Sáng sớm khi tỉnh dậy, Trần Tử Nghĩa phát hiện đối phương sắc mặt càng kém, không khỏi nói, "Cậu có muốn cùng Vương đạo xin nghỉ một lần hay không? Cái mặt này sắc mặt cũng quá dọa người, bất quá cậu tối hôm qua đến cùng đi nơi nào, sẽ không phải là cùng người ta đi đánh nhau đi." Trần Tử Nghĩa nghĩ nghĩ, "Cũng không đúng, nhìn cậu cũng không phải loại người này."
Dụ Cảnh Thần tốt tính cười cười, "Cảm ơn Trần đại ca quan tâm, không có vấn đề gì lớn."
Trần Tử Nghĩa thấy hắn như thế, nghĩ đến Dụ Cảnh Thần cũng bất quá là một người mới, xin phép nghỉ chuyện này cũng không tốt lắm, dứt khoát liền không khuyên nữa.
Thời điểm đi đến studio, thợ trang điểm một mặt quan tâm nói, "Tiểu Dụ, cậu không sao chứ, có phải là bị bệnh hay không, làm sao sắc mặt khó coi như vậy."
Dụ Cảnh Thần cười đến ôn hòa, "Cảm ơn Phương tỷ quan tâm, chỉ là tối hôm qua có chút cảm lạnh, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến hôm nay quay phim, đã làm phiền chị hóa trang còn nhiều hơn."
Thợ trang điểm "Khách khí gì đây, chuyện nhỏ, chỉ là cậu nếu là hôm nay thực sự thân thể không thoải mái, liền cùng Vương đạo xin một lần nghỉ đi, tôi nghĩ ông ấy sẽ hiểu."
Dụ Cảnh Thần gật đầu cười.
Trầm Mộc Bạch hôm nay phần diễn cũng không nhiều, cô nhìn studio quay phim nam chính, cứ cảm thấy đối phương có chút không thích hợp nói không ra, nói thí dụ như bình thường NG một hai lần, hôm nay đều muốn nhiều hơn NG một lần.
Dứt khoát Vương đạo bình thường đối với hắn ấn tượng đặc biệt tốt, nếu là thay người khác, đã sớm mắng lên.
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi qua nhìn một chút.
Dụ Cảnh Thần lúc này kết thúc một vở diễn, trên trán mồ hôi lít nha lít nhít chồng chất tại một khối.
Trầm Mộc Bạch thấy thế, vội vàng nói, "Cậu có muốn uống chút nước nghỉ ngơi một chút hay không?"
Dụ Cảnh Thần nghe được thanh âm cô, vội vàng ngẩng đầu.
Trầm Mộc Bạch lúc này mới chú ý tới thần sắc trên mặt hắn, mặc dù trên mặt có phấn che dấu, nhưng vẫn che không được một chút trắng bệch.
Cô có chút trợn tròn con ngươi nói, "Cậu sao vậy?"
Dụ Cảnh Thần không có ý tứ cười cười, ánh mắt sáng tỏ nói, "Có thể là thời tiết hơi nóng."
Trầm Mộc Bạch hồ nghi nói, "Coi như trời nóng nực, đổ mồ hôi cũng không phải chảy như vậy." Cô vừa nói, dùng động tác làm cho người ta không kịp đề phòng đưa tay dán lên.
Cảm nhận được ý lạnh trên trán đối phương, Trầm Mộc Bạch giật mình nói, "Làm sao lạnh như vậy, cậu ngã bệnh?"
Dụ Cảnh Thần cắn cắn miệng môi dưới, ngữ khí chần chờ nói, "Không có gì."
Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Mồ hôi lạnh đều chảy nhiều như vậy, còn nói không có gì."
Dụ Cảnh Thần cười cười, chỉ là cái nụ cười này theo người ngoài nhìn vào lại có mấy phần suy yếu.
Trầm Mộc Bạch cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Không phải là bởi vì nồi lẩu ngày hôm qua chứ?"
Dụ Cảnh Thần vội vàng phủ nhận nói, "Hiểu Tinh tỷ, không phải."
Trầm Mộc Bạch cũng không tin, cô nhìn thoáng qua sắc mặt Dụ Cảnh Thần, hỏi, "Cậu có phải không thể ăn cay a hay không?"
Ở dưới tầm mắt đối phương chăm chú, Dụ Cảnh Thần đành phải bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Cậu không ăn cay sao không nói sớm." Cô vừa xấu hổ day dứt lại tự trách nói, "Trách tôi, tôi cho rằng người nào có thể ăn nồi lẩu thì cũng có thể ăn cay."
Dụ Cảnh Thần rủ xuống mi mắt, ngữ khí giọng nói êm ái, "Là bản thân tôi không nói rõ ràng."
Trầm Mộc Bạch lúc nào trách hắn, còn tưởng rằng đối phương là vì sợ cô không vui mới như vậy, nghĩ như thế, trong lòng càng là áy náy, vội vàng kéo tay Dụ Cảnh Thần nói, "Đi, tôi dẫn cậu đi cùng Vương đạo nói rõ ràng."
Dụ Cảnh Thần chần chờ "Cái này.. Không tốt lắm đâu."
Trầm Mộc Bạch "Có cái gì không tốt, hôm nay cậu cùng tôi phần diễn vốn là không nhiều, lại nói, cậu lại không uống thuốc nghỉ ngơi sớm muộn cũng ngã bệnh."
Dụ Cảnh Thần tốt tính cười cười, "Cảm ơn Trần đại ca quan tâm, không có vấn đề gì lớn."
Trần Tử Nghĩa thấy hắn như thế, nghĩ đến Dụ Cảnh Thần cũng bất quá là một người mới, xin phép nghỉ chuyện này cũng không tốt lắm, dứt khoát liền không khuyên nữa.
Thời điểm đi đến studio, thợ trang điểm một mặt quan tâm nói, "Tiểu Dụ, cậu không sao chứ, có phải là bị bệnh hay không, làm sao sắc mặt khó coi như vậy."
Dụ Cảnh Thần cười đến ôn hòa, "Cảm ơn Phương tỷ quan tâm, chỉ là tối hôm qua có chút cảm lạnh, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến hôm nay quay phim, đã làm phiền chị hóa trang còn nhiều hơn."
Thợ trang điểm "Khách khí gì đây, chuyện nhỏ, chỉ là cậu nếu là hôm nay thực sự thân thể không thoải mái, liền cùng Vương đạo xin một lần nghỉ đi, tôi nghĩ ông ấy sẽ hiểu."
Dụ Cảnh Thần gật đầu cười.
Trầm Mộc Bạch hôm nay phần diễn cũng không nhiều, cô nhìn studio quay phim nam chính, cứ cảm thấy đối phương có chút không thích hợp nói không ra, nói thí dụ như bình thường NG một hai lần, hôm nay đều muốn nhiều hơn NG một lần.
Dứt khoát Vương đạo bình thường đối với hắn ấn tượng đặc biệt tốt, nếu là thay người khác, đã sớm mắng lên.
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi qua nhìn một chút.
Dụ Cảnh Thần lúc này kết thúc một vở diễn, trên trán mồ hôi lít nha lít nhít chồng chất tại một khối.
Trầm Mộc Bạch thấy thế, vội vàng nói, "Cậu có muốn uống chút nước nghỉ ngơi một chút hay không?"
Dụ Cảnh Thần nghe được thanh âm cô, vội vàng ngẩng đầu.
Trầm Mộc Bạch lúc này mới chú ý tới thần sắc trên mặt hắn, mặc dù trên mặt có phấn che dấu, nhưng vẫn che không được một chút trắng bệch.
Cô có chút trợn tròn con ngươi nói, "Cậu sao vậy?"
Dụ Cảnh Thần không có ý tứ cười cười, ánh mắt sáng tỏ nói, "Có thể là thời tiết hơi nóng."
Trầm Mộc Bạch hồ nghi nói, "Coi như trời nóng nực, đổ mồ hôi cũng không phải chảy như vậy." Cô vừa nói, dùng động tác làm cho người ta không kịp đề phòng đưa tay dán lên.
Cảm nhận được ý lạnh trên trán đối phương, Trầm Mộc Bạch giật mình nói, "Làm sao lạnh như vậy, cậu ngã bệnh?"
Dụ Cảnh Thần cắn cắn miệng môi dưới, ngữ khí chần chờ nói, "Không có gì."
Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Mồ hôi lạnh đều chảy nhiều như vậy, còn nói không có gì."
Dụ Cảnh Thần cười cười, chỉ là cái nụ cười này theo người ngoài nhìn vào lại có mấy phần suy yếu.
Trầm Mộc Bạch cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Không phải là bởi vì nồi lẩu ngày hôm qua chứ?"
Dụ Cảnh Thần vội vàng phủ nhận nói, "Hiểu Tinh tỷ, không phải."
Trầm Mộc Bạch cũng không tin, cô nhìn thoáng qua sắc mặt Dụ Cảnh Thần, hỏi, "Cậu có phải không thể ăn cay a hay không?"
Ở dưới tầm mắt đối phương chăm chú, Dụ Cảnh Thần đành phải bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Trầm Mộc Bạch cả giận nói, "Cậu không ăn cay sao không nói sớm." Cô vừa xấu hổ day dứt lại tự trách nói, "Trách tôi, tôi cho rằng người nào có thể ăn nồi lẩu thì cũng có thể ăn cay."
Dụ Cảnh Thần rủ xuống mi mắt, ngữ khí giọng nói êm ái, "Là bản thân tôi không nói rõ ràng."
Trầm Mộc Bạch lúc nào trách hắn, còn tưởng rằng đối phương là vì sợ cô không vui mới như vậy, nghĩ như thế, trong lòng càng là áy náy, vội vàng kéo tay Dụ Cảnh Thần nói, "Đi, tôi dẫn cậu đi cùng Vương đạo nói rõ ràng."
Dụ Cảnh Thần chần chờ "Cái này.. Không tốt lắm đâu."
Trầm Mộc Bạch "Có cái gì không tốt, hôm nay cậu cùng tôi phần diễn vốn là không nhiều, lại nói, cậu lại không uống thuốc nghỉ ngơi sớm muộn cũng ngã bệnh."
/2915
|