Dụ Cảnh Thần trên mặt mang áy náy mỉm cười, "Thật ngại quá, Hiểu Tinh tỷ không thích người ngoài làm loại hành vi này, hi vọng anh đừng để ý."
Lý Vân Trạch khí cười, "Cậu là ai? Cậu dựa vào cái gì nói loại lời này? Đừng tưởng rằng cậu có chút danh tiếng tôi liền sợ cậu, một cô nhi không có giáo dưỡng mà thôi."
Dụ Cảnh Thần sắc mặt lập tức tái nhợt xuống.
Lý Vân Trạch thấy thế, càng thêm đắc ý nói, "Tôi còn nghe nói cậu từng được Triệu ca dẫn dắt qua, hiện tại xem ra cũng không có gì đặc biệt nha, trừ bỏ có khuôn mặt hòa nhã thôi, cũng không cái gì xuất sắc."
Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu trợn mắt nhìn, "Lý Vân Trạch, anh nói đủ rồi chứ!"
Cô nhi đối với Dụ Cảnh Thần mà nói nhất định chính là bóc vết thương của hắn, Trầm Mộc Bạch vốn là không muốn phản ứng Lý Vân Trạch đầu óc có hố này, hiện nay trông thấy đối phương càng nói càng quá phận, trong mắt tràn đầy căm ghét.
Lý Vân Trạch không thể tin nhìn cô phảng phất quá phận là đối phương, mà không phải mình, "Hiểu Tinh, em.."
"Hiểu Tinh, thôi bỏ đi, Lý tiền bối khả năng cũng không phải cố ý." Dụ Cảnh Thần trên mặt trắng bệch dắt ra một nụ cười, chỉ là hắn trong cặp mắt kia lại là thần sắc cô đơn bị thương.
Trầm Mộc Bạch tự nhiên là chú ý tới, không khách khí chút nào nói, "Lý Vân Trạch, anh nói xin lỗi!"
Lý Vân Trạch chỉ chỉ bản thân, "Đường Hiểu Tinh, em thế mà để cho anh cùng hắn xin lỗi?"
Trầm Mộc Bạch lạnh lùng "Có vấn đề gì không?"
Lý Vân Trạch lồng ngực quả thực phát cáu bạo tạc, hắn ta nhìn thoáng qua Dụ Cảnh Thần rủ xuống đôi mắt, một mặt trắng bệch, cười lạnh nói, "Đồ dỏm vĩnh viễn sẽ chỉ là đồ dỏm." Sau đó quay người rời đi.
Trầm Mộc Bạch nhịn một chút, sau đó quay người đối với Dụ Cảnh Thần nói, "Cái loại người này, cậu căn bản không cần để ý đến hắn ta."
Dụ Cảnh Thần rủ xuống đôi mắt, lông mi bất an rung rung, "Hiểu Tinh tỷ, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?"
Trầm Mộc Bạch "Có lời gì cậu liền trực tiếp hỏi đi."
Dụ Cảnh Thần cắn cắn môi dưới, nâng lên con ngươi sóng ánh sáng liễm diễm nói, "Tôi nghe người khác nói.. Chị và Lý tiền bối trước kia kết giao qua?"
Trầm Mộc Bạch vừa định hỏi hắn từ nơi nào nghe đến, nhưng là cẩn thận nghĩ nghĩ, chuyện này giống như cũng không phải là bí mật, dứt khoát nói, "Đúng, kết giao qua một đoạn thời gian."
Dụ Cảnh Thần do dự "Chị có phải còn thích Lý tiền bối hay không?"
Đối phương đôi tròng mắt kia không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, Trầm Mộc Bạch trong nháy mắt không được tự nhiên, cô phủ nhận nói, "Hắn ta có đáng giá để tôi thích, cái kia đều là chuyên quá khứ rồi."
Âm thầm con ngươi trong nháy mắt trở nên sáng ngời lên, Dụ Cảnh Thần hé miệng cười cười, "Vậy là tốt rồi."
Tâm hắn nghĩ, coi như ngay từ đầu đối phương coi hắn là thế thân thì thế nào, hắn muốn chỉ là về sau. Coi như người trước mắt này còn thích Lý Vân Trạch cũng không sao, hắn sẽ đem người kia từ trái tim cô đào ra, một tia không dư thừa.
Trầm Mộc Bạch lại ngẩn người.
Dụ Cảnh Thần cuống quít giải thích nói, "Hiểu Tinh tỷ.. Tôi là cảm thấy Lý tiền bối khả năng không phải một người tốt.." Hắn cắn cắn môi dưới, có chút áy náy nói, "Tôi biết nói sau lưng người ta vậy là không đúng, nhưng là tôi.."
Trầm Mộc Bạch xen lời hắn, "Không, cậu nói không sai, người kia chính là rác rưởi."
Dụ Cảnh Thần nhìn chằm chằm thần tình trên mặt cô.
Trầm Mộc Bạch nhìn đối phương, chân thành nói, "Cho nên cậu phải cách hắn ta xa một chút."
Lý Vân Trạch rất phiền muộn, hắn ta đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Cái kia chính là sau đó mỗi lần hắn ta hướng Đường Hiểu Tinh ngang nhiên xông qua, Dụ Cảnh Thần kia liền sẽ hữu ý vô ý chen vào nói, vốn dĩ hắn ta nhận qua một lần giáo huấn về sau, là không có ý định cùng đối phương chính diện nổi lên va chạm. Nhưng là không biết vì sao, liền không hiểu hỏa khí bị kéo theo, sau đó nói một chút lời khó nghe.
Lý Vân Trạch khí cười, "Cậu là ai? Cậu dựa vào cái gì nói loại lời này? Đừng tưởng rằng cậu có chút danh tiếng tôi liền sợ cậu, một cô nhi không có giáo dưỡng mà thôi."
Dụ Cảnh Thần sắc mặt lập tức tái nhợt xuống.
Lý Vân Trạch thấy thế, càng thêm đắc ý nói, "Tôi còn nghe nói cậu từng được Triệu ca dẫn dắt qua, hiện tại xem ra cũng không có gì đặc biệt nha, trừ bỏ có khuôn mặt hòa nhã thôi, cũng không cái gì xuất sắc."
Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu trợn mắt nhìn, "Lý Vân Trạch, anh nói đủ rồi chứ!"
Cô nhi đối với Dụ Cảnh Thần mà nói nhất định chính là bóc vết thương của hắn, Trầm Mộc Bạch vốn là không muốn phản ứng Lý Vân Trạch đầu óc có hố này, hiện nay trông thấy đối phương càng nói càng quá phận, trong mắt tràn đầy căm ghét.
Lý Vân Trạch không thể tin nhìn cô phảng phất quá phận là đối phương, mà không phải mình, "Hiểu Tinh, em.."
"Hiểu Tinh, thôi bỏ đi, Lý tiền bối khả năng cũng không phải cố ý." Dụ Cảnh Thần trên mặt trắng bệch dắt ra một nụ cười, chỉ là hắn trong cặp mắt kia lại là thần sắc cô đơn bị thương.
Trầm Mộc Bạch tự nhiên là chú ý tới, không khách khí chút nào nói, "Lý Vân Trạch, anh nói xin lỗi!"
Lý Vân Trạch chỉ chỉ bản thân, "Đường Hiểu Tinh, em thế mà để cho anh cùng hắn xin lỗi?"
Trầm Mộc Bạch lạnh lùng "Có vấn đề gì không?"
Lý Vân Trạch lồng ngực quả thực phát cáu bạo tạc, hắn ta nhìn thoáng qua Dụ Cảnh Thần rủ xuống đôi mắt, một mặt trắng bệch, cười lạnh nói, "Đồ dỏm vĩnh viễn sẽ chỉ là đồ dỏm." Sau đó quay người rời đi.
Trầm Mộc Bạch nhịn một chút, sau đó quay người đối với Dụ Cảnh Thần nói, "Cái loại người này, cậu căn bản không cần để ý đến hắn ta."
Dụ Cảnh Thần rủ xuống đôi mắt, lông mi bất an rung rung, "Hiểu Tinh tỷ, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?"
Trầm Mộc Bạch "Có lời gì cậu liền trực tiếp hỏi đi."
Dụ Cảnh Thần cắn cắn môi dưới, nâng lên con ngươi sóng ánh sáng liễm diễm nói, "Tôi nghe người khác nói.. Chị và Lý tiền bối trước kia kết giao qua?"
Trầm Mộc Bạch vừa định hỏi hắn từ nơi nào nghe đến, nhưng là cẩn thận nghĩ nghĩ, chuyện này giống như cũng không phải là bí mật, dứt khoát nói, "Đúng, kết giao qua một đoạn thời gian."
Dụ Cảnh Thần do dự "Chị có phải còn thích Lý tiền bối hay không?"
Đối phương đôi tròng mắt kia không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, Trầm Mộc Bạch trong nháy mắt không được tự nhiên, cô phủ nhận nói, "Hắn ta có đáng giá để tôi thích, cái kia đều là chuyên quá khứ rồi."
Âm thầm con ngươi trong nháy mắt trở nên sáng ngời lên, Dụ Cảnh Thần hé miệng cười cười, "Vậy là tốt rồi."
Tâm hắn nghĩ, coi như ngay từ đầu đối phương coi hắn là thế thân thì thế nào, hắn muốn chỉ là về sau. Coi như người trước mắt này còn thích Lý Vân Trạch cũng không sao, hắn sẽ đem người kia từ trái tim cô đào ra, một tia không dư thừa.
Trầm Mộc Bạch lại ngẩn người.
Dụ Cảnh Thần cuống quít giải thích nói, "Hiểu Tinh tỷ.. Tôi là cảm thấy Lý tiền bối khả năng không phải một người tốt.." Hắn cắn cắn môi dưới, có chút áy náy nói, "Tôi biết nói sau lưng người ta vậy là không đúng, nhưng là tôi.."
Trầm Mộc Bạch xen lời hắn, "Không, cậu nói không sai, người kia chính là rác rưởi."
Dụ Cảnh Thần nhìn chằm chằm thần tình trên mặt cô.
Trầm Mộc Bạch nhìn đối phương, chân thành nói, "Cho nên cậu phải cách hắn ta xa một chút."
Lý Vân Trạch rất phiền muộn, hắn ta đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Cái kia chính là sau đó mỗi lần hắn ta hướng Đường Hiểu Tinh ngang nhiên xông qua, Dụ Cảnh Thần kia liền sẽ hữu ý vô ý chen vào nói, vốn dĩ hắn ta nhận qua một lần giáo huấn về sau, là không có ý định cùng đối phương chính diện nổi lên va chạm. Nhưng là không biết vì sao, liền không hiểu hỏa khí bị kéo theo, sau đó nói một chút lời khó nghe.
/2915
|