Editor: JR
"Nhiễm Nhiễm." Hơi thở Mặc Thiên Trần khô nóng, đôi mắt phượng mở ra, âm thanh hắn khàn khàn mang theo một tia dụ hoặc. Hoàn toàn không còn hình bóng của thiếu niên thanh thuần thường ngày.
Số tuổi của cả kiếp trước và kiếp này của Mặc Thiên Trần tính ra cũng thuộc hàng phụ thân của Hạ Diệc Sơ nhưng trải qua hai kiếp hắn vẫn chưa từng gần gũi thân mật với bất kì nữ nhân nào. Mà hiện giờ, thân thể hắn lại đang trong giai đoạn tràn đầy sức sống. Nếu hắn ở trước mặt nữ hài tử mà mình thích nhưng vẫn kiềm chế được thì hắn là thánh rồi. Đáy mắt Mặc Thiên Trần **** quay cuồng, ánh mắt nóng vội nhìn cô. Hạ Diệc Sơ vừa mới bị Mặc Thiên Trần rút cạn sức lực, chỉ còn có thể dựa vào tường nhìn hắn. Thân thể hai người gần như dán sát vào nhau. Bỗng Hạ Diệc Sơ cảm giác được ở bên dưới có vật gì đó nhô lên. Thấy Hạ Diệc Sơ không đáp lại bản thân, Mặc Thiên Trần nhấp miệng, càng dựa sát vào người cô cọ cọ như muốn biểu đạt ý muốn của bản thân.
"Đừng, đừng cọ." Hạ Diệc Sơ đỏ mặt, nhìn dung mạo tinh xảo của thiếu niên trước mặt, vươn đôi tay đã sớm không còn sức đẩy hắn: "Buông ta ra."
"Không được," Mặc Thiên Trần chớp mắt, khuôn mặt ủy khuất, âm thanh vô cùng đáng thương nói: "Khó chịu."
Thiếu niên đang cầu hoan trước mắt Hạ Diệc Sơ này, lông tóc toàn thân hắn nở ra như được cái hôn vừa rồi đả thông, trong ánh mắt không hề còn vẻ gian ngoan lệ khí lúc trước, mà là một đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, đáy mắt **** quay cuồng, mang theo khát vọng mãnh liệt, ánh mắt nóng rực, cơ hồ làm người ta không đành lòng cự tuyệt. Hạ Diệc Sơ liếm khóe môi tê dại, nhìn thiếu niên trước mắt tú sắc khả xan * này rồi cô giống như đã đồng ý, đáy mắt đầy vẻ kiên quyết và ngượng ngùng, đem đầu vùi thật sâu vào lòng ngực Mặc Thiên Trần, nói: "Đừng ở đây, ôm ta về phòng."
Câu nói kia của Hạ Diệc Sơ tuy nói rất nhỏ nhưng Mặc Thiên Trần vẫn nghe rõ ràng được từng chữ. Vẻ mặt Mặc Thiên Trần ngạc nhiên đi kèm theo đó là vui sướng. Hắn giơ tay ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng, bước nhanh ra ngoài hoa viên. Hạ nhân đứng trong hoa viên, ngây thơ nhìn chủ tử nhà mình lúc đi vào thì vẻ mặt âm trầm nhưng khi đi ra khuôn mặt lại như ánh mặt trời sáng lạn. Chúng hạ nhân nhìn chủ tử nhà mình rồi lại nhìn nhau, thắc mắc có nên đuổi theo hay không. Trong lúc bọn họ do dự, Mặc Thiên Trần đã ra khỏi hoa viên, hướng về phía đình viện của Hạ Diệc Sơ mà đi. Bước chân Mặc Thiên Trần vững chắc nhưng cũng lơ đãng mang theo một tia nóng nảy.
Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ vừa mới bước vào cửa, cửa phòng sau lưng cũng tự động khép lại, nhốt những nha hoàn đang muốn bước vào giúp Hạ Diệc Sơ rửa mặt ở bên ngoài. Mặc Thiên Trần đem cô đặt trên giường, bản thân cũng thuận thế cúi người xuống, nhìn phấn môi có chút sưng đỏ của Hạ Diệc Sơ lại liên tưởng đến hương vị ngọt ngào mà mình vừa mới nếm ban nãy, cho dù lúc nãy vừa mới nếm qua hương vị kia nhưng hắn bây giờ vẫn nổi lên khát vọng với. Lúc Mặc Thiên Trần cúi đầu muốn lại nếm thử tư vị tốt đẹp kia bỗng từ đâu một bàn tay mềm mại như không có xương chắn giữa môi hắn và Hạ Diệc Sơ.
"Ta, ta có chút đói bụng, chàng đi xuống phòng bếp lấy cho ta một bình trà nóng lại đây đi." Hạ Diệc Sơ mở mắt nhìn hắn, đáy mắt đầy vẻ khẩn trương.
Lúc đầu Mặc Thiên Trần nghĩ chỉ cần ra lệnh cho nha hoàn ở bên ngoài đi lấy, nhưng lại thấy đáy mắt ái nhân đầy vẻ khẩn trương và sợ hãi thì nghĩ dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, nghĩ cô cần có chút thời gian để chuẩn bị. Đáy mắt Mặc Thiên Trần tràn đầy ôn nhu, bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ đặt bên miệng hôn, nói: "Được, nàng cứ từ từ."
Mặc Thiên Trần liền xuống giường, bay thẳng đến phòng bếp. Cô thấy hắn đã đi được môt lúc liền đứng dậy đóng cửa.
Mặc Thiên Trần nghe tiếng đóng cửa, như nghĩ tới cái gì nên bước nhanh về lại phòng Hạ Diệc Sơ, dùng sức vỗ cửa nhưng cánh cửa chỉ run nhẹ, không hề mở ra nên chỉ nghĩ cũng biết, e rằng cửa bị khóa trong. Lúc này Mặc Thiên Trần mới biết rằng bản thân mình đã bị lừa, hành động của Hạ Diệc Sơ rõ ràng là đang từ chối hắn.
==============
Ok, có thanh niên thèm thịt nhưng thịt không cho ăn~
Tội nghiệp...
Đáng đời.......
Ai biểu rắc lương cẩu cho lắm vô!!!
Hừ hừ hừ!!!
"Nhiễm Nhiễm." Hơi thở Mặc Thiên Trần khô nóng, đôi mắt phượng mở ra, âm thanh hắn khàn khàn mang theo một tia dụ hoặc. Hoàn toàn không còn hình bóng của thiếu niên thanh thuần thường ngày.
Số tuổi của cả kiếp trước và kiếp này của Mặc Thiên Trần tính ra cũng thuộc hàng phụ thân của Hạ Diệc Sơ nhưng trải qua hai kiếp hắn vẫn chưa từng gần gũi thân mật với bất kì nữ nhân nào. Mà hiện giờ, thân thể hắn lại đang trong giai đoạn tràn đầy sức sống. Nếu hắn ở trước mặt nữ hài tử mà mình thích nhưng vẫn kiềm chế được thì hắn là thánh rồi. Đáy mắt Mặc Thiên Trần **** quay cuồng, ánh mắt nóng vội nhìn cô. Hạ Diệc Sơ vừa mới bị Mặc Thiên Trần rút cạn sức lực, chỉ còn có thể dựa vào tường nhìn hắn. Thân thể hai người gần như dán sát vào nhau. Bỗng Hạ Diệc Sơ cảm giác được ở bên dưới có vật gì đó nhô lên. Thấy Hạ Diệc Sơ không đáp lại bản thân, Mặc Thiên Trần nhấp miệng, càng dựa sát vào người cô cọ cọ như muốn biểu đạt ý muốn của bản thân.
"Đừng, đừng cọ." Hạ Diệc Sơ đỏ mặt, nhìn dung mạo tinh xảo của thiếu niên trước mặt, vươn đôi tay đã sớm không còn sức đẩy hắn: "Buông ta ra."
"Không được," Mặc Thiên Trần chớp mắt, khuôn mặt ủy khuất, âm thanh vô cùng đáng thương nói: "Khó chịu."
Thiếu niên đang cầu hoan trước mắt Hạ Diệc Sơ này, lông tóc toàn thân hắn nở ra như được cái hôn vừa rồi đả thông, trong ánh mắt không hề còn vẻ gian ngoan lệ khí lúc trước, mà là một đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, đáy mắt **** quay cuồng, mang theo khát vọng mãnh liệt, ánh mắt nóng rực, cơ hồ làm người ta không đành lòng cự tuyệt. Hạ Diệc Sơ liếm khóe môi tê dại, nhìn thiếu niên trước mắt tú sắc khả xan * này rồi cô giống như đã đồng ý, đáy mắt đầy vẻ kiên quyết và ngượng ngùng, đem đầu vùi thật sâu vào lòng ngực Mặc Thiên Trần, nói: "Đừng ở đây, ôm ta về phòng."
Câu nói kia của Hạ Diệc Sơ tuy nói rất nhỏ nhưng Mặc Thiên Trần vẫn nghe rõ ràng được từng chữ. Vẻ mặt Mặc Thiên Trần ngạc nhiên đi kèm theo đó là vui sướng. Hắn giơ tay ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng, bước nhanh ra ngoài hoa viên. Hạ nhân đứng trong hoa viên, ngây thơ nhìn chủ tử nhà mình lúc đi vào thì vẻ mặt âm trầm nhưng khi đi ra khuôn mặt lại như ánh mặt trời sáng lạn. Chúng hạ nhân nhìn chủ tử nhà mình rồi lại nhìn nhau, thắc mắc có nên đuổi theo hay không. Trong lúc bọn họ do dự, Mặc Thiên Trần đã ra khỏi hoa viên, hướng về phía đình viện của Hạ Diệc Sơ mà đi. Bước chân Mặc Thiên Trần vững chắc nhưng cũng lơ đãng mang theo một tia nóng nảy.
Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ vừa mới bước vào cửa, cửa phòng sau lưng cũng tự động khép lại, nhốt những nha hoàn đang muốn bước vào giúp Hạ Diệc Sơ rửa mặt ở bên ngoài. Mặc Thiên Trần đem cô đặt trên giường, bản thân cũng thuận thế cúi người xuống, nhìn phấn môi có chút sưng đỏ của Hạ Diệc Sơ lại liên tưởng đến hương vị ngọt ngào mà mình vừa mới nếm ban nãy, cho dù lúc nãy vừa mới nếm qua hương vị kia nhưng hắn bây giờ vẫn nổi lên khát vọng với. Lúc Mặc Thiên Trần cúi đầu muốn lại nếm thử tư vị tốt đẹp kia bỗng từ đâu một bàn tay mềm mại như không có xương chắn giữa môi hắn và Hạ Diệc Sơ.
"Ta, ta có chút đói bụng, chàng đi xuống phòng bếp lấy cho ta một bình trà nóng lại đây đi." Hạ Diệc Sơ mở mắt nhìn hắn, đáy mắt đầy vẻ khẩn trương.
Lúc đầu Mặc Thiên Trần nghĩ chỉ cần ra lệnh cho nha hoàn ở bên ngoài đi lấy, nhưng lại thấy đáy mắt ái nhân đầy vẻ khẩn trương và sợ hãi thì nghĩ dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, nghĩ cô cần có chút thời gian để chuẩn bị. Đáy mắt Mặc Thiên Trần tràn đầy ôn nhu, bắt lấy tay Hạ Diệc Sơ đặt bên miệng hôn, nói: "Được, nàng cứ từ từ."
Mặc Thiên Trần liền xuống giường, bay thẳng đến phòng bếp. Cô thấy hắn đã đi được môt lúc liền đứng dậy đóng cửa.
Mặc Thiên Trần nghe tiếng đóng cửa, như nghĩ tới cái gì nên bước nhanh về lại phòng Hạ Diệc Sơ, dùng sức vỗ cửa nhưng cánh cửa chỉ run nhẹ, không hề mở ra nên chỉ nghĩ cũng biết, e rằng cửa bị khóa trong. Lúc này Mặc Thiên Trần mới biết rằng bản thân mình đã bị lừa, hành động của Hạ Diệc Sơ rõ ràng là đang từ chối hắn.
==============
Ok, có thanh niên thèm thịt nhưng thịt không cho ăn~
Tội nghiệp...
Đáng đời.......
Ai biểu rắc lương cẩu cho lắm vô!!!
Hừ hừ hừ!!!
/545
|