Trầm Mộc Bạch nhìn một bàn này cơ hồ là hấp dẫn hết tất cả lực chú ý, không nói đến trên mặt bàn tràn đầy hơn mười món ăn, nam nhân đối diện chỉ nhìn cô gái mà không có chút nào ý nghĩ muốn động đũa, giống như một pho tượng hoàn mỹ đang nhìn chăm chú người đối diện.
Mặc dù hắn một mặt không biểu tình, có thể chỉ là vì giai nhân mà một bữa tối vung tiền như rác, liền rước lấy không ít ánh mắt của nhiều người.
Nữ nhân tuyệt đối là hâm mộ ghen ghét, nhìn lại người bên cạnh mình một chút, thấy thế nào cũng không thuận mắt.
Cũng có một người khác, lại chú ý tới Hoắc Quân Hàn là người như thế nào, phân phó những người khác đi điều tra thân phận của hắn.
Đồ ăn ngon trước mặt, vô luận là bao lớn áp lực, Trầm Mộc Bạch đều có thể vững như bàn thạch không chút nào dao động.
Cũng may hơn mười món ăn này mỗi dĩa cũng không phải là rất nhiều, luôn luôn lấy mục tiêu lãng phí đồ ăn đáng xấu hổ làm mục đích Trầm ăn hang quyết đinh trước quét sạch toàn bộ bàn ăn đã.
Đối với người khác trong ánh mắt khó nói lên lời, Trầm Mộc Bạch ợ một cái.
Đám người, "..."
Tại mạt thế đáng sợ nhất không phải Zombie, mà là ăn hàng.
Một nhóm người lại lo lắng hai người này có thể vì vậy mà phá sản hay không, Hoắc Quân Hàn đã trả tiền xong trở về.
Nụ cười ân cần đưa mắt nhìn hai người rời đi, nhân viên phục vụ quét thẻ thu lại tầm mắt, nhớ tới số điểm tích lũy còn thừa của đối phương liền có chút run chân, người này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Mặc dù không biết nam chính đến cùng còn có bao nhiêu điểm, nhưng Trầm Mộc Bạch có thể từ vẻ mặt của phụ vụ mặt đoán ra một hai, nghĩ đến giá trị vụ lực của hắn, cũng không ngạc nhiên lắm.
Trong căn cứ S mặc dù tài nguyên phong phú, nhưng dù sao nhiều người, cho nên sau chín giờ, trừ một vài địa phương đặc thù, thì đều trong trạng thái tắt đèn.
Ở chỗ này, đám người không cần như trước kia lo lắng sợ hãi, bên ngoài đội ngũ dị năng thay phiên tuần tra, một khi đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ căn cứ đều có thể nghe được tiếng cảnh báo.
Mà có một dị năng giả trong căn phòng nào đó, Trầm Mộc Bạch đại não còn đang trong trạng thái mơ màng.
Cô mới vừa bò lên ghế sa lon, còn chưa kịp nhắm mắt lại, liền bị nam chính bế lên, ngay sau đó, dưới thân liền chạm đến giường mềm mại.
Nam nhân thân thể cao lớn nằm xuống cạnh cô, hai tay giống gọng kìm kéo cô ôm vào trong ngực, thanh âm lạnh lẽo ở phía trên truyền đến, "Đi ngủ."
Trong bóng tối, Trầm Mộc Bạch thấy không rõ thần sắc trên mặt hắn, cô trầm mặc một hồi nói với hệ thống "Hệ thống, ta cảm thấy.."
Hệ thống "Hả?"
Trầm Mộc Bạch thanh âm có chút lâng lâng, "Cái giường này thật mềm a."
Hệ thống, "..."
Nó có thể trông cậy gì vào kí chủ yếu gà đây.
Dưới thân là giường bông tơ mềm mại, cho dù là nằm ở trong khuỷu tay nam chính, Trầm Mộc Bạch ăn uống no đủ không tim không phổi rất nhanh liền ngủ say.
Trầm Mộc Bạch nửa đêm là bị đau mà tỉnh lại, thân thể lúc lạnh lúc nóng, cảm giác quen thuộc lan khắp toàn thân, cảm giác ẩm ướt ra hiệu cho cô di cả đã lâu không tới bây giờ tới viếng thăm.
Tật xấu đau bụng kinh này dù cho đổi một cái thân thể cũng không thoát được, Trầm Mộc Bạch không cần nhìn cũng biết lúc này sắc mặt mình trắng bệch giống như một trang giấy.
Không có cảm nhận được cơ bắp căng cứng cường tráng, nam chính không biết lúc nào đã không có ở bên cạnh.
Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy mình giống như cá muối ướp mới vớt ra từ trong nước vớt ra, cô nằm ngay đơ trên giường, hai mắt chuyển động.
Trên thực tế đang cùng hệ thống kì kèo, Trầm Mộc Bạch: "Hệ thống, có thể hay không cho ta một bao băng vệ sinh."
Hệ thống "Nam chính ở bên trong phòng này."
Trầm Mộc Bạch ngẩn người, ngay sau đó quan sát bốn phía, lại phát hiện không có bất kỳ người nào, giận dỗi hệ thống "Ở cái cm nhà mi."
Hệ thống: "..."
Mặc dù hắn một mặt không biểu tình, có thể chỉ là vì giai nhân mà một bữa tối vung tiền như rác, liền rước lấy không ít ánh mắt của nhiều người.
Nữ nhân tuyệt đối là hâm mộ ghen ghét, nhìn lại người bên cạnh mình một chút, thấy thế nào cũng không thuận mắt.
Cũng có một người khác, lại chú ý tới Hoắc Quân Hàn là người như thế nào, phân phó những người khác đi điều tra thân phận của hắn.
Đồ ăn ngon trước mặt, vô luận là bao lớn áp lực, Trầm Mộc Bạch đều có thể vững như bàn thạch không chút nào dao động.
Cũng may hơn mười món ăn này mỗi dĩa cũng không phải là rất nhiều, luôn luôn lấy mục tiêu lãng phí đồ ăn đáng xấu hổ làm mục đích Trầm ăn hang quyết đinh trước quét sạch toàn bộ bàn ăn đã.
Đối với người khác trong ánh mắt khó nói lên lời, Trầm Mộc Bạch ợ một cái.
Đám người, "..."
Tại mạt thế đáng sợ nhất không phải Zombie, mà là ăn hàng.
Một nhóm người lại lo lắng hai người này có thể vì vậy mà phá sản hay không, Hoắc Quân Hàn đã trả tiền xong trở về.
Nụ cười ân cần đưa mắt nhìn hai người rời đi, nhân viên phục vụ quét thẻ thu lại tầm mắt, nhớ tới số điểm tích lũy còn thừa của đối phương liền có chút run chân, người này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Mặc dù không biết nam chính đến cùng còn có bao nhiêu điểm, nhưng Trầm Mộc Bạch có thể từ vẻ mặt của phụ vụ mặt đoán ra một hai, nghĩ đến giá trị vụ lực của hắn, cũng không ngạc nhiên lắm.
Trong căn cứ S mặc dù tài nguyên phong phú, nhưng dù sao nhiều người, cho nên sau chín giờ, trừ một vài địa phương đặc thù, thì đều trong trạng thái tắt đèn.
Ở chỗ này, đám người không cần như trước kia lo lắng sợ hãi, bên ngoài đội ngũ dị năng thay phiên tuần tra, một khi đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ căn cứ đều có thể nghe được tiếng cảnh báo.
Mà có một dị năng giả trong căn phòng nào đó, Trầm Mộc Bạch đại não còn đang trong trạng thái mơ màng.
Cô mới vừa bò lên ghế sa lon, còn chưa kịp nhắm mắt lại, liền bị nam chính bế lên, ngay sau đó, dưới thân liền chạm đến giường mềm mại.
Nam nhân thân thể cao lớn nằm xuống cạnh cô, hai tay giống gọng kìm kéo cô ôm vào trong ngực, thanh âm lạnh lẽo ở phía trên truyền đến, "Đi ngủ."
Trong bóng tối, Trầm Mộc Bạch thấy không rõ thần sắc trên mặt hắn, cô trầm mặc một hồi nói với hệ thống "Hệ thống, ta cảm thấy.."
Hệ thống "Hả?"
Trầm Mộc Bạch thanh âm có chút lâng lâng, "Cái giường này thật mềm a."
Hệ thống, "..."
Nó có thể trông cậy gì vào kí chủ yếu gà đây.
Dưới thân là giường bông tơ mềm mại, cho dù là nằm ở trong khuỷu tay nam chính, Trầm Mộc Bạch ăn uống no đủ không tim không phổi rất nhanh liền ngủ say.
Trầm Mộc Bạch nửa đêm là bị đau mà tỉnh lại, thân thể lúc lạnh lúc nóng, cảm giác quen thuộc lan khắp toàn thân, cảm giác ẩm ướt ra hiệu cho cô di cả đã lâu không tới bây giờ tới viếng thăm.
Tật xấu đau bụng kinh này dù cho đổi một cái thân thể cũng không thoát được, Trầm Mộc Bạch không cần nhìn cũng biết lúc này sắc mặt mình trắng bệch giống như một trang giấy.
Không có cảm nhận được cơ bắp căng cứng cường tráng, nam chính không biết lúc nào đã không có ở bên cạnh.
Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy mình giống như cá muối ướp mới vớt ra từ trong nước vớt ra, cô nằm ngay đơ trên giường, hai mắt chuyển động.
Trên thực tế đang cùng hệ thống kì kèo, Trầm Mộc Bạch: "Hệ thống, có thể hay không cho ta một bao băng vệ sinh."
Hệ thống "Nam chính ở bên trong phòng này."
Trầm Mộc Bạch ngẩn người, ngay sau đó quan sát bốn phía, lại phát hiện không có bất kỳ người nào, giận dỗi hệ thống "Ở cái cm nhà mi."
Hệ thống: "..."
/2915
|