Sau khi biết cơm trưa là rau xà lách salad về, Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy cả người cũng không tốt, cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, "Vậy ngày mai? Ngày mai ngày mai? Ngày mai ngày mai ngày mai?"
Ma gương, "..."
Trầm Mộc Bạch, "Ma gương, ngươi sao lại không nói lời nào?"
Ma gương tâm tình lúc này phức tạp, nếu như nó cùng hệ thống nhận biết mà nói, nó đại khái liền sẽ biết rõ loại cảm giác tâm tình nói không nên lời là cái gì.
"Thưa Vương hậu, chuyện của ngày mai chỉ có ngày mai đến ta mới biết được." Ma gương trả lời, đồng thời trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, Vương hậu làm sao liền cái này cũng quên.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Ma gương này hơn phân nửa cũng phế.
Hệ thống thờ ơ lạnh nhạt, nội tâm không có chút nào chấn động, thậm chí có điểm muốn cười.
Lúc này, mục tiêu cứu vớt bị lãng quên trong góc nhân vật Bạch Tuyết rốt cục bị Trầm Mộc Bạch nghĩ tới.
Điện cửa bị mở ra, bên ngoài thị nữ mở miệng dò hỏi, "Vương hậu, xin hỏi có cần gì không?"
Vương hậu mỹ lệ tuổi trẻ khẽ nâng cái cằm, "Mang ta đi chỗ công chúa Bạch Tuyết."
Thị nữ lộ ra có chút thần sắc kinh ngạc, bình thường Vương hậu tuyệt đối khinh thường tự mình đi cung điện Bạch Tuyết, chỉ có lúc gặp được đối phương mới có thể dùng lời nói ác độc ngữ khí trào phúng khó xử. Bởi vì trong mắt Vương hậu, Bạch Tuyết chẳng qua chỉ là một đồ vật vẻn vẹn có được túi da khó có thể lên mặt bàn.
"Làm sao?" Có lẽ là bởi vì thần sắc thị nữ quá mức rõ ràng, Vương hậu tuổi trẻ có chút nhăn lông mày, ánh mắt bễ nghễ mang theo một tia không kiên nhẫn.
Nghĩ đến hậu quả những người kia chọc tới Vương hậu, thị nữ rùng mình một cái, vội vàng nói, "Vâng, Vương hậu."
Trong ký ức nguyên chủ, toàn bộ Vương cung cũng tráng lệ, phù điêu màu trắng, chân dung màu sắc rực rỡ trên hành lang, bao quát mỗi một tấc đất cũng là nơi tôn quý nhất bên trong Vương đô.
Nhưng là sau khi nhìn đến chỗ ở của Bạch Tuyết, Trầm Mộc Bạch mới biết được, trong vương cung vẫn còn có nơi mộc mạc như vậy.
Bạch Tuyết ở cung điện mười điểm đơn giản, mặc dù không đến mức đơn sơ, nhưng nhìn lên không hề giống nơi ở của một vị công chúa. Thị nữ canh giữ ở trước cung điện sau khi nhìn đến cô, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền vội vàng hành lễ nói, "Vương hậu."
Trầm Mộc Bạch hỏi, "Công chúa Bạch Tuyết đâu?"
Sauk hi cô hỏi ra câu này, trong mắt lướt thị nữ qua một vẻ bối rối, ngay sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, lại khôi phục thành bộ dáng ban đầu, thậm chí mang theo không chút sợ hãi nào, đắc ý, "Thưa Vương hậu, công chúa điện hạ ở bên trong."
Nàng ta vừa nói một bên đẩy cửa điện ra, lộ ra tràng cảnh bên trong.
Thiếu nữ mặc váy lolita màu đỏ quỳ ở trên thảm, mái tóc đen dài che đi thần sắc trên mặt nàng, động tác cẩn thận từng li từng tí lau sạch lấy gạch màu trắng. Mà ở bên cạnh nàng, là một tên thị nữ đứng đấy, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy thiếu nữ, "Công chúa điện hạ, chỗ này, còn có chỗ này, ngài cần phải cẩn thận lau sạch sẽ."
Nghe được tiếng cửa điện được mở ra, thị nữ xem thường nhìn qua "Amelia, không phải đã nói rồi.." Lời nói còn lại nhìn theo người tới im bặt mà dừng, thần tình trên mặt thị nữ đại biến, liền vội vàng hành lễ, "Vương hậu.."
Nghe được lời nói thị nữ, thiếu nữ trên mặt đất thân hình khẽ run lên, ngay sau đó xoay người, cúi thấp đầu, thanh âm thấp nhỏ mà nhát gan, "Mẫu hậu.."
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ ở trên cao nhìn xuống nhìn công chúa bạch tuyết trên mặt đất hèn mọn khiếp đảm, có chút nhăn lông mày.
Một bên thị nữ chú ý tới, giữa lông mày lộ ra một tia thần sắc xem kịch cười trên nỗi đau của người khác.
Ma gương, "..."
Trầm Mộc Bạch, "Ma gương, ngươi sao lại không nói lời nào?"
Ma gương tâm tình lúc này phức tạp, nếu như nó cùng hệ thống nhận biết mà nói, nó đại khái liền sẽ biết rõ loại cảm giác tâm tình nói không nên lời là cái gì.
"Thưa Vương hậu, chuyện của ngày mai chỉ có ngày mai đến ta mới biết được." Ma gương trả lời, đồng thời trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, Vương hậu làm sao liền cái này cũng quên.
Trầm Mộc Bạch, "..."
Ma gương này hơn phân nửa cũng phế.
Hệ thống thờ ơ lạnh nhạt, nội tâm không có chút nào chấn động, thậm chí có điểm muốn cười.
Lúc này, mục tiêu cứu vớt bị lãng quên trong góc nhân vật Bạch Tuyết rốt cục bị Trầm Mộc Bạch nghĩ tới.
Điện cửa bị mở ra, bên ngoài thị nữ mở miệng dò hỏi, "Vương hậu, xin hỏi có cần gì không?"
Vương hậu mỹ lệ tuổi trẻ khẽ nâng cái cằm, "Mang ta đi chỗ công chúa Bạch Tuyết."
Thị nữ lộ ra có chút thần sắc kinh ngạc, bình thường Vương hậu tuyệt đối khinh thường tự mình đi cung điện Bạch Tuyết, chỉ có lúc gặp được đối phương mới có thể dùng lời nói ác độc ngữ khí trào phúng khó xử. Bởi vì trong mắt Vương hậu, Bạch Tuyết chẳng qua chỉ là một đồ vật vẻn vẹn có được túi da khó có thể lên mặt bàn.
"Làm sao?" Có lẽ là bởi vì thần sắc thị nữ quá mức rõ ràng, Vương hậu tuổi trẻ có chút nhăn lông mày, ánh mắt bễ nghễ mang theo một tia không kiên nhẫn.
Nghĩ đến hậu quả những người kia chọc tới Vương hậu, thị nữ rùng mình một cái, vội vàng nói, "Vâng, Vương hậu."
Trong ký ức nguyên chủ, toàn bộ Vương cung cũng tráng lệ, phù điêu màu trắng, chân dung màu sắc rực rỡ trên hành lang, bao quát mỗi một tấc đất cũng là nơi tôn quý nhất bên trong Vương đô.
Nhưng là sau khi nhìn đến chỗ ở của Bạch Tuyết, Trầm Mộc Bạch mới biết được, trong vương cung vẫn còn có nơi mộc mạc như vậy.
Bạch Tuyết ở cung điện mười điểm đơn giản, mặc dù không đến mức đơn sơ, nhưng nhìn lên không hề giống nơi ở của một vị công chúa. Thị nữ canh giữ ở trước cung điện sau khi nhìn đến cô, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền vội vàng hành lễ nói, "Vương hậu."
Trầm Mộc Bạch hỏi, "Công chúa Bạch Tuyết đâu?"
Sauk hi cô hỏi ra câu này, trong mắt lướt thị nữ qua một vẻ bối rối, ngay sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, lại khôi phục thành bộ dáng ban đầu, thậm chí mang theo không chút sợ hãi nào, đắc ý, "Thưa Vương hậu, công chúa điện hạ ở bên trong."
Nàng ta vừa nói một bên đẩy cửa điện ra, lộ ra tràng cảnh bên trong.
Thiếu nữ mặc váy lolita màu đỏ quỳ ở trên thảm, mái tóc đen dài che đi thần sắc trên mặt nàng, động tác cẩn thận từng li từng tí lau sạch lấy gạch màu trắng. Mà ở bên cạnh nàng, là một tên thị nữ đứng đấy, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy thiếu nữ, "Công chúa điện hạ, chỗ này, còn có chỗ này, ngài cần phải cẩn thận lau sạch sẽ."
Nghe được tiếng cửa điện được mở ra, thị nữ xem thường nhìn qua "Amelia, không phải đã nói rồi.." Lời nói còn lại nhìn theo người tới im bặt mà dừng, thần tình trên mặt thị nữ đại biến, liền vội vàng hành lễ, "Vương hậu.."
Nghe được lời nói thị nữ, thiếu nữ trên mặt đất thân hình khẽ run lên, ngay sau đó xoay người, cúi thấp đầu, thanh âm thấp nhỏ mà nhát gan, "Mẫu hậu.."
Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ ở trên cao nhìn xuống nhìn công chúa bạch tuyết trên mặt đất hèn mọn khiếp đảm, có chút nhăn lông mày.
Một bên thị nữ chú ý tới, giữa lông mày lộ ra một tia thần sắc xem kịch cười trên nỗi đau của người khác.
/2915
|