Lúc nửa đêm, Trầm Mộc Bạch hỏi, "Hệ thống, mấy giờ rồi?"
Hệ thống "Hai giờ."
Trầm Mộc Bạch, "A, không vội, chơi một lúc nữa."
Lại qua không biết bao lâu.
Cô lại hỏi, "Hệ thống, mấy giờ rồi?"
Hệ thống bị tiếng nói chuyện của cô làm giật nảy mình, thanh máu đều rơi một phần ba, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ba giờ rưỡi."
Trầm Mộc Bạch kinh hãi, "Không được ta phải ngủ, bằng không thì ngày mai không rời giường được."
Cô nhắm mắt lại, vẫn không quên nói, "Hệ thống, ngươi thua."
Hệ thống lúc này mới nhớ tới hai người cá cược, nội bộ linh kiện lộn xộn một hồi lâu, sau đó bắt đầu hoài nghi thống sinh.
Buổi sáng Trầm Mộc Bạch là mang theo hai con mắt quầng thâm rời giường, chạy bộ sáng sớm quen thuộc một mực kéo dài đến cấp hai, cô cơ hồ là ngủ một nửa chạy một nửa.
An Tử Dục chạy lại ngừng, ngừng lại chạy, một mực chờ cô.
Trầm Mộc Bạch chậm rãi chạy đến bên cạnh tiểu nam chính, mí mắt lại bắt đầu kéo xuống đứng thẳng.
An Tử Dục nhìn cô chằm chằm, mím môi một cái nói, "Lạc Lạc, cậu tối hôm qua lại thức đêm."
Trong giọng nói có chút không vui.
Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, cười nói, "Mấy ngày nay chỉ là ngủ hơi trễ mà thôi."
An Tử Dục "Cậu nếu là cố gắng thức đêm chơi trò chơi, tớ liền nói cho dì Tiêu."
Trầm Mộc Bạch nghe xong giật mình, vội vàng cầm tay áo hắn.
"Tổ tông, tiểu tổ tông, cậu có thể tuyệt đối đừng nói cho Thái hậu nương nương nhà tớ."
An Tử Dục nhìn cô đáy mắt xanh đen, chân thành nói, "Cậu phải đáp ứng tớ về sau không nên thức đêm chơi trò chơi."
Trầm Mộc Bạch vừa sa ngã thành thiên cổ hận, sớm biết lúc trước liền không nói cho tiểu nam chính nghe, không nghĩ tới đối phương cũng sẽ bắt đầu uy hiếp người khác nha.
Chỉ có thể đắng ba ba nghiêm mặt nói, "Được."
Ăn điểm tâm xong đuổi tới trường học, đã nhanh đến thời gian lên lớp.
Trầm Mộc Bạch vẫn như cũ sau giờ học liền nằm sấp trên bàn, cả ngày đều như vậy. Khiến cho có mấy bạn học cho là thân thể cô không thoải mái, khi nhìn đến đáy mắt cô là quầng thâm đen, cả đám đều không còn lời có thể nói.
Trầm Mộc Bạch cũng không có biện pháp nha, dù sao trò chơi chơi rất vui.
"Ngươi nói đúng đi, hệ thống." Cô một bên vừa dọn dẹp túi sách vừa nói.
Hệ thống cũng không phản bác.
Trầm Mộc Bạch hưng phấn chà xát tay nhỏ nói, "Nếu không chúng ta buổi tối hôm nay tiếp tục thức đêm?"
Hệ thống liền tưới nước lạnh "Nam chính trên tay có nhược điểm của cô."
Trầm Mộc Bạch chỗ này, "Đúng nha."
Sau đó cô hữu khí vô lực đi ra phòng học.
Đến địa điểm hai người ước định tụ hợp, sau đó cùng đi về nhà.
Không có cách nào ai bảo bọn hắn chính là tốt số, lớp sáu trung học và hồi tiểu học nhà đều rất gần.
Chỉ là hai người đều không nghĩ là, vừa đi ra cửa trường không bao lâu, liền gặp được cướp giật.
Ba cái đầu nhuộm tóc vàng vừa nhìn liền biết là thiếu niên bất lương, trên người đeo vàng đeo bạc, mặc dù cũng là giả.
Trong đó một cái mặc quần màu đen Punk hoa văn bắp rang hít một hơi khói nói, "Mượn chút tiền tiêu đi?"
Gã làm một động tác, dây xích trên quần liền ào ào ào vang.
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng là An Tử Dục vẫn đem Trầm Mộc Bạch bảo hộ ở sau lưng, nhìn chằm chằm mấy người.
"Cướp bóc là phạm pháp."
Trong đó một tên khảm răng vàng tóc vàng ôm bụng cười to, "Ha ha ha ha ha, em trai nhỏ, mày xem một chút gần đây có ai không?"
Xác thực, rất xúi quẩy, gần đây không chỉ có không có người, thậm chí còn rất vắng vẻ.
Trầm Mộc Bạch kéo tay An Tử Dục bảo hộ ở trước mặt nói, "Đừng sợ."
An Tử Dục thấy cô muốn từ phía sau đi tới, có chút khẩn trương "Lạc Lạc, cậu đừng đi ra."
Hệ thống "Hai giờ."
Trầm Mộc Bạch, "A, không vội, chơi một lúc nữa."
Lại qua không biết bao lâu.
Cô lại hỏi, "Hệ thống, mấy giờ rồi?"
Hệ thống bị tiếng nói chuyện của cô làm giật nảy mình, thanh máu đều rơi một phần ba, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ba giờ rưỡi."
Trầm Mộc Bạch kinh hãi, "Không được ta phải ngủ, bằng không thì ngày mai không rời giường được."
Cô nhắm mắt lại, vẫn không quên nói, "Hệ thống, ngươi thua."
Hệ thống lúc này mới nhớ tới hai người cá cược, nội bộ linh kiện lộn xộn một hồi lâu, sau đó bắt đầu hoài nghi thống sinh.
Buổi sáng Trầm Mộc Bạch là mang theo hai con mắt quầng thâm rời giường, chạy bộ sáng sớm quen thuộc một mực kéo dài đến cấp hai, cô cơ hồ là ngủ một nửa chạy một nửa.
An Tử Dục chạy lại ngừng, ngừng lại chạy, một mực chờ cô.
Trầm Mộc Bạch chậm rãi chạy đến bên cạnh tiểu nam chính, mí mắt lại bắt đầu kéo xuống đứng thẳng.
An Tử Dục nhìn cô chằm chằm, mím môi một cái nói, "Lạc Lạc, cậu tối hôm qua lại thức đêm."
Trong giọng nói có chút không vui.
Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, cười nói, "Mấy ngày nay chỉ là ngủ hơi trễ mà thôi."
An Tử Dục "Cậu nếu là cố gắng thức đêm chơi trò chơi, tớ liền nói cho dì Tiêu."
Trầm Mộc Bạch nghe xong giật mình, vội vàng cầm tay áo hắn.
"Tổ tông, tiểu tổ tông, cậu có thể tuyệt đối đừng nói cho Thái hậu nương nương nhà tớ."
An Tử Dục nhìn cô đáy mắt xanh đen, chân thành nói, "Cậu phải đáp ứng tớ về sau không nên thức đêm chơi trò chơi."
Trầm Mộc Bạch vừa sa ngã thành thiên cổ hận, sớm biết lúc trước liền không nói cho tiểu nam chính nghe, không nghĩ tới đối phương cũng sẽ bắt đầu uy hiếp người khác nha.
Chỉ có thể đắng ba ba nghiêm mặt nói, "Được."
Ăn điểm tâm xong đuổi tới trường học, đã nhanh đến thời gian lên lớp.
Trầm Mộc Bạch vẫn như cũ sau giờ học liền nằm sấp trên bàn, cả ngày đều như vậy. Khiến cho có mấy bạn học cho là thân thể cô không thoải mái, khi nhìn đến đáy mắt cô là quầng thâm đen, cả đám đều không còn lời có thể nói.
Trầm Mộc Bạch cũng không có biện pháp nha, dù sao trò chơi chơi rất vui.
"Ngươi nói đúng đi, hệ thống." Cô một bên vừa dọn dẹp túi sách vừa nói.
Hệ thống cũng không phản bác.
Trầm Mộc Bạch hưng phấn chà xát tay nhỏ nói, "Nếu không chúng ta buổi tối hôm nay tiếp tục thức đêm?"
Hệ thống liền tưới nước lạnh "Nam chính trên tay có nhược điểm của cô."
Trầm Mộc Bạch chỗ này, "Đúng nha."
Sau đó cô hữu khí vô lực đi ra phòng học.
Đến địa điểm hai người ước định tụ hợp, sau đó cùng đi về nhà.
Không có cách nào ai bảo bọn hắn chính là tốt số, lớp sáu trung học và hồi tiểu học nhà đều rất gần.
Chỉ là hai người đều không nghĩ là, vừa đi ra cửa trường không bao lâu, liền gặp được cướp giật.
Ba cái đầu nhuộm tóc vàng vừa nhìn liền biết là thiếu niên bất lương, trên người đeo vàng đeo bạc, mặc dù cũng là giả.
Trong đó một cái mặc quần màu đen Punk hoa văn bắp rang hít một hơi khói nói, "Mượn chút tiền tiêu đi?"
Gã làm một động tác, dây xích trên quần liền ào ào ào vang.
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng là An Tử Dục vẫn đem Trầm Mộc Bạch bảo hộ ở sau lưng, nhìn chằm chằm mấy người.
"Cướp bóc là phạm pháp."
Trong đó một tên khảm răng vàng tóc vàng ôm bụng cười to, "Ha ha ha ha ha, em trai nhỏ, mày xem một chút gần đây có ai không?"
Xác thực, rất xúi quẩy, gần đây không chỉ có không có người, thậm chí còn rất vắng vẻ.
Trầm Mộc Bạch kéo tay An Tử Dục bảo hộ ở trước mặt nói, "Đừng sợ."
An Tử Dục thấy cô muốn từ phía sau đi tới, có chút khẩn trương "Lạc Lạc, cậu đừng đi ra."
/2915
|