi chép bài tập nha, đừng nói là một viên sô cô la, một hộp cũng là chuyện nhỏ."
Cô vỗ ngực một cái nói, "Bạn học Tống, tâm tình cậu không xong, tôi khẳng định không thể khoanh tay đứng nhìn nha."
Nam sinh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cụp mi mắt xuống, "Chỉ là như vậy?"
Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ là thật không có thành ý?
Cô nghĩ nghĩ, "Về sau cậu nếu là đi học buồn ngủ, giáo viên đến rồi tôi sẽ gọi cậu."
Tống Ninh không nói, chỉ là lột cái viên sô cô la kia ra.
Hắn ăn đến cực chậm.
Có loại cảm giác nói không ra, giống như trong miệng ăn không phải sô cô la, mà là đồ vật khác..
Trầm Mộc Bạch không khỏi dời ánh mắt.
Trong lòng không hiểu nhảy một cái.
Lam Hề trong lòng suy nghĩ, vẫn là đi đến trước mặt thiếu nữ, "Bạn học Bạch, có thể đi ra ngoài một chút sao? Tôi có lời muốn nói cùng cậu."
Cô ta nhìn Tống Ninh một chút, đối phương cũng vừa đem mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên thân hai người, lại rất nhanh thu về.
Lam Hề không biết sao, không hiểu có chút kinh hãi.
Loại cảm giác này không tồn tại.
Trầm Mộc Bạch ngửa mặt lên, "A? Có chuyện gì không thể ở chỗ này nói sao?"
Đại tiểu thư ngạo mạn lại không coi ai ra gì.
Lam Hề không khỏi cắn răng, hạ giọng nói, "Tôi biết bí mật của cậu."
Trầm Mộc Bạch nhìn đối phương một cái.
Cảm thấy có cái đáy.
Tại sau khi hai người rời khỏi đây, Lam Hề trực tiếp bày bài, "Cô cũng là người chơi" bạn trai hoàn mỹ của ta "sao?"
Trầm Mộc Bạch, ".. Cậu không phải cũng gọi Lam Hề."
Lạc Tử Phong, "..."
Một hồi lâu hắn ta khó chịu nói, "Tôi không cho phép các người sát gần như vậy, cô là vị hôn thê của tôi, truyền đi thế nhưng là ném mặt công ty của các người."
Trầm Mộc Bạch nói, "Cậu nói hết chưa?"
Lạc Tử Phong nhìn sang.
"Nói xong tôi liền đi đây."
Hắn ta lập tức giận, "Bạch Lộ, đừng ý đồ khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi."
Trầm Mộc Bạch cũng không quay đầu lại đi mất.
"Dừng lại." Lạc Tử Phong làm sao cũng không nghĩ ra, đối phương rõ ràng là thích bản thân, làm sao bây giờ lại để cho người ta không thấy rõ.
Hắn ta coi như lòng tự tin tràn đầy, cũng không khỏi có chút hoảng hốt.
"Bạch Lộ, cô cũng đừng quên, chúng ta tốt nghiệp xong liền phải đính hôn."
Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, chờ thời gian người thiết lập qua nhìn ta đem ngươi đạp hay không.
Nhưng ngoài mặt vẫn là nhẹ gật đầu, "Không cần cậu nói tôi cũng rõ ràng."
"Cô nhớ kỹ liền tốt." Lạc Tử Phong mở miệng nói.
Lam Hề vội vàng đem đầu thu hồi lại, nhưng trong lòng thì mười điểm kinh nghi.
Không khỏi nắm quyền một cái tay.
Cô ta dám khẳng định Lạc Tử Phong tâm hối hôn không nồng nặc như vậy, Bạch Lộ người này nhất định chính là cái biến số.
Lam Hề không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cô ta đã khẳng định.
Cái Bạch Lộ này rõ ràng chính là có vấn đề.
* * *
Trầm Mộc Bạch có thể cảm nhận được ánh mắt Lam Hề thỉnh thoảng nhìn sang, cô ta lơ đễnh.
Cô nghiêng mặt nhìn người một chút.
Đối phương cụp đôi mắt xuống, khí tức quanh người đều mang ý lạnh.
Trầm Mộc Bạch từ dưới bàn lấy sô cô la ra, đưa tới một viên, "Bạn học Tống, cậu xem lên giống như tâm tình không tốt, ăn một viên đi."
Nam sinh ngửa mặt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ, nhìn sô cô la trong tay cô, ngữ khí thản nhiên nói, "Cậu trước kia cũng như vậy?"
Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút, "Cái gì?"
"Cầm sô cô la dỗ nam nhân khác." Tống Ninh nhấc mí mắt lên.
Nàng quýnh một lần, dù sao đối phương biết mình có vị hôn phu, nên cảm thấy cô dạng này rất tùy tiện đi.
Thế là ngượng ngùng chuẩn bị thu tay lại nói, "Không phải, chúng ta quan hệ không giống nhau nha."
Một cái tay duỗi tới, trong lòng bàn tay chạm vào ấm áp.
Tống Ninh đem sô cô la lấy đi, ngữ khí bình tĩnh, "Quan hệ của chúng ta?"
Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Dù sao cậu cho tôi chép bài tập nha, đừng nói là một viên sô cô la, một hộp cũng là chuyện nhỏ."
Cô vỗ ngực một cái nói, "Bạn học Tống, tâm tình cậu không xong, tôi khẳng định không thể khoanh tay đứng nhìn nha."
Nam sinh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cụp mi mắt xuống, "Chỉ là như vậy?"
Trầm Mộc Bạch sửng sốt một chút.
Chẳng lẽ là thật không có thành ý?
Cô nghĩ nghĩ, "Về sau cậu nếu là đi học buồn ngủ, giáo viên đến rồi tôi sẽ gọi cậu."
Tống Ninh không nói, chỉ là lột cái viên sô cô la kia ra.
Hắn ăn đến cực chậm.
Có loại cảm giác nói không ra, giống như trong miệng ăn không phải sô cô la, mà là đồ vật khác..
Trầm Mộc Bạch không khỏi dời ánh mắt.
Trong lòng không hiểu nhảy một cái.
Lam Hề trong lòng suy nghĩ, vẫn là đi đến trước mặt thiếu nữ, "Bạn học Bạch, có thể đi ra ngoài một chút sao? Tôi có lời muốn nói cùng cậu."
Cô ta nhìn Tống Ninh một chút, đối phương cũng vừa đem mắt nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên thân hai người, lại rất nhanh thu về.
Lam Hề không biết sao, không hiểu có chút kinh hãi.
Loại cảm giác này không tồn tại.
Trầm Mộc Bạch ngửa mặt lên, "A? Có chuyện gì không thể ở chỗ này nói sao?"
Đại tiểu thư ngạo mạn lại không coi ai ra gì.
Lam Hề không khỏi cắn răng, hạ giọng nói, "Tôi biết bí mật của cậu."
Trầm Mộc Bạch nhìn đối phương một cái.
Cảm thấy có cái đáy.
Tại sau khi hai người rời khỏi đây, Lam Hề trực tiếp bày bài, "Cô cũng là người chơi" bạn trai hoàn mỹ của ta "sao?"
/2915
|