Tôn Tuệ nhìn thoáng qua thiếu nữ, phát hiện đối phương mấy ngày nay có loại cảm giác nói không ra.
Tôn Tuệ đụng đụng cánh tay người, hạ giọng nói, "An Tâm, cậu có phải nói yêu đương hay không nha."
Trầm Mộc Bạch đang viết chữ, nghe được câu này, ngửa mặt lên, "Không có, cậu nghe ai nói."
"Còn nói không có." Tôn Tuệ nói, "Cậu đừng nhìn tớ không có yêu đương qua, nhưng là tớ đây cái ánh mắt độc ác vô cùng. Thời điểm học cấp hai, bao nhiêu bí mật tình cảm lưu luyến, tớ đều có thể sử dụng đôi mắt này bóc không còn một mảnh."
Cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lại ra vẻ trấn định nói, "Cậu lừa gạt quỷ sao."
Tôn Tuệ nhìn chằm chằm người một hồi, hạ giọng nói, "Trình An Tâm, cậu tuyệt đối là nói yêu đương. Hơn nữa đối tượng còn không phải trường học chúng ta, đúng hay không?"
Trầm Mộc Bạch khỏa tâm này, lập tức treo đến giữa không trung.
Cô nghĩ thầm, ahihi muốn đoán chuẩn như vậy hay không.
Nhưng là trên mặt không dám có bất kỳ bày tỏ gì, "Đi, taớ mới không có yêu đương, ca tớ không cho tớ yêu sớm."
Tôn Tuệ hồ nghi nói, "Cậu nói cũng là thực?"
Cô ra vẻ bình tĩnh một chút đầu, "Đương nhiên là thực."
Thời điểm tan học.
Trầm Mộc Bạch liếc mắt liền thấy được Trình Dã.
Nữ học sinh nhao nhao ghé mắt nhìn sang, cười hì hì thảo luận.
Tôn Tuệ nói, "Ca của cậu thật là đẹp trai, có bạn gái không."
Trầm Mộc Bạch mặt dày nói, "Không có, ca tớ cũng không yêu sớm."
Tôn Tuệ nói, "Thực sự là đáng tiếc gen nhà các cậu."
"Trình An Tâm." Trình Dã đi tới, hắn thân cao, hiện tại cũng có 1m82, chân kia rất dài, mặt đến cũng tốt, một bộ phận nữ sinh đã bắt đầu có chút đỏ mặt.
"Ca, anh tại sao lại đến rồi." Cô sợ Tôn Tuệ nhìn ra cái gì, vội vàng đi lên nói.
Đối phương nhìn phía sau cô một chút, nở nụ cười, "Không muốn anh tới sao, đây là bạn học của em sao?"
Trình Dã động tác rất quen lại thân mật, còn có chút ý vị nói không nên lời.
Nhưng lại sẽ không để cho nhiều người nghĩ, chỉ coi hai cái anh em này quan hệ tốt.
Tôn Tuệ lập tức nhiệt tình nói, "Ca ca chào anh, em là Tôn Tuệ bạn học cùng lớp của An Tâm, ca ca dáng dấp thật là đẹp trai."
Trình Dã cười cười, "Tâm Tâm nhà anh liền đã làm phiền em."
Tôn Tuệ cảm thấy mình trái tim nhỏ giống như là bị nhanh như tên bắn một lần, hoa si liên tục gật đầu, bảo đảm nói, "Ca ca anh yên tâm, An Tâm ở trường học có cái gì, em đều trông nom lấy, đừng nói là tình huống học tập, phương diện tình cảm em cũng xem tốt cho anh rồi."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Không phải, mấy tháng hữu nghị liền bù không được khuôn mặt nam nhân sao?
Tay bị giữ chặt.
Cô vội vàng giật nảy mình, quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Tuệ.
Đối phương làm một khẩu ngữ, "Cậu nha, ca của cậu quá đẹp rồi, hâm mộ ghen ghét cậu chết mất."
Trầm Mộc Bạch không phát hiện ra cái gì dị dạng khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Ca, anh đừng như vậy, nếu là người khác nhìn ra làm sao bây giờ."
Trình Dã nắm tay nhỏ người, có chút mát lạnh, hắn trực tiếp bưng bít lấy thả trong túi của mình, thấp cười nhẹ một tiếng nói, "Sợ cái gì, chúng ta không phải anh em sao?"
Trầm Mộc Bạch, "..."
Thời điểm lên xe, nàng luôn là cảm giác đến giống như có người nhìn mình.
Trong lòng rất là tâm thần bất định bất an, nhỏ giọng ghé vào bả vai anh của cô nơi đó nói, "Ca, nói thực, anh về sau đừng ở bên ngoài như vậy. Tôn Tuệ hôm nay đều hỏi em có phải nói yêu đương hay không, em có chút sợ."
Trình Dã nhìn cô, đôi mắt mang theo rõ ràng ý cười, "Vậy là em làm sao đáp lại cô ấy?"
Trầm Mộc Bạch nói, "Không đùa giỡn với anh, ca, chúng ta liền giống như kiểu trước đây ở chung liền tốt."
Tôn Tuệ đụng đụng cánh tay người, hạ giọng nói, "An Tâm, cậu có phải nói yêu đương hay không nha."
Trầm Mộc Bạch đang viết chữ, nghe được câu này, ngửa mặt lên, "Không có, cậu nghe ai nói."
"Còn nói không có." Tôn Tuệ nói, "Cậu đừng nhìn tớ không có yêu đương qua, nhưng là tớ đây cái ánh mắt độc ác vô cùng. Thời điểm học cấp hai, bao nhiêu bí mật tình cảm lưu luyến, tớ đều có thể sử dụng đôi mắt này bóc không còn một mảnh."
Cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, lại ra vẻ trấn định nói, "Cậu lừa gạt quỷ sao."
Tôn Tuệ nhìn chằm chằm người một hồi, hạ giọng nói, "Trình An Tâm, cậu tuyệt đối là nói yêu đương. Hơn nữa đối tượng còn không phải trường học chúng ta, đúng hay không?"
Trầm Mộc Bạch khỏa tâm này, lập tức treo đến giữa không trung.
Cô nghĩ thầm, ahihi muốn đoán chuẩn như vậy hay không.
Nhưng là trên mặt không dám có bất kỳ bày tỏ gì, "Đi, taớ mới không có yêu đương, ca tớ không cho tớ yêu sớm."
Tôn Tuệ hồ nghi nói, "Cậu nói cũng là thực?"
Cô ra vẻ bình tĩnh một chút đầu, "Đương nhiên là thực."
Thời điểm tan học.
Trầm Mộc Bạch liếc mắt liền thấy được Trình Dã.
Nữ học sinh nhao nhao ghé mắt nhìn sang, cười hì hì thảo luận.
Tôn Tuệ nói, "Ca của cậu thật là đẹp trai, có bạn gái không."
Trầm Mộc Bạch mặt dày nói, "Không có, ca tớ cũng không yêu sớm."
Tôn Tuệ nói, "Thực sự là đáng tiếc gen nhà các cậu."
"Trình An Tâm." Trình Dã đi tới, hắn thân cao, hiện tại cũng có 1m82, chân kia rất dài, mặt đến cũng tốt, một bộ phận nữ sinh đã bắt đầu có chút đỏ mặt.
"Ca, anh tại sao lại đến rồi." Cô sợ Tôn Tuệ nhìn ra cái gì, vội vàng đi lên nói.
Đối phương nhìn phía sau cô một chút, nở nụ cười, "Không muốn anh tới sao, đây là bạn học của em sao?"
Trình Dã động tác rất quen lại thân mật, còn có chút ý vị nói không nên lời.
Nhưng lại sẽ không để cho nhiều người nghĩ, chỉ coi hai cái anh em này quan hệ tốt.
Tôn Tuệ lập tức nhiệt tình nói, "Ca ca chào anh, em là Tôn Tuệ bạn học cùng lớp của An Tâm, ca ca dáng dấp thật là đẹp trai."
Trình Dã cười cười, "Tâm Tâm nhà anh liền đã làm phiền em."
Tôn Tuệ cảm thấy mình trái tim nhỏ giống như là bị nhanh như tên bắn một lần, hoa si liên tục gật đầu, bảo đảm nói, "Ca ca anh yên tâm, An Tâm ở trường học có cái gì, em đều trông nom lấy, đừng nói là tình huống học tập, phương diện tình cảm em cũng xem tốt cho anh rồi."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Không phải, mấy tháng hữu nghị liền bù không được khuôn mặt nam nhân sao?
Tay bị giữ chặt.
Cô vội vàng giật nảy mình, quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Tuệ.
Đối phương làm một khẩu ngữ, "Cậu nha, ca của cậu quá đẹp rồi, hâm mộ ghen ghét cậu chết mất."
Trầm Mộc Bạch không phát hiện ra cái gì dị dạng khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói, "Ca, anh đừng như vậy, nếu là người khác nhìn ra làm sao bây giờ."
Trình Dã nắm tay nhỏ người, có chút mát lạnh, hắn trực tiếp bưng bít lấy thả trong túi của mình, thấp cười nhẹ một tiếng nói, "Sợ cái gì, chúng ta không phải anh em sao?"
Trầm Mộc Bạch, "..."
Thời điểm lên xe, nàng luôn là cảm giác đến giống như có người nhìn mình.
Trong lòng rất là tâm thần bất định bất an, nhỏ giọng ghé vào bả vai anh của cô nơi đó nói, "Ca, nói thực, anh về sau đừng ở bên ngoài như vậy. Tôn Tuệ hôm nay đều hỏi em có phải nói yêu đương hay không, em có chút sợ."
Trình Dã nhìn cô, đôi mắt mang theo rõ ràng ý cười, "Vậy là em làm sao đáp lại cô ấy?"
Trầm Mộc Bạch nói, "Không đùa giỡn với anh, ca, chúng ta liền giống như kiểu trước đây ở chung liền tốt."
/2915
|