Trầm Mộc Bạch nói không chút suy nghĩ, "Đều thích như nhau, bất quá càng ưa thích khi còn bé một chút."
An Tử Dục nhìn chằm chằm cô nói, "Vì sao?"
Trầm Mộc Bạch dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, "Bởi vì khi còn bé cậu so với tớ thấp hơn, không giống như bây giờ, tớ nói chuyện với cậu đều phải ngẩng đầu."
Đáy mắt mang theo nụ cười lạnh nhạt, An Tử Dục vuốt vuốt đầu nữ sinh, "Không sao, vậy sau này lúc Lạc Lạc nói chuyện với tớ, tớ liền cúi đầu xuống."
Trầm Mộc Bạch càng mất hứng, phồng má thở phì phò nói, "Cậu thực sự là quá đáng ghét, vì sao đột nhiên liền dáng dấp cao như vậy a a a a."
An Tử Dục cười cười, đáy lòng trả lời, đó là bởi vì muốn bảo vệ cậu.
Hắn muốn làm Vương tử, là bởi vì nghĩ công chúa đứng ở bên người hắn.
Hắn muốn làm kỵ sĩ, là bởi vì nghĩ muốn bảo hộ công chúa của hắn.
* * *
Thừa dịp trong nhà đều không người, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian nằm trên ghế sa lon bắt đầu chơi trò chơi.
Lúc chuông cửa vang, cô còn tưởng rằng là ai đã trở về, tranh thủ thời gian dọa đến giấu đi, sau đó giả vờ giả vịt mở TV, lúc này mới chạy tới mở cửa.
Khi cô nhìn thấy người ngoài cửa, cảm thấy thở phào một hơi, "Tử Dục, tại sao là cậu?"
An Tử Dục mỉm cười, cầm trong tay bánh pudding mang theo đưa tới trước mặt cô nói, "Vừa rồi ra ngoài mua ít đồ, thuận tiện mang cho cậu cái này."
Trầm Mộc Bạch ngao một tiếng, tiếp nhận bánh pudding nhìn thoáng qua nói, "Là vị tớ thích!"
Ngồi ở trên ghế sa lông, cô múc một muỗng bánh pudding bỏ vào trong miệng, hé mắt nói, "A, cậu nhất định là đi quán kia mua."
An Tử Dục cười "Cậu không phải thích ăn nhất bánh pudding của quán đó sao?"
Trầm Mộc Bạch kỳ quái "Thế nhưng ở rất xa, cậu đến cùng đi làm cái gì."
Không có nói cho đối phương biết là mình chính là muốn đi mua, An Tử Dục bên môi ý cười nhàn nhạt nói, "Chỉ là một chút chuyện nhỏ."
Trầm Mộc Bạch cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là nói, "Câu lạc bộ của các cậu bình thường đều làm gì?"
An Tử Dục nhìn cô duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn, trong mắt xám xuống, ngữ khí lại là nhu hòa nói, "Thứ hai thứ tư thứ sáu có huấn luyện, thời điểm trường học tổ chức hoạt động tranh tài, thời gian huấn luyện liền sẽ lâu một chút, bất quá cũng là cá nhân."
Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, "Câu lạc bộ kịch nói của chúng tớ so với câu lạc bộ các cậu nhàn hơn nhiều."
An Tử Dục cười cười, "Lạc Lạc vừa rồi đang làm gì?"
Trầm Mộc Bạch chột dạ "Tớ đang xem phim."
Ngước mắt nhìn thoáng qua hình ảnh trên TV, An Tử Dục ôn hòa cười yếu ớt, "Tớ sao không nhớ cậu trước kia thích xem phim loại này?"
Trầm Mộc Bạch chống đỡ không được, thành thật khai báo "Tớ thừa nhận tớ là đang chơi trò chơi được không." Cô nhỏ giọng phàn nàn nói, "Không hề giống khi còn bé dễ thương như vậy."
An Tử Dục không nghe thấy rõ, hơi câu môi, tiếng nói thấp nhu, "Tớ chơi với cậu một trận, thế nào?"
Trầm Mộc Bạch có chút mở to con mắt, "Cậui biết chơi?"
Cô nghi vấn cũng không phải là không có lý do, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa thấy tiểu nam chính chơi qua cái này.
An Tử Dục tốt tính cười cười, "Học mấy ngày."
Nghe hắn vừa nói như thế, Trầm Mộc Bạch có chút hứng thú, tranh thủ thời gian lôi kéo người hướng bên trong phòng của mình chui vào, "Chúng ta chuyển sang nơi khác chơi, bằng không thì bị mẹ tớ trông thấy, bà khẳng định tưởng rằng tớ làm hư cậu."
Cảm nhận được thiếu nữ mềm mại, An Tử Dục nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo, đáy lòng có một loại tình cảm đang điên cuồng phát sinh.
Trầm Mộc Bạch chà xát tay nhỏ, trong lòng mừng khấp khởi nói với hệ thống "Ta, Trầm Mộc Bạch, phải xoay người làm bên thắng rồi!"
An Tử Dục nhìn chằm chằm cô nói, "Vì sao?"
Trầm Mộc Bạch dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, "Bởi vì khi còn bé cậu so với tớ thấp hơn, không giống như bây giờ, tớ nói chuyện với cậu đều phải ngẩng đầu."
Đáy mắt mang theo nụ cười lạnh nhạt, An Tử Dục vuốt vuốt đầu nữ sinh, "Không sao, vậy sau này lúc Lạc Lạc nói chuyện với tớ, tớ liền cúi đầu xuống."
Trầm Mộc Bạch càng mất hứng, phồng má thở phì phò nói, "Cậu thực sự là quá đáng ghét, vì sao đột nhiên liền dáng dấp cao như vậy a a a a."
An Tử Dục cười cười, đáy lòng trả lời, đó là bởi vì muốn bảo vệ cậu.
Hắn muốn làm Vương tử, là bởi vì nghĩ công chúa đứng ở bên người hắn.
Hắn muốn làm kỵ sĩ, là bởi vì nghĩ muốn bảo hộ công chúa của hắn.
* * *
Thừa dịp trong nhà đều không người, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian nằm trên ghế sa lon bắt đầu chơi trò chơi.
Lúc chuông cửa vang, cô còn tưởng rằng là ai đã trở về, tranh thủ thời gian dọa đến giấu đi, sau đó giả vờ giả vịt mở TV, lúc này mới chạy tới mở cửa.
Khi cô nhìn thấy người ngoài cửa, cảm thấy thở phào một hơi, "Tử Dục, tại sao là cậu?"
An Tử Dục mỉm cười, cầm trong tay bánh pudding mang theo đưa tới trước mặt cô nói, "Vừa rồi ra ngoài mua ít đồ, thuận tiện mang cho cậu cái này."
Trầm Mộc Bạch ngao một tiếng, tiếp nhận bánh pudding nhìn thoáng qua nói, "Là vị tớ thích!"
Ngồi ở trên ghế sa lông, cô múc một muỗng bánh pudding bỏ vào trong miệng, hé mắt nói, "A, cậu nhất định là đi quán kia mua."
An Tử Dục cười "Cậu không phải thích ăn nhất bánh pudding của quán đó sao?"
Trầm Mộc Bạch kỳ quái "Thế nhưng ở rất xa, cậu đến cùng đi làm cái gì."
Không có nói cho đối phương biết là mình chính là muốn đi mua, An Tử Dục bên môi ý cười nhàn nhạt nói, "Chỉ là một chút chuyện nhỏ."
Trầm Mộc Bạch cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là nói, "Câu lạc bộ của các cậu bình thường đều làm gì?"
An Tử Dục nhìn cô duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn, trong mắt xám xuống, ngữ khí lại là nhu hòa nói, "Thứ hai thứ tư thứ sáu có huấn luyện, thời điểm trường học tổ chức hoạt động tranh tài, thời gian huấn luyện liền sẽ lâu một chút, bất quá cũng là cá nhân."
Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, "Câu lạc bộ kịch nói của chúng tớ so với câu lạc bộ các cậu nhàn hơn nhiều."
An Tử Dục cười cười, "Lạc Lạc vừa rồi đang làm gì?"
Trầm Mộc Bạch chột dạ "Tớ đang xem phim."
Ngước mắt nhìn thoáng qua hình ảnh trên TV, An Tử Dục ôn hòa cười yếu ớt, "Tớ sao không nhớ cậu trước kia thích xem phim loại này?"
Trầm Mộc Bạch chống đỡ không được, thành thật khai báo "Tớ thừa nhận tớ là đang chơi trò chơi được không." Cô nhỏ giọng phàn nàn nói, "Không hề giống khi còn bé dễ thương như vậy."
An Tử Dục không nghe thấy rõ, hơi câu môi, tiếng nói thấp nhu, "Tớ chơi với cậu một trận, thế nào?"
Trầm Mộc Bạch có chút mở to con mắt, "Cậui biết chơi?"
Cô nghi vấn cũng không phải là không có lý do, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa thấy tiểu nam chính chơi qua cái này.
An Tử Dục tốt tính cười cười, "Học mấy ngày."
Nghe hắn vừa nói như thế, Trầm Mộc Bạch có chút hứng thú, tranh thủ thời gian lôi kéo người hướng bên trong phòng của mình chui vào, "Chúng ta chuyển sang nơi khác chơi, bằng không thì bị mẹ tớ trông thấy, bà khẳng định tưởng rằng tớ làm hư cậu."
Cảm nhận được thiếu nữ mềm mại, An Tử Dục nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo, đáy lòng có một loại tình cảm đang điên cuồng phát sinh.
Trầm Mộc Bạch chà xát tay nhỏ, trong lòng mừng khấp khởi nói với hệ thống "Ta, Trầm Mộc Bạch, phải xoay người làm bên thắng rồi!"
/2915
|