Hồi phủ không được bao lâu, buổi tối, khi đang dùng bữa, Lý Nguyên bỗng nhiên quay sang hỏi cô việc ở trên đường hôm nay, hẳn là dì đã đem mọi chuyện kể cho hắn.
"Ta đã cho người hỏi chưởng quầy tiệm trang sức kia, hôm nay con gặp được đương kim Trạng Nguyên và thiên kim nhà Thừa tướng, con nói xem vì sao Trạng Nguyên kia lại quen biết con?" Lý Nguyên trịnh trọng chăm chú nhìn cô.
Vu Yên buông đũa, nghiêm túc nói, "Con cũng không hiểu được, con thật sự không quen biết cái gì Trạng Nguyên kia, thế giới rộng lớn việc lạ gì cũng có, người có tướng mạo tương tự nhau cũng không phải không có."
Nghe vậy, Lý nguyên cầm chén rượu, ninh mi không biết suy nghĩ cái gì, Trương thị bên cạnh lập tức gắp đồ ăn để vào trong chén hắn, "Yên nhi nói rất đúng, trên đời người giống nhau cũng rất nhiều đi, nhất định là nhận sai."
Dứt lời, Lý nguyên lúc này mới nhấp rượu, thần sắc phức tạp nhìn Vu Yên, "Nghe nói con ở trên đường còn cứu người?"
Vu Yên không nói gì, chỉ là mắt nhìn Tiểu Lâm, người sau lập tức tiến lên một bước cung thanh nói: "Tiểu thư ở trên đường đích xác gặp người đánh nhau, chỉ là người nọ còn một hơi tàn, nô tỳ không đành lòng, tiểu thư tài lược thi viện thủ mà thôi."
Nói xong, Lý nguyên cũng không nói cái gì, chỉ là thần sắc như cũ rất phức tạp, chỉ có Trương thị vẫn luôn gắp đồ ăn cho Vu Yên, không khí cũng dần dần hài hòa lên.
Ngày tổng tuyển cử.
Toàn bộ kinh thành đều được thủ vệ nghiêm ngặt, xe ngựa đi trên đường cũng không gặp phải cảnh ẹt xe, một ngày dài đều có thể nhìn thấy vô số xe ngựa chở tú nữ đi vào cung, bá tánh ở hai bên đường sôi nổi nghị luận.
Hôm nay trời có nắng nhưng vẫn hơi se lạnh, gió thổi nhẹ qua tán cây, cửa cung tập trung rất nhiều xe váy xanh váy đỏ đứng chờ nhận thẻ bài thân phận.
Vu Yên vừa xuống xe đã bị một mảnh toàn các mỹ nhân nững nịu làm cho chấn kinh, chỉ nghe qua hậu cung 3000 giai lệ trong sách vở, hiện tại tận mắt nhìn thấy, Vu Yên chỉ nghĩ, thân thể hoàng thượng chịu nổi sao?
Vừa thấy dung mạo những quý nữ thế gia kia, Trương thị gắt gao lôi kéo tay cô dặn dò: "Trong cung không giống bên ngoài, mọi việc phải luôn luôn cẩn thận."
Ở chung khoảng thời gian này, nhi tử đi ra ngoài tòng quân, đứa cháu gái này đối với bà cũng giống như nữ nhi thân sinh vậy, Vu Yên đối với bà cũng coi như cảm kích, tự nhiên là cười tiến lên ôm bà thật chặt, "Dì yên tâm, con chắc chắn sẽ hành sự cẩn thận."
Trong lòng thương tâm, hoàng cung kia là địa phương như thế nào chứ, chính là chốn ản thịt người không nhả xương, Trương thị nhịn xuống nước mắt đang sắp trào ra ngoài, vỗ vỗ mu bàn tay trắng nõn của nàng, vẫy vẫy bảo nàng đi.
Vu Yên cười một cái, xoay người hướng đến chỗ đăng ký, người xếp hàng có rất nhiều, bất quá cô cũng thấy được vài người đi cửa sau, bất quá giống loại người không có quyền thế như Vu Yên chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng.
Nữ tử tư dung tú lệ vô song, dáng người thanh thoát động lòng người, một bộ bích sắc vãn sa váy dài tuy là đơn giản lại cũng hấp dẫn ánh nhìn vô số người, nhìn tư sắc xuất chúng kia, trong mắt một ít quý nữ tức khắc hiện lên một tia ghen ghét.
Mà ở một góc gần cửa cung, một thái giám mặc cung bào màu lục không biết đã đứng đó bao lâu, nhìn thấy thân ảnh duyên dáng kia, mắt lập tức sáng ngời, tức khắc quay đầu đem khối mộc bài thân phận cho tiểu thái giám bên cạnh, "Nhìn thấy cô nương y phục bích sắc bên kia chưa? Ngươi đem cái này đến cho nàng đi."
Tiếp nhận thân phận bài, tiểu thái giám vẻ mặt mộng bức, hoá ra đại tổng quản bọn họ hôm nay đợi nửa ngày chính là vì để cho vị cô nương kia đi cửa sau? Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Vương tổng quản, vị kia cô nương không biết là quý nhân nhà ai?" Tiểu thái giám vẻ mặt tò mò hỏi, con gái nhà thái phó hắn đã gặp qua, thiên kim nhà thừa tướng thì đã có chồng, đay có thể là nhân vật to lớn nào đây.
Vương công công đánh vào mũ hắn một cái, trầm mặt, "Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhớ rõ, vị cô nương kia tương lai rất có khả năng là chủ tử của ngươi!"
Tiểu thái giám đỡ mũ lập tức gật gật đầu, thực tế trong lòng lại là chửi thầm, bọn họ làm nô tài, trong cung đến chỗ nào không có chủ tử bọn họ?
Người xếp hàng dài như đi mua sắm ngày đại hạ giá, hơn nữa mặt trời vẫn đang chiếu sáng đén chói mắt,không ít thiên kim tiểu thư đã chờ đến có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không thể để nha hoàn đi lãnh thẻ.
Vu Yên đứng đợi không bao lâu, một cái tiểu thái giám đột nhiên mặt đầy ý cười đi đến bên người cô, cười tủm tỉm đưa ra một cái mộc bài thân phận, "Đây là mộc bài của Vu cô nương, ngài hiện giờ đi gặp thủ vệ bên kia là có thể đi vào."
Vu Yên: "......"
Cô nhìn khối mộc bài có khắc tên cô trước mặt, có chút giật mình, dượng chưa từng nói quá ở trong cung còn có cửa này!
Cũng có khả năng là dượng quên nói cho cô mà thôi, Vu Yên tiếp nhận mộc bào, gật gật đầu với, "Vậy đa tạ công công."
Đăng ký mộc bài thân phận cần chứng minh thân phận mới lấy được, vậy mà dượng lại lợi hại như vậy, mấy trình tự này cũng đều bỏ qua.
Thấy một màn như vậy, những tú nữ xếp hạng đằng sau lập tức có chút không cam lòng, cũng không biết này nữ tử này lai lịch ra sao, xem phục sức kia, chính là thái giám Càn Thanh cung, cư nhiên tới tận đây làm cửa sau cho một tú nữ.
Vào cung, Vu Yên theo một cung nữ đi tới Trữ Tú Cung, nghe nói đợi lát nữa sẽ có ma ma nghiệm thân cho các cô.
Trong đại sảnh có rất nhiều nữ tử danh môn thế gia đang đứng đợi.
Chỉ là nhìn thấy Vu Yên tiến vào, ánh mắt một đám người tức khắc thay đổi, lúc này một tú nữ bộ dáng xinh đẹp đột nhiên tiến về phía trước, khách khí nói, "Vị muội muội này không phải là người kinh thành đi? Ta chưa nghe qua trong kinh thành này lại có tiểu mỹ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy."
Đây chính là hậu cung, nơi ăn thịt người không nhả xương, cái gọi là ba nữ nhân một đài diễn, ở đây nhiều nữ nhân như vậy không biết là có thể cùng nhau tạo ra mấy bộ kịch để đời.
Vu Yên không muốn nói quá nhiều, chỉ là cũng khách khí cười một cái, "Vị tỷ tỷ này quá khen, trong cung đều là các tỷ muội quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt mỹ, ta lại tính là cái gì."
Nói xong, cô liền một mình một người chọn lấy một góc ngồi xuống, những người khác đều trộm nhìn một màn này, chỉ cảm thấy lá gan cô nương kia cũng thật lớn, con gái Binh Bộ Thượng Thư cũng không thèm để ý tới.
Bất quá, nữ tử kia cũng chỉ là ý vị không rõ nhìn Vu Yên, không có nói thêm cái gì nữa.
Chốc lát sẽ có ma ma tới nghiệm thân, Vu Yên nghe thấy tên mình được gọi đến, cô cũng đã làm tốt công tác tinh thần để cho các ma ma kiểm tra, bất quá đi vào phòng thì lại có người báo cho là không cần kiểm tra nữa.
Một đường thuận lợi như vậy cũng quá quỷ dị rồi, lấy vị trí một bộ khoái nho nhỏ như dượng Lý, ông không thể làm được chuyện như vậy, Vu Yên liền cảm thấy mình đang bị phủng sát,chẳng lẽ là vị nương nương nào cảm thấy cô là uy hiếp, cho nên cố ý làm cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị người nhằm vào?
Ba ngày trôi qua, tất cả mọi người đều lưu tại trong cung, học tập quy củ trong cung ba ngày, đợi ba ngày sau điện tuyển.
Ban đêm, toàn bộ hoàng cung đều lâm vào một mảnh yên tĩnh, cùng lúc đó ngự thư phòng trung vẫn còn sáng lên ánh nến, chờ Vương công công hồi bẩm xong, người ngồi sau án thư lúc này mới chậm rãi buông tấu chương, ánh mắt sâu thẳm một mảnh nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, "Ngươi để ý mấy người trong hậu cung kia, trẫm không muốn để nàng chịu đựng mấy trò hãm hại của bọn họ."
Lần này tổng tuyển cử, vài vị nương nương trong cung khó tránh khỏi không nhịn được mà động thủ, nhưng có Hoàng Thượng chăm sóc, vị Vu cô nương kia sao có thể xảy ra chuyện gì?
"Nô tài hiểu rõ, chắc chắn sẽ chú ý Trữ Tú Cung bên kia nhiều hơn!" Vương công công lập tức cúi đầu.
Thấy Hoàng Thượng không có phân phó cái gì khác, hắn chậm rãi rời khỏi ngự thư phòng.
Hách Liên Cẩn nhìn tấu chương chất đống trước mặt, bỗng nhiên nghĩ tới việc mấy ngày trước đệ đệ đột nhiên cầu kiến, nói muốn nghênh thú nam huyện tri huyện chi nữ? (con gái của tri huyện vùng Nam Huyện)
Mấy năm nay đệ đệ cùng hắn đối nghịch nhiều lần như vậy, hiện tại có cơ hội, đương nhiên, hắn phải làm một hoàng huynh tốt, tìm cho đệ đệ một vị "Vương phi" thật vừa ý!
Đêm dài lắm mộng, Vu Yên ngủ cũng không an ổn, vì lúc này cô đang nằm trong căn phòng lớn nhất, thoải mái nhất. Các tú nữ cũng đã bắt đầu trong tối ngoài sáng bất mãn với cô, Vu Yên cảm thấy đây khẳng định là phủng sát, không biết vị nương nương nào nhìn cô không vừa mắt đến vậy.
Vu Yên cũng nghĩ ba ngày này ở trong cung khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều đấu đá, đến nước trà cô cũng không dám uống loạn, kì quái chính là ba ngày này cũng không xuất hiện chuyện gì phiền toái, nhóm tú nữ kia cũng chỉ châm chọc mỉa mai, tâm tư chân chính cũng không bộc lộ ra ngoài, không bày trò ngáng chân gì.
Thẳng đến ngày điện tuyển, tất cả mọi người đều liều mạng trang điểm. Vu Yên nghe nói hoàng thượng ưa thích loại hình tài nữ tính tình đạm nhiên trầm ổn, có tình trang điểm đặc biệt diễm lệ, những người khác thấy vậy nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, tựa hồ cảm thấy đầu óc cô có bệnh.
Nghe đồn vị hoàng thượng này từ lúc đăng cơ tới này phi tử trong hậu cung tính ra là còn ít, cũng không gần nữ sắc, lần tổng tuyển cử này diễn ra là do các triều thần kiến nghị, tuy rằng hoàng thượng không ngựa giống, nhưng Vu Yên vẫn không muốn tiến cung, đương nhiên, nếu hoàng thượng lớn lên tuấn tú đẹp đẽ một chút thì nhan khống như cô cũng có thể suy xét hướng tới con đường sủng phi mà tiến công!
Trong lúc đứng đợi thái giám gọi tên thì Vu Yên cũng gặp được con gái của thái phó đại nhân trong truyền thuyết. Đã nhiều ngày nhưng chưa từng gặp mặt nàng ấy, đến hôm nay nàng ấy cũng bị người vây xung quanh, tựa hồ cảm thấy nàng lần này nhất định có thể đạt được địa vị cao, bất quá cô nương này đúng là lớn lên phá lệ thanh nhã thoát tục, đích xác rất có khí chất tài nữ.
Đến khi thái giám gọi tên mình, Vu Yên mới cùng một vài tú nữ khác đi lên, xuyên qua một con đường nhỏ lòng vòng trong hoa viên, các nàng được dắt tới một khu đất trống rộng lớn, xung quanh đều có cấm quân canh gác, trên đài cao tựa hồ có rất nhiều người ngồi, Vu Yên cũng chỉ lướt mắt qua, nhưng ngay lập tức chú ý đên một thân ảnh minh hoàng phá lệ chói sáng.
Người đầu tiên bước ra khỏi hàng là người bên cạnh cô, đích nữ tri phủ Tô Châu, ngày sau đó một đạo uy nghiêm giọng nữ truyền đến "Tài nghệ muốn biểu diễn?"
Nghe thấy thanh âm này Vu Yên liền nghĩ tới hình ảnh một lão vu bà, mà tú nữ đứng bên cạnh cô cả người cũng phát run lên, "Thần nữ...... Thần nữ sẽ diễn tấu một chút trường cầm."
"Vâng vâng dạ dạ còn thể thống gì!"
Thái Hậu phía trên nhíu mày, một phi tử có khuôn mặt diễm lệ ngồi bên cạnh câu khóe miệng tựa hồ nhìn thấy người khác bị bẽ mặt thì rất vui thích.
Thái hậu vừa dứt lời, tú nữ kia liền sợ tới mức quỳ trên mặt đất nức nở lên, hai thị vệ gần đó lập tức bước đến kéo nàng xuống, đám tú nữ còn lại lúc này lòng bàn tay cũng nhễ nhại mồ hôi.
"Người tiếp theo!"
Theo thái giám dứt lời, Vu Yên cũng tiến lên một bước, lập tức hành đại lễ, "Thần nữ Vu Yên thỉnh an Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương!"
Vừa nghe tên này, Thái Hậu liền không tự giác nhìn về người nãy giờ vẫn không hé một lời, Hách Liên Cẩn.
Giờ khắc này, con trai bà vẫn như cũ không lộ nửa phần thần sắc, mà bà ở hậu cung lăn lộn hơn nửa đời người, sao còn không biết mấy ngày nay nhi tử lén lén lút lút quan tâm Vu Yên kia như thế nào?
Ánh mắt khẽ biến, bà nhìn người phía dưới chính thanh nói: "Muốn biểu diễn tài nghệ gì?"
Nhìn nữ tử tư sắc không tầm thường đang quỳ bên dưới, trong mắt phi tử diễm lệ bên cạnh Thái hậu hiện lên một tia dị sắc, chỉ có thể bưng chung trà lên che đi khác thường trên mặt.
"Thần nữ...... ngu dốt, không biết cầm kỳ thư họa." Vu Yên đánh bạo trả lời, cho rằng trả lời như vậy sẽ bị lược thẻ bài.
Cô vừa dứt lời, mấy phi tử ngồi trên đài quan khán đều không nhịn được cười ra tiếng, một nữ nhân có mỹ mạo nhưng lại ngu dốt không có tài học, chính là loại nữ nhân Hoàng thượng chán ghét nhất!
Thấy vậy, Thái hâu chỉ có thể ném cho Hách Liên Cẩn một ánh mắt, xem hắn định làm gì.
Người sau không nhanh không chậm buông chung trà trên tay, bình tĩnh nhìn người bên dưới, thanh âm bình đạm, "Nữ tử không tài mới là đức."
* "Nam tử hữu đức tiện thị tài, Nữ tử vô tài tiện thị đức"!"
"Nam tử hữu đức tiện thị tài" (Đàn ông có đức chính là tài), hy vọng đàn ông có triển vọng, cần phải lấy đức làm gốc, tài năng chỉ là phụ trợ.
"Nữ tử vô tài tiện thị đức" (phụ nữ không tài, chính là đức hạnh), khuyên bảo người phụ nữ phải lấy đức hạnh làm gốc, "vô tài" không phải thực sự không có tài, mà là "ta mặc dù rất có tài nhưng tuyệt đối không khoe khoang cái tài đó.
"......"
Thái Hậu trong lòng một tia cười lạnh, mấy cái phi tử bên cạnh thì không kìm nén được biểu tình trên mặt, liền như vậy kinh ngạc nhìn Hoàng Thượng nhà mình.
Vu Yên cũng là vẻ mặt ngây ngốc, cốt truyện này hình như không giống trong tưởng tượng lắm.
Nữ tử người mặc một bộ váy dài màu hồng đào, dáng người thanh thoát động lòng người, Hách Liên Cẩn ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu lên."
*Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Thượng không có chạm qua phi tử, hắn là sạch sẽ ≥﹏≤
"Ta đã cho người hỏi chưởng quầy tiệm trang sức kia, hôm nay con gặp được đương kim Trạng Nguyên và thiên kim nhà Thừa tướng, con nói xem vì sao Trạng Nguyên kia lại quen biết con?" Lý Nguyên trịnh trọng chăm chú nhìn cô.
Vu Yên buông đũa, nghiêm túc nói, "Con cũng không hiểu được, con thật sự không quen biết cái gì Trạng Nguyên kia, thế giới rộng lớn việc lạ gì cũng có, người có tướng mạo tương tự nhau cũng không phải không có."
Nghe vậy, Lý nguyên cầm chén rượu, ninh mi không biết suy nghĩ cái gì, Trương thị bên cạnh lập tức gắp đồ ăn để vào trong chén hắn, "Yên nhi nói rất đúng, trên đời người giống nhau cũng rất nhiều đi, nhất định là nhận sai."
Dứt lời, Lý nguyên lúc này mới nhấp rượu, thần sắc phức tạp nhìn Vu Yên, "Nghe nói con ở trên đường còn cứu người?"
Vu Yên không nói gì, chỉ là mắt nhìn Tiểu Lâm, người sau lập tức tiến lên một bước cung thanh nói: "Tiểu thư ở trên đường đích xác gặp người đánh nhau, chỉ là người nọ còn một hơi tàn, nô tỳ không đành lòng, tiểu thư tài lược thi viện thủ mà thôi."
Nói xong, Lý nguyên cũng không nói cái gì, chỉ là thần sắc như cũ rất phức tạp, chỉ có Trương thị vẫn luôn gắp đồ ăn cho Vu Yên, không khí cũng dần dần hài hòa lên.
Ngày tổng tuyển cử.
Toàn bộ kinh thành đều được thủ vệ nghiêm ngặt, xe ngựa đi trên đường cũng không gặp phải cảnh ẹt xe, một ngày dài đều có thể nhìn thấy vô số xe ngựa chở tú nữ đi vào cung, bá tánh ở hai bên đường sôi nổi nghị luận.
Hôm nay trời có nắng nhưng vẫn hơi se lạnh, gió thổi nhẹ qua tán cây, cửa cung tập trung rất nhiều xe váy xanh váy đỏ đứng chờ nhận thẻ bài thân phận.
Vu Yên vừa xuống xe đã bị một mảnh toàn các mỹ nhân nững nịu làm cho chấn kinh, chỉ nghe qua hậu cung 3000 giai lệ trong sách vở, hiện tại tận mắt nhìn thấy, Vu Yên chỉ nghĩ, thân thể hoàng thượng chịu nổi sao?
Vừa thấy dung mạo những quý nữ thế gia kia, Trương thị gắt gao lôi kéo tay cô dặn dò: "Trong cung không giống bên ngoài, mọi việc phải luôn luôn cẩn thận."
Ở chung khoảng thời gian này, nhi tử đi ra ngoài tòng quân, đứa cháu gái này đối với bà cũng giống như nữ nhi thân sinh vậy, Vu Yên đối với bà cũng coi như cảm kích, tự nhiên là cười tiến lên ôm bà thật chặt, "Dì yên tâm, con chắc chắn sẽ hành sự cẩn thận."
Trong lòng thương tâm, hoàng cung kia là địa phương như thế nào chứ, chính là chốn ản thịt người không nhả xương, Trương thị nhịn xuống nước mắt đang sắp trào ra ngoài, vỗ vỗ mu bàn tay trắng nõn của nàng, vẫy vẫy bảo nàng đi.
Vu Yên cười một cái, xoay người hướng đến chỗ đăng ký, người xếp hàng có rất nhiều, bất quá cô cũng thấy được vài người đi cửa sau, bất quá giống loại người không có quyền thế như Vu Yên chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng.
Nữ tử tư dung tú lệ vô song, dáng người thanh thoát động lòng người, một bộ bích sắc vãn sa váy dài tuy là đơn giản lại cũng hấp dẫn ánh nhìn vô số người, nhìn tư sắc xuất chúng kia, trong mắt một ít quý nữ tức khắc hiện lên một tia ghen ghét.
Mà ở một góc gần cửa cung, một thái giám mặc cung bào màu lục không biết đã đứng đó bao lâu, nhìn thấy thân ảnh duyên dáng kia, mắt lập tức sáng ngời, tức khắc quay đầu đem khối mộc bài thân phận cho tiểu thái giám bên cạnh, "Nhìn thấy cô nương y phục bích sắc bên kia chưa? Ngươi đem cái này đến cho nàng đi."
Tiếp nhận thân phận bài, tiểu thái giám vẻ mặt mộng bức, hoá ra đại tổng quản bọn họ hôm nay đợi nửa ngày chính là vì để cho vị cô nương kia đi cửa sau? Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Vương tổng quản, vị kia cô nương không biết là quý nhân nhà ai?" Tiểu thái giám vẻ mặt tò mò hỏi, con gái nhà thái phó hắn đã gặp qua, thiên kim nhà thừa tướng thì đã có chồng, đay có thể là nhân vật to lớn nào đây.
Vương công công đánh vào mũ hắn một cái, trầm mặt, "Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhớ rõ, vị cô nương kia tương lai rất có khả năng là chủ tử của ngươi!"
Tiểu thái giám đỡ mũ lập tức gật gật đầu, thực tế trong lòng lại là chửi thầm, bọn họ làm nô tài, trong cung đến chỗ nào không có chủ tử bọn họ?
Người xếp hàng dài như đi mua sắm ngày đại hạ giá, hơn nữa mặt trời vẫn đang chiếu sáng đén chói mắt,không ít thiên kim tiểu thư đã chờ đến có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không thể để nha hoàn đi lãnh thẻ.
Vu Yên đứng đợi không bao lâu, một cái tiểu thái giám đột nhiên mặt đầy ý cười đi đến bên người cô, cười tủm tỉm đưa ra một cái mộc bài thân phận, "Đây là mộc bài của Vu cô nương, ngài hiện giờ đi gặp thủ vệ bên kia là có thể đi vào."
Vu Yên: "......"
Cô nhìn khối mộc bài có khắc tên cô trước mặt, có chút giật mình, dượng chưa từng nói quá ở trong cung còn có cửa này!
Cũng có khả năng là dượng quên nói cho cô mà thôi, Vu Yên tiếp nhận mộc bào, gật gật đầu với, "Vậy đa tạ công công."
Đăng ký mộc bài thân phận cần chứng minh thân phận mới lấy được, vậy mà dượng lại lợi hại như vậy, mấy trình tự này cũng đều bỏ qua.
Thấy một màn như vậy, những tú nữ xếp hạng đằng sau lập tức có chút không cam lòng, cũng không biết này nữ tử này lai lịch ra sao, xem phục sức kia, chính là thái giám Càn Thanh cung, cư nhiên tới tận đây làm cửa sau cho một tú nữ.
Vào cung, Vu Yên theo một cung nữ đi tới Trữ Tú Cung, nghe nói đợi lát nữa sẽ có ma ma nghiệm thân cho các cô.
Trong đại sảnh có rất nhiều nữ tử danh môn thế gia đang đứng đợi.
Chỉ là nhìn thấy Vu Yên tiến vào, ánh mắt một đám người tức khắc thay đổi, lúc này một tú nữ bộ dáng xinh đẹp đột nhiên tiến về phía trước, khách khí nói, "Vị muội muội này không phải là người kinh thành đi? Ta chưa nghe qua trong kinh thành này lại có tiểu mỹ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy."
Đây chính là hậu cung, nơi ăn thịt người không nhả xương, cái gọi là ba nữ nhân một đài diễn, ở đây nhiều nữ nhân như vậy không biết là có thể cùng nhau tạo ra mấy bộ kịch để đời.
Vu Yên không muốn nói quá nhiều, chỉ là cũng khách khí cười một cái, "Vị tỷ tỷ này quá khen, trong cung đều là các tỷ muội quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt mỹ, ta lại tính là cái gì."
Nói xong, cô liền một mình một người chọn lấy một góc ngồi xuống, những người khác đều trộm nhìn một màn này, chỉ cảm thấy lá gan cô nương kia cũng thật lớn, con gái Binh Bộ Thượng Thư cũng không thèm để ý tới.
Bất quá, nữ tử kia cũng chỉ là ý vị không rõ nhìn Vu Yên, không có nói thêm cái gì nữa.
Chốc lát sẽ có ma ma tới nghiệm thân, Vu Yên nghe thấy tên mình được gọi đến, cô cũng đã làm tốt công tác tinh thần để cho các ma ma kiểm tra, bất quá đi vào phòng thì lại có người báo cho là không cần kiểm tra nữa.
Một đường thuận lợi như vậy cũng quá quỷ dị rồi, lấy vị trí một bộ khoái nho nhỏ như dượng Lý, ông không thể làm được chuyện như vậy, Vu Yên liền cảm thấy mình đang bị phủng sát,chẳng lẽ là vị nương nương nào cảm thấy cô là uy hiếp, cho nên cố ý làm cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị người nhằm vào?
Ba ngày trôi qua, tất cả mọi người đều lưu tại trong cung, học tập quy củ trong cung ba ngày, đợi ba ngày sau điện tuyển.
Ban đêm, toàn bộ hoàng cung đều lâm vào một mảnh yên tĩnh, cùng lúc đó ngự thư phòng trung vẫn còn sáng lên ánh nến, chờ Vương công công hồi bẩm xong, người ngồi sau án thư lúc này mới chậm rãi buông tấu chương, ánh mắt sâu thẳm một mảnh nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, "Ngươi để ý mấy người trong hậu cung kia, trẫm không muốn để nàng chịu đựng mấy trò hãm hại của bọn họ."
Lần này tổng tuyển cử, vài vị nương nương trong cung khó tránh khỏi không nhịn được mà động thủ, nhưng có Hoàng Thượng chăm sóc, vị Vu cô nương kia sao có thể xảy ra chuyện gì?
"Nô tài hiểu rõ, chắc chắn sẽ chú ý Trữ Tú Cung bên kia nhiều hơn!" Vương công công lập tức cúi đầu.
Thấy Hoàng Thượng không có phân phó cái gì khác, hắn chậm rãi rời khỏi ngự thư phòng.
Hách Liên Cẩn nhìn tấu chương chất đống trước mặt, bỗng nhiên nghĩ tới việc mấy ngày trước đệ đệ đột nhiên cầu kiến, nói muốn nghênh thú nam huyện tri huyện chi nữ? (con gái của tri huyện vùng Nam Huyện)
Mấy năm nay đệ đệ cùng hắn đối nghịch nhiều lần như vậy, hiện tại có cơ hội, đương nhiên, hắn phải làm một hoàng huynh tốt, tìm cho đệ đệ một vị "Vương phi" thật vừa ý!
Đêm dài lắm mộng, Vu Yên ngủ cũng không an ổn, vì lúc này cô đang nằm trong căn phòng lớn nhất, thoải mái nhất. Các tú nữ cũng đã bắt đầu trong tối ngoài sáng bất mãn với cô, Vu Yên cảm thấy đây khẳng định là phủng sát, không biết vị nương nương nào nhìn cô không vừa mắt đến vậy.
Vu Yên cũng nghĩ ba ngày này ở trong cung khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều đấu đá, đến nước trà cô cũng không dám uống loạn, kì quái chính là ba ngày này cũng không xuất hiện chuyện gì phiền toái, nhóm tú nữ kia cũng chỉ châm chọc mỉa mai, tâm tư chân chính cũng không bộc lộ ra ngoài, không bày trò ngáng chân gì.
Thẳng đến ngày điện tuyển, tất cả mọi người đều liều mạng trang điểm. Vu Yên nghe nói hoàng thượng ưa thích loại hình tài nữ tính tình đạm nhiên trầm ổn, có tình trang điểm đặc biệt diễm lệ, những người khác thấy vậy nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, tựa hồ cảm thấy đầu óc cô có bệnh.
Nghe đồn vị hoàng thượng này từ lúc đăng cơ tới này phi tử trong hậu cung tính ra là còn ít, cũng không gần nữ sắc, lần tổng tuyển cử này diễn ra là do các triều thần kiến nghị, tuy rằng hoàng thượng không ngựa giống, nhưng Vu Yên vẫn không muốn tiến cung, đương nhiên, nếu hoàng thượng lớn lên tuấn tú đẹp đẽ một chút thì nhan khống như cô cũng có thể suy xét hướng tới con đường sủng phi mà tiến công!
Trong lúc đứng đợi thái giám gọi tên thì Vu Yên cũng gặp được con gái của thái phó đại nhân trong truyền thuyết. Đã nhiều ngày nhưng chưa từng gặp mặt nàng ấy, đến hôm nay nàng ấy cũng bị người vây xung quanh, tựa hồ cảm thấy nàng lần này nhất định có thể đạt được địa vị cao, bất quá cô nương này đúng là lớn lên phá lệ thanh nhã thoát tục, đích xác rất có khí chất tài nữ.
Đến khi thái giám gọi tên mình, Vu Yên mới cùng một vài tú nữ khác đi lên, xuyên qua một con đường nhỏ lòng vòng trong hoa viên, các nàng được dắt tới một khu đất trống rộng lớn, xung quanh đều có cấm quân canh gác, trên đài cao tựa hồ có rất nhiều người ngồi, Vu Yên cũng chỉ lướt mắt qua, nhưng ngay lập tức chú ý đên một thân ảnh minh hoàng phá lệ chói sáng.
Người đầu tiên bước ra khỏi hàng là người bên cạnh cô, đích nữ tri phủ Tô Châu, ngày sau đó một đạo uy nghiêm giọng nữ truyền đến "Tài nghệ muốn biểu diễn?"
Nghe thấy thanh âm này Vu Yên liền nghĩ tới hình ảnh một lão vu bà, mà tú nữ đứng bên cạnh cô cả người cũng phát run lên, "Thần nữ...... Thần nữ sẽ diễn tấu một chút trường cầm."
"Vâng vâng dạ dạ còn thể thống gì!"
Thái Hậu phía trên nhíu mày, một phi tử có khuôn mặt diễm lệ ngồi bên cạnh câu khóe miệng tựa hồ nhìn thấy người khác bị bẽ mặt thì rất vui thích.
Thái hậu vừa dứt lời, tú nữ kia liền sợ tới mức quỳ trên mặt đất nức nở lên, hai thị vệ gần đó lập tức bước đến kéo nàng xuống, đám tú nữ còn lại lúc này lòng bàn tay cũng nhễ nhại mồ hôi.
"Người tiếp theo!"
Theo thái giám dứt lời, Vu Yên cũng tiến lên một bước, lập tức hành đại lễ, "Thần nữ Vu Yên thỉnh an Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương!"
Vừa nghe tên này, Thái Hậu liền không tự giác nhìn về người nãy giờ vẫn không hé một lời, Hách Liên Cẩn.
Giờ khắc này, con trai bà vẫn như cũ không lộ nửa phần thần sắc, mà bà ở hậu cung lăn lộn hơn nửa đời người, sao còn không biết mấy ngày nay nhi tử lén lén lút lút quan tâm Vu Yên kia như thế nào?
Ánh mắt khẽ biến, bà nhìn người phía dưới chính thanh nói: "Muốn biểu diễn tài nghệ gì?"
Nhìn nữ tử tư sắc không tầm thường đang quỳ bên dưới, trong mắt phi tử diễm lệ bên cạnh Thái hậu hiện lên một tia dị sắc, chỉ có thể bưng chung trà lên che đi khác thường trên mặt.
"Thần nữ...... ngu dốt, không biết cầm kỳ thư họa." Vu Yên đánh bạo trả lời, cho rằng trả lời như vậy sẽ bị lược thẻ bài.
Cô vừa dứt lời, mấy phi tử ngồi trên đài quan khán đều không nhịn được cười ra tiếng, một nữ nhân có mỹ mạo nhưng lại ngu dốt không có tài học, chính là loại nữ nhân Hoàng thượng chán ghét nhất!
Thấy vậy, Thái hâu chỉ có thể ném cho Hách Liên Cẩn một ánh mắt, xem hắn định làm gì.
Người sau không nhanh không chậm buông chung trà trên tay, bình tĩnh nhìn người bên dưới, thanh âm bình đạm, "Nữ tử không tài mới là đức."
* "Nam tử hữu đức tiện thị tài, Nữ tử vô tài tiện thị đức"!"
"Nam tử hữu đức tiện thị tài" (Đàn ông có đức chính là tài), hy vọng đàn ông có triển vọng, cần phải lấy đức làm gốc, tài năng chỉ là phụ trợ.
"Nữ tử vô tài tiện thị đức" (phụ nữ không tài, chính là đức hạnh), khuyên bảo người phụ nữ phải lấy đức hạnh làm gốc, "vô tài" không phải thực sự không có tài, mà là "ta mặc dù rất có tài nhưng tuyệt đối không khoe khoang cái tài đó.
"......"
Thái Hậu trong lòng một tia cười lạnh, mấy cái phi tử bên cạnh thì không kìm nén được biểu tình trên mặt, liền như vậy kinh ngạc nhìn Hoàng Thượng nhà mình.
Vu Yên cũng là vẻ mặt ngây ngốc, cốt truyện này hình như không giống trong tưởng tượng lắm.
Nữ tử người mặc một bộ váy dài màu hồng đào, dáng người thanh thoát động lòng người, Hách Liên Cẩn ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu lên."
*Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Thượng không có chạm qua phi tử, hắn là sạch sẽ ≥﹏≤
/58
|